Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-08-2023] Tôi đã gặp nhiều bác sĩ nổi tiếng tại nhiều bệnh viện nổi tiếng trong thành phố và tỉnh thành về nhiều căn bệnh mà tôi đã mắc phải, đặc biệt là các vấn đề phụ khoa. Tôi đã được điều trị châm cứu bụng trong ba năm. Tôi thậm chí còn cầu xin Thần linh giúp đỡ. Tôi đã tập nhiều loại khí công, nhưng không có gì làm tôi giảm bớt đau khổ.

Sự đau khổ không thể chịu nổi và tôi không còn muốn sống nữa. Nhưng tôi vẫn tiếp tục chịu đựng nỗi đau vì tôi còn một đứa con nhỏ. Tôi không còn tin vào bất cứ điều gì và mất hết niềm tin vào cuộc sống.

Một người bạn tốt đã giới thiệu cho tôi Pháp Luân Đại Pháp, nhưng vì những trải nghiệm trong quá khứ nên tôi không tin môn tu luyện có thể giúp ích cho mình nên tôi đã không xem trọng. Sau đó, một đồng nghiệp tại bệnh viện của tôi, người mà tôi rất kính trọng, cũng nói chuyện với tôi về Pháp Luân Đại Pháp. Điều đó làm tôi chú ý. Cùng với sự động viên bền bỉ của người bạn tốt, tôi quyết định thử.

Lợi ích sức khỏe của Pháp Luân Đại Pháp

Vào cuối tháng 12 năm 1998, tôi học các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp lần đầu tiên. Khi tôi luyện công và trở về nhà thì lúc đó đã hơn 9 giờ tối và cảm thấy buồn ngủ và đi ngủ. Đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài tôi đã ngủ được cả đêm.

Lúc đó tôi bị chứng mất ngủ trầm trọng. Nếu tôi đi ngủ trước 10 giờ tối, tôi sẽ luôn thức dậy vào khoảng nửa đêm và thức đến tận bình minh. Tôi thường nằm im trên giường để tránh làm phiền gia đình. Tôi trằn trọc suốt đêm. Nếu tôi đi ngủ sau nửa đêm, tôi sẽ buồn ngủ và mơ hết giấc này đến giấc mơ khác suốt đêm. Sau đó đầu óc tôi sẽ choáng váng, rối bời và cảm thấy khó chịu vào sáng hôm sau.

Vào đêm thứ hai, tôi cũng có được một giấc ngủ ngon sau khi luyện công. Tuy nhiên, tôi bị sốt khi thức dậy vào buổi sáng. Hôm đó tôi gọi điện báo ốm để ở nhà nghỉ ngơi. Ngay cả khi bị sốt, tôi vẫn cảm thấy thoải mái và thư thái. Cơn sốt càng cao, tôi càng cảm thấy thoải mái hơn. Tôi dường như có nguồn năng lượng vô tận nên đã sắp xếp lại đồ đạc và những thứ trong tủ của mình. Sau đó tôi dọn dẹp kỹ lưỡng toàn bộ ngôi nhà và chuẩn bị bữa trưa cho chồng. Hơn 10 năm qua, chồng tôi thường về nhà vào giờ ăn trưa để kiểm tra xem tôi có bị ốm ở nhà không.

Tôi đang bận ở bếp khi anh ấy về. Anh bước vào, nhìn quanh và có vẻ bối rối. Thấy tôi đang nấu ăn trong bếp, anh ấy hỏi: “Em không bị sốt à? Em đã tự mình làm tất cả công việc này sao? Em cảm thấy thế nào?“ Lúc đó tôi mới nhớ ra mình bị sốt và không đi làm!

Vào đêm thứ ba, tôi nhanh chóng đi ngủ sau khi luyện công nhưng một giờ sau tôi tỉnh dậy vì đau. Toàn thân tôi đau nhức, đặc biệt là phổi phải. Cảm giác như phần giữa màng phổi và xương sườn đang bị xé toạc. Tôi đã trải qua phẫu thuật cắt ngực (phẫu thuật cắt giữa các xương sườn) do chấn thương và để lại di chứng nặng nề sau phẫu thuật như dính màng phổi.

Cơn đau dữ dội đến nỗi tôi trằn trọc trên giường, hai tay ghì chặt vào chăn và gối. Cơn đau còn tệ hơn nhiều so với những gì tôi trải qua sau ca phẫu thuật lồng ngực và dường như nó chỉ ở mức nguy kịch mà con người có thể chịu đựng được. Cơn đau tiếp tục và tôi thức cả đêm. Cuối cùng tôi ngủ thiếp đi vào khoảng 5 giờ sáng, trong lúc lo lắng vì phải làm việc mà không có sức lực vào ngày hôm sau. Như thường lệ, tôi thức dậy lúc 6 giờ. Mặc dù tôi chỉ có một giấc ngủ ngắn nhưng đó là một giấc ngủ sâu mà tôi đã không có được trong nhiều năm. Tôi cảm thấy dễ chịu, như thể đã bù đắp được giấc ngủ mà tôi đã đánh mất nhiều năm trước.

Tôi đến văn phòng của tôi sớm. Tôi cực kỳ hăng hái nên đã dọn dẹp văn phòng và lau hành lang nối với văn phòng của mình. Tôi đã làm công việc hành chính ở một bệnh viện. Công việc của tôi đòi hỏi tôi phải đến các khoa và khu khác nhau của toàn bệnh viện mỗi ngày. Tôi phải đi bộ qua một đoạn đường nhựa để đến đó vì văn phòng của tôi nằm trong một tòa nhà riêng biệt.

Tôi từng bị tức ngực và cảm thấy khó thở hoặc bị đau vào những ngày nhiều mây hoặc mưa. Trước khi ra ngoài, tôi thường kiểm tra thời tiết để xác định xem mình có cần mặc thêm quần áo hay không. Đó là một ngày tuyết rơi. Khi đi ngoài trời, tôi không còn cảm thấy khó thở như trước nữa. Tôi cố tình hít một hơi thật sâu và cũng không thấy đau ngực. Tôi chợt nhận ra rằng các bài công pháp đã có tác dụng.

Trước đây tôi bị ra ít khí hư trong kỳ kinh nguyệt do bệnh phụ khoa, uống thuốc bổ huyết cũng không đỡ nhiều. Tôi luôn cảm thấy chướng bụng và khó chịu ở bụng. Kỳ kinh của tôi đến một tuần sau khi tôi bắt đầu luyện công. Trong kỳ kinh nguyệt này, tôi vẫn còn ra các cục máu đen và tím nhưng tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Hai tháng sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi không còn thải ra cục máu đông nữa và màu của chất thải cũng nhạt hơn. Một tháng sau, kinh nguyệt của tôi hoàn toàn bình thường và tôi không còn cảm thấy bụng chướng nữa. Tôi cảm thấy rất thoải mái và bước đi nhẹ nhàng.

Tôi cũng bị bệnh tim. Rối loạn nhịp tim (ngoại tâm thu) sẽ khiến tôi cảm thấy rất yếu. Tôi nằm bất động trên giường khi nhịp tim cao (trên 140) tấn công. Bệnh tim biến mất ngay sau khi tôi bắt đầu tu luyện.

Tôi đã chứng kiến những lợi ích sức khỏe của Pháp Luân Đại Pháp và thực sự đón nhận niềm vui khi không có bệnh. Vì vậy, tôi thực sự bắt đầu tu luyện một cách nghiêm túc từ tận đáy lòng mình.

Ngừng tu luyện và bệnh tình tái phát

Mặc dù tôi tu luyện Đại Pháp một cách nghiêm túc nhưng tôi vẫn không có sự hiểu biết rõ ràng về Pháp. Sự thiếu hiểu biết này khiến tôi trở thành một người trì hoãn, thường xuyên trễ giờ học Pháp nhóm.

Các đồng tu đang thảo luận tại địa điểm về cuộc thỉnh nguyện ôn hòa ngày 25 tháng 4 năm 1999. Tôi không hiểu và hỏi lý do việc thỉnh nguyện. Họ coi tôi là một học viên mới và không giải thích điều đó cho tôi. Tôi nghĩ rằng Pháp Luân Đại Pháp dạy mọi người phải khoan dung và sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi bối rối không hiểu tại sao họ lại thiếu kiên nhẫn với tôi đến vậy. Vì vậy tôi đã ngừng đến điểm luyện công tập thể sau ngày 25 tháng 4.

Tuy nhiên, tôi vẫn thường xuyên nghĩ đến Đại Pháp, như thể được nối với Đại Pháp bằng một sợi dây. Vào cuối tuần, thỉnh thoảng tôi nghĩ đến việc đến điểm luyện công. Kỳ lạ thay, mỗi lần tôi có suy nghĩ đó thì lại là lúc Sư phụ sắp ra một bài giảng Pháp mới. Bây giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy Sư phụ chưa bao giờ bỏ rơi tôi. Sư phụ đang động viên tôi. Thật không may, ngộ tính của tôi lúc đó rất kém.

Tu luyện Đại Pháp không được phép sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Tuyên truyền độc ác chống lại Pháp Luân Đại Pháp đã lan rộng. Đồng thời, tôi không biết các học viên sẽ chính Pháp như thế nào. Vì thế tôi đã hoàn toàn ngừng tu luyện.

Bệnh cũ của tôi tái phát ba tháng sau đó. Tôi bắt đầu đi khám và uống thuốc trở lại. Vào thời điểm đó, hệ thống bảo hiểm y tế cũ về cơ bản đã thất bại, chỉ tồn tại trên danh nghĩa. Hệ thống bảo hiểm mới cũng chưa hoàn hảo. Bất kỳ khoản hoàn trả chi phí y tế nào đều được thực hiện thông qua hối lộ và các mối quan hệ cá nhân. Bởi vì tôi được một bác sĩ y học Trung Quốc đã nghỉ hưu nổi tiếng điều trị tại phòng khám tư của ông ấy nên tôi phải tự bỏ tiền túi chi trả mọi chi phí. Hai tháng sau, tôi không đủ khả năng chi trả nên đã ngừng điều trị.

Sau đó tôi nghĩ đến Pháp Luân Đại Pháp và lại bắt đầu luyện công ở nhà. Sau vài ngày tập luyện, sức khỏe của tôi đã hồi phục. Như Sư phụ đã dạy chúng ta, các vấn đề về sức khỏe sẽ quay trở lại một khi ngừng tu luyện. Tôi không muốn quay trở lại tình trạng sức khỏe kém như trước nên tôi tiếp tục tu luyện.

Từ kinh nghiệm của bản thân, từ tận đáy lòng tôi ngộ ra rằng việc ngừng tu luyện có nghĩa là từ bỏ cuộc sống của chính mình. Suy nghĩ này cũng áp dụng cho các đồng tu và những người mắc bệnh nan y đã được hưởng lợi ích từ Đại Pháp. Đó là lý do tại sao các đệ tử Đại Pháp không từ bỏ việc tu luyện và kiên trì thỉnh nguyện ở Bắc Kinh.

Các đồng tu đã từ lương tâm đạo đức cao thượng thúc đẩy để đứng lên bảo vệ một môi trường tu luyện hợp pháp và quyền sống theo đức tin của mình. Họ kiến nghị với chính phủ và các nhà lãnh đạo bằng kinh nghiệm cá nhân của mình, nói rằng Pháp Luân Đại Pháp mang lại lợi ích cho người dân và đất nước. Sự kiên trì lên tiếng ủng hộ Đại Pháp của họ đã truyền cảm hứng cho tôi quyết tâm và lòng dũng cảm để bảo vệ và chứng thực Đại Pháp cũng như để thỉnh nguyện ở Bắc Kinh cùng với các đồng tu.

Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, giờ đây tôi thực sự đang bước đi trên con đường tu luyện.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/8/16/456825.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/25/211481.html

Đăng ngày 15-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share