Bài của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang

[MINH HUỆ 17-07-2011] Theo Nho giáo, để duy trì trật tự xã hội, người ta cần tuân thủ Tam Cương (vua-tôi, cha-con, phu-thê) và Ngũ Thường (nhân, nghĩa, lễ, trí, tín). Cụ thể hơn, gia đình là tế bào của bất kỳ xã hội nào. Như vậy, sự hòa thuận giữa vợ và chồng là nhân tố trọng yếu để duy trì sự ổn định của xã hội.

Một gia đình ấm cúng

Tục ngữ có câu, “Cô âm bất sinh, độc dương bất trưởng.” Nói cách khác, âm và dương là tương phụ tương thành và là hai phần của một hệ thống động. Hôn nhân giữa nam và nữ là đánh dấu mối quan hệ thần thánh giữa hai phần bổ sung đối lập, để tạo ra những thế hệ mới cho phép nhân loại sinh tồn và phồn vinh.

Theo những tiêu chuẩn đạo đức truyền thống, một cuộc hôn nhân hợp pháp cần có sự thu xếp của mai mối, sự đồng thuận của cha mẹ, và sự ban phước của Thiên thượng. Những nghi thức bắt buộc cần phải có cho một lễ cưới, mà trong đó tân nương và tân lang cần phải khấu đầu (quỳ gối và cúi lạy thật thấp sao cho đầu chạm xuống nền để thể hiện sự tôn kính tuyệt đối) với các thực thể khác nhau: nhất bái Thiên Địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái. Chỉ khi một người đàn ông và một người phụ nữ cưới hỏi theo cách này thì tân gia đình của họ mới có một cơ sở vững chắc để phát triển như một tế bào của xã hội.

Đạo lý ‘Thiên nhân hợp nhất’ nhấn mạnh rằng người chồng trong một gia đình là dương và người vợ là âm. Nam nhân phải chịu trách nhiệm về những công việc bên ngoài và nữ nhân phải chủ trì những công việc bên trong. Nam nhân phải làm việc chăm chỉ để trợ giúp gia đình của mình, và nữ nhân cố gắng là người vợ hiểu chồng và thương con. Khi người vợ tạo được một sự nghiêm chính, thì cho dù người chồng ở gần hay xa, anh ta luôn mong mỏi trở về nhà. Cả hai người đều hiểu rằng mối duyên tiền định đã mang họ lại với nhau, cho nên họ phải có sự tôn trọng lẫn nhau một cách sâu sắc. Nam nhân thì dương cương, lanh lợi, và bao quát, trong khi nữ nhân thì âm nhu, dịu dàng, và biết nghe lời. Bất chấp những khác biệt, họ biết làm thế nào để khoan dung và quan tâm tới người kia. Xây dựng trên sự tôn trọng lẫn nhau, hôn nhân của họ là rất bền vững, gia đình ấm cúng và hạnh phúc, và cuộc sống của họ hài hòa mỹ mãn.

Tuân thủ Tam Cương và Ngũ Thường là những tiêu chuẩn đạo đức mà người xưa truyền lại để giúp chúng ta duy trì trật tự gia đình và xã hội. Những tiêu chuẩn này phù hợp với những nguyên lý của vũ trụ và được chư Thần và chư Phật phù hộ. Trong suốt 5.000 năm lịch sử Trung Quốc, những ai làm theo những tiêu chuẩn này có thể khiến gia đình hưng vượng, phú quý, phúc đức. Những ai vi phạm những tiêu chuẩn này chỉ thấy tan gia bại sản, gia đình khốn đốn. Rốt cuộc, Đạo và ma cùng tồn tại trong thế nhân; Thiện và ác đi đôi với nhau. Tục ngữ có câu “Gia đình tích thiện, tất có việc mừng; gia đình tích ác, tất có tai ương“.

Các tiêu chuẩn đạo đức, một phần chủ yếu của văn hóa truyền thống được truyền lại từ Thiên thượng, là cơ bản của văn minh nhân loại. Như thế, nhân loại nên thuận theo sự an bài của tự nhiên và hành xử tương ứng. Là nhân tố chủ đạo của xã hội, mỗi gia đình nên đảm bảo sự phát triển lành mạnh và duy trì một sự tồn tại khả dĩ. Xem xét những tiêu chuẩn đạo đức sẽ làm cho cả vợ lẫn chồng giữ được bình tâm giữa thế tục ô trọc này, hân thưởng lẫn nhau, và sống trường thọ.

Nấm mồ của ưu phiền

Kể từ khi giành được chính quyền hơn 60 năm trước, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã tôn thờ chủ nghĩa cộng sản và khuyến khích khoa học hiện đại mà nó du nhập từ phương Tây. Để thắt chặt sự khống chế, ĐCSTQ đã phá hủy hoàn toàn những tiêu chuẩn đạo đức truyền thống và lý luận tinh túy về ‘Thiên nhân hợp nhất’ (nó là cơ sở của khoa học phát đạt thời cổ đại), và cùng lúc tẩy não người Trung Quốc với học thuyết vô thần. Khi mất đi chính tín vào chư Thần và chư Phật, nó thậm chí dẫn đến sự hủy diệt cơ sở đạo đức mà dựa trên đó những gia đình bình thường và xã hội phát triển, thịnh vượng.

Cách mạng Văn hóa xảy ra từ năm 1966 đến 1976 đã đẩy phụ nữ vào xã hội và đưa họ lên vũ đài chính trị. Những thứ “giải phóng” phụ nữ được nói rằng họ là ngang hàng với đàn ông và được khuyến khích tranh đấu chính trị bên cạnh những đồng sự nam giới của họ. Khi thời gian trôi qua, cả đàn ông và đàn bà trở nên trung tính một cách vô tình. Đàn ông trở nên ít nam tính và đàn bà thì ít nữ tính. Riêng phụ nữ, kết cục là gánh vác nhiều hơn. Họ ra khỏi gia đình để làm việc, nhưng vẫn chủ yếu chịu trách nhiệm chăm lo việc nhà, nuôi trẻ, và chăm sóc cha mẹ già. Kết quả của sự mất cân bằng này là nhiều gia đình dẫn tới xung đột và trở nên mất ổn định. Cái gọi là “cải cách kinh tế” bắt đầu từ cuối những năm 70 đã phơi bày hơn nữa những nhân tố ngoại lai biến dị và để lại sự theo đuổi mê muội giải phóng tình dục. Nhiều gia đình sau đó ở trong nguy cơ tan vỡ, và nền tảng xã hội bị lung lay. Hậu quả là tai ương nối tiếp tai ương giáng xuống vùng đất Trung Quốc.

Như tục ngữ có câu, “Nhân tâm không rõ chính tà, chiêu mời ác quỷ tới cửa.” Giờ đây ở Trung Quốc, nhiều người không tin rằng ‘Thiện ác hữu báo’, và họ trở thành nạn nhân cho tà linh cộng sản. Nền tảng đạo đức của họ bị băng hoại toàn diện. Những người đàn ông và đàn bà này từ bỏ tự ngã một cách tự nguyện và linh hồn của họ không khác gì xác chết biết đi hoặc cầm thú. Họ vô lực đối kháng và buông thả những hành vi phóng đãng của họ. Họ lang chạ với ham muốn tự do tình dục và không hạn chế sự tìm cầu thỏa mãn lòng tham vô độ về lợi ích vật chất. Họ đang hướng tới sự trụy lạc trên vùng đất của khuôn phép.

Ở Trung Quốc ngày nay, người ta không còn tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của văn hóa truyền thống Trung Quốc cũng như sự thuần khiết của nó. Sự sụp đổ của nền đạo đức và sự truy cầu tự do tình dục và lợi ích cá nhân là những lý do cơ bản dẫn tới thời mạt pháp. Trong khi đó, khoa học hiện đại cung cấp đủ tiện nghi cho con người để truy cầu khoái lạc. Nhiều người không hạn chế sử dụng bất kỳ phương tiện gì sẵn có để gia tăng tối đa lợi ích vật chất của họ và tận hưởng khoái lạc. Cuối cùng, khoa học trở thành chất xúc tác dẫn loài người tới sự trụy lạc và dẫn lịch sử tới sự hủy diệt.

Có một cái gọi là quy luật “Hai có và hai không” phổ biến trong giới trẻ ở Trung Quốc hiện nay khi tìm bạn đời. Chẳng hạn, họ muốn người bạn đời của họ phải có một cái nhà và một cái ô tô, nhưng không có mẹ hoặc bố để khỏi phải lo lắng. Những tiêu chuẩn như thế hoàn toàn trái ngược với mục đích của hôn nhân là sản sinh ra thế hệ tương lai. Nhiều người đàn ông và đàn bà sống với nhau trước mà không cưới hỏi. Đĩ điếm trở nên công khai, chuyên nghiệp, và là nghề có thể kinh doanh được. Những vụ ngoại tình gia tăng, nhiều ông chồng có một, hai, hoặc thậm chí có nhiều vợ bé. Ly dị dường như là mốt, và không ai nghĩ rằng có gì sai trái với đồng tính luyến ái.

Chính tín không còn và sự chìm đắm trong dục vọng đã dẫn tới sự suy đồi của xã hội và gia đình. Trung bình có hơn 2.000 vụ ly dị xảy ra ở Trung Quốc mỗi ngày. Truy cầu tự do tình dục đã lộ diện vai trò của nó với những người tham gia. Các bệnh lây qua đường tình dục đang lan rộng một cách nhanh chóng ở một số vùng. Những người dâm loạn đánh mất tố chất bẩm sinh và tinh khí hậu sinh của họ. Họ trở nên trầm cảm và suy nhược cơ thể. Một số thậm chí chết trẻ hoặc có vấn đề về sinh sản. Thậm chí với những người có khả năng sinh sản, con cái của họ thường được sinh ra với đủ loại vấn đề về sức khỏe. Đây là một hiện tượng đáng lo ngại đang đe dọa tương lai của dân tộc Trung Hoa.

Lịch sử đã chứng minh rằng phớt lờ các tiêu chuẩn đạo đức sẽ dẫn tới sự hủy hoại những gia đình, những cấu trúc mà toàn xã hội dựa vào. Mọi người đều chìm đắm trong mê và không có cách nào biết được rằng việc này là do tà linh cộng sản đang cố gắng diệt trừ nhân loại bắt đầu từ nền tảng của xã hội. ĐCSTQ đang điên cuồng tiêu diệt linh hồn của dân tộc Trung Hoa và buộc chặt những người đàn ông và đàn bà mê muội vào chiến xa của nó, cái xe mà đang lao xuống địa ngục. Còn những linh hồn mê muội kia vẫn đang trợ giúp ĐCSTQ trong việc tăng tốc lao xuống vực thẳm.

Sự giải phóng ma tính của con người có tính lan tỏa trong việc làm cho các gia đình và sau đó là toàn thể xã hội giải thể. Nhiều gia đình trở thành có danh tính nhưng không tồn tại sự hôn nhân thật sự giữa người chồng và người vợ. Một gia đình ấm cúng, thay vào đó đã trở thành một phần mộ của ưu phiền mai táng thân thể và linh hồn của họ.

Gia đình là tế bào của xã hội. Nếu không có tế bào, thì có bất kỳ hy vọng nào cho phần còn lại của cấu trúc xã hội không? Nếu toàn bộ quốc gia trên thế giới này trở thành như thế này, trái đất sẽ trở nên tệ hại như một quả táo mục rữa. Nhân loại có đường nào thoát không? Liệu còn hy vọng nào không?

Củng cố cương thường

Sự tồn tại và tiến trình của nhân loại là được định đoạt bởi những quy luật tự nhiên và mọi thứ là được Thiên thượng an bài. Một người đàn ông và một người đàn bà sẽ không bao giờ kết hôn nếu họ không có duyên phận trở thành vợ chồng. Cách tìm ra người bạn đời như thế nào không quan trọng, nó được thông qua những nỗ lực cá nhân của họ, sự giới thiệu bởi những người khác, hay được xếp đặt bởi cha mẹ, tuy nhiên anh ấy hoặc cô ấy sẽ chắc chắn lập gia đình với chính cùng một người nếu họ có duyên phận trở thành vợ chồng. Hôn nhân sẽ trở thành thế nào đều tùy thuộc vào mối tiền duyên giữa người chồng và người vợ. Liệu nó thành công hay thất bại, thì chính là do đức và nghiệp của cặp đôi đã tích tụ trong những đời trước của họ biểu hiện.

Bổ sung thêm vào ảnh hưởng, còn có cảm giác mắc nợ mà một người chồng và vợ có với người kia. Chúng ta nên cảm ơn những món nợ được Thiên thượng ban cho. Người đàn ông nên có trách nhiệm với người đàn bà, người đã đặt sự tin tưởng toàn bộ cuộc đời vào anh ta. Người đàn bà, trái lại, nên quan tâm tới người chồng của mình. Trong luân hồi vô tận, không ai có thể mang theo danh vọng và lợi ích vật chất theo họ, nhưng đức và nghiệp sẽ luôn được mang theo. “Vạn ác dâm vi thủ“, dâm loạn tạo ác nghiệp rất lớn. Ngay khi ai đó dâm loạn, số phận tốt đẹp của anh ta hoặc chị ta sẽ bị khấu trừ, và anh ta hoặc chị ta có lẽ chỉ còn nghiệp để lại cho con cháu. Tuy nhiên, hết thảy đều khởi từ một niệm. Thật trân quý nếu người ta có thể khống chế những ác niệm và ngừng làm những việc ác.

Tôi muốn cảnh báo những người đang bị trôi theo trong thế gian hỗn tạp này, đừng vứt bỏ chính niệm để đi theo tà niệm. Nếu vẫn tiếp tục nghịch lại Thiên Đạo và truy cầu tự do tình dục, thì sớm hay muộn họ sẽ bị đào thải. Tôi hy vọng rằng những người mê muội có đi theo Thiện và tích đức cho chính họ và thế hệ tương lai. Tôi khuyên họ nên làm theo thiên thượng – thiết lập những tiêu chuẩn đạo đức và trân trọng cơ hội để tái tạo cuộc sống.

Ý kiến cá nhân của tôi rằng chúng ta phải củng cố Tam Cương và Ngũ Thường để giúp khôi phục và gìn giữ gia đình. Chỉ khi mỗi cấu trúc trở nên mạnh khỏe trở lại thì toàn xã hội mới có thể khôi phục lại hy vọng mong mỏi của nó. Sau cùng, gia đình là sức mạnh của dân tộc Trung Hoa.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/7/17/重启纲常夫妇顺-243631.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/10/1/128435.html
Đăng ngày 16-10-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share