Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 24-08-2023] Tôi từng là người cứng rắn và nóng nảy, hay tranh cãi và đối đầu với người khác để giành thế thượng phong trong mọi việc. Ngay cả khi còn trẻ, tôi đã nổi tiếng trong khu vực vì hay đánh nhau và dùng những lời lẽ thô tục.
Sau khi kết hôn, chúng tôi sống cùng với bố mẹ chồng. Mẹ chồng tôi đã phải rất khó khăn để chịu đựng tính khí thất thường và hành vi xấu của tôi. Chúng tôi thường xuyên cãi vã khiến chồng tôi rơi vào thế khó xử.
Sự oán giận của tôi dẫn đến mối bất hòa trong gia đình
Khi mang thai, tôi bị ốm nghén nặng và sau đó bị phù nề (sưng tấy ở chân, bàn chân), không thể đi giày. Tôi cũng mắc nhiều bệnh như trĩ, nứt hậu môn và thiếu máu. Bụng tôi to đến mức nhìn xuống tôi không thể nhìn thấy rốn.
Cuối cùng tôi sinh đôi và mẹ chồng tôi phàn nàn về gánh nặng tài chính. Chứng phù nề nặng khi mang thai và sinh đôi khiến bụng tôi bị xệ xuống rất tệ. Trên mặt tôi có những đốm nâu và trông tôi như một bà già.
Trong thời gian sau sinh, không ai trong nhà chồng chăm sóc tôi và hai đứa trẻ song sinh nên tôi không còn cách nào khác là phải tự giặt tã cho con. Công việc thể chất và căng thẳng về mặt tinh thần khiến tôi dễ mắc bệnh và bị sa tử cung. Tôi đã thử cả phương pháp Trung Y và Tây Y nhưng không có bác sĩ hay phương pháp nào có thể điều trị được. Tôi gần như suy sụp về thể chất. Đã hai lần tôi nghĩ đến việc kết thúc cuộc đời mình nhưng cuối cùng lại từ bỏ ý định đó vì không thể bỏ rơi con mình.
Khi hai đứa trẻ song sinh của tôi được một tháng tuổi, tôi cảm thấy tức giận vì không được hỗ trợ nên đã bỏ nhà chồng và về ở với bố mẹ ruột. Lúc đó, tôi yếu đến mức chỉ biết nằm trên giường mê man cả ngày. Sức khỏe của mẹ tôi chưa bao giờ được tốt và bà bị viêm khớp ở cổ. Cổ bà cứng đờ và bà không thể cúi đầu xuống.
Tôi rất oán giận bố mẹ chồng vì tôi tin rằng tình trạng thể chất của mình là do họ bỏ bê tôi. Tôi từ chối đến nhà họ, thậm chí còn cấm chồng tôi về thăm gia đình nhà chồng. Tôi thậm chí còn không cho phép mẹ chồng gặp các con của tôi.
Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi tôi thành một con người khác
Vào năm 1997, mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Không lâu sau, bệnh viêm khớp ở cổ của bà cùng với các bệnh khác đã biến mất. Bà không bao giờ cần phải gặp bác sĩ nữa.
Một đêm nọ, khi chồng tôi nhìn thấy mẹ tôi bế cả hai đứa con song sinh cùng một lúc—con gái chúng tôi ở phía trước và con trai chúng tôi ở phía sau—anh ấy đã vô cùng xúc động. Anh ấy đề nghị tôi nên bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và anh ấy sẽ chăm sóc bọn trẻ. Vì vậy tối hôm đó tôi đã cùng mẹ đến điểm luyện công. Sau khi tu luyện chỉ một tháng, điều kỳ diệu đã xảy ra – chứng chóng mặt, bệnh trĩ, nứt hậu môn và thiếu máu của tôi đều được chữa khỏi.
Một ngày nọ, khi đang thiền định, tôi bị đau bụng và cảm thấy buồn nôn, rồi bất tỉnh. Khi tỉnh dậy, tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy tử cung của tôi đã trở lại vị trí bình thường và lớp da bụng lỏng lẻo của tôi dường như săn chắc hơn. Ngoài ra, khuôn mặt của tôi bắt đầu trắng trẻo hơn trước, thậm chí giọng nói của tôi cũng trở nên trẻ trung hơn.
Khả năng chữa bệnh của Pháp Luân Đại Pháp thực sự thần kỳ! Những thay đổi sâu sắc này trong tôi đã thúc đẩy các thành viên trong gia đình, bạn bè và đồng nghiệp của tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Sự oán giận của tôi biến mất
Sư phụ không chỉ tịnh hoá cơ thể tôi mà còn nâng cao đạo đức và nhân cách của tôi. Tôi học được cách suy nghĩ cho người khác trước, hướng nội khi đối mặt với xung đột, sống tử tế và có tư duy cởi mở. Sau khi nhận ra cách cư xử trước đây của mình với bố mẹ chồng là sai trái, tôi đã xin lỗi mẹ chồng. Mỗi lần đến thăm bà, tôi đều làm việc nhà cho bà, không chỉ giặt quần áo giày dép cho bà mà còn cả của em rể và chị dâu tôi. Sự oán giận của tôi đối với mẹ chồng đã tan biến.
Đôi khi bà nói về cách tôi đã từng cư xử, nhưng thay vì tranh cãi với bà, tôi lại coi đó là một khảo nghiệm và cơ hội để đề cao tâm tính của mình. Mâu thuẫn của chúng tôi đã được giải quyết, và bà thậm chí còn bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp.
Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc bức hại tàn bạo lên các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Bố mẹ chồng tôi sợ con trai họ có thể bị liên lụy nên đã cố gây áp lực buộc anh ấy phải ly hôn với tôi và cắt đứt quan hệ với chúng tôi. Tôi không cảm thấy tức giận hay oán giận vì tôi hiểu rằng họ đang sợ hãi và chính ĐCSTQ mới thực sự tà ác!
Tôi đã chia sẻ sự thật về Pháp Luân Đại Pháp với họ và giải thích rằng những ai lặp lại những lời buộc tội sai trái này đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp sẽ bị trời trừng phạt. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp chỉ muốn làm người tốt và không phạm tội gì. Họ đã hiểu sự thật và thay đổi thái độ đối với Đại Pháp.
Chồng tôi thoát khỏi nguy hiểm
Chồng tôi được hưởng lợi nhiều nhất từ việc ủng hộ đức tin của tôi vào Đại Pháp. Anh ấy là một thợ điện. Một ngày nọ, khi đang sửa dây cáp, anh tưởng nhầm là đã cắt điện nên bắt đầu tiến hành sửa chữa. Đột nhiên, một quả cầu lửa lớn bắn ra từ tay anh kèm theo tiếng nổ lớn nhưng anh không hề hấn gì. Những người chứng kiến sự việc này đều tin rằng sức mạnh thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp đã bảo vệ chồng tôi và việc ủng hộ Đại Pháp có thể mang lại phúc lành.
Một đêm khác, tôi về nhà thì thấy chồng nằm trên giường, người ướt đẫm mồ hôi, mặt anh tái nhợt và không nói được. Tôi thúc giục anh ấy lập tức cầu xin Sư phụ cứu anh ấy và bảo anh ấy hãy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Mặc dù tôi không thể nghe thấy anh ấy, nhưng tôi biết rằng anh ấy đang nhẩm niệm trong tâm.
Một lúc sau, anh ấy mở mắt ra và khóc oà lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Tôi phải trở thành một người tốt!“ Nước mắt lăn dài trên má tôi khi biết rằng Sư phụ vừa cứu chồng tôi một lần nữa!
Cha tôi thoát khỏi việc bị nhập hồn
Từ khi tôi còn nhỏ, cha tôi đã bị một số thực thể chiếm hữu thân xác. Đôi khi bị những thực thể này điều khiển, ông sẽ tranh cãi với mẹ tôi, xen kẽ giữa giọng nam và giọng nữ. Điều này khiến tôi vô cùng sợ hãi, tôi bám vào chân mẹ và khóc lớn. Tôi nhớ có lần bố tôi đổ rượu ra sàn và định đốt nhà. Mẹ tôi đã ngăn cản ông làm như vậy, dẫn đến một cuộc vật lộn giữa họ. Bố tôi thường xuyên bạo hành mẹ tôi.
Ngay sau khi mẹ tôi và tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, một đêm nọ, mẹ tôi gọi cho tôi và bảo tôi về nhà nhanh vì bố tôi vừa tự treo cổ trong phòng tắm và khóa cửa lại. Tôi bảo mẹ tôi hãy cầu xin Sư phụ giúp đỡ! Tôi không lo lắng vì tôi biết Sư phụ sẽ giúp đỡ ông.
Ngày hôm sau, mẹ tôi nói với tôi: “Sau khi cúp điện thoại, mẹ đã cầu xin Sư phụ cứu cha con. Kết quả là sợi dây tự lỏng ra và ông ấy ngã xuống. Mẹ cạy cánh cửa bị khóa và thấy bố con bất tỉnh. Mẹ đã đọc các bài giảng của Sư phụ cho ông ấy nghe cho đến khi ông ấy tỉnh lại.” Mẹ và tôi chắp tay hợp thập trước ngực [một cử chỉ truyền thống thể hiện sự tôn kính và biết ơn] để tạ ơn Sư phụ: “Cảm tạ Sư phụ! Cảm tạ Sư phụ!” Kể từ đó, cha tôi không bao giờ bị các thực thể khác hành hạ nữa.
Nhờ sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, giờ đây tôi và gia đình có được sức khỏe tốt, hạnh phúc và hòa thuận. Chúng tôi biết ơn Sư phụ đã ban cho chúng tôi một gia đình hạnh phúc và viên mãn.
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/8/24/464487.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/28/211648.html
Đăng ngày 17-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.