Bài viết của Kha Tú Vi

[MINH HUỆ 10-09-2011] Tôi được nuôi dưỡng trong một gia đình giàu có. Đến tuổi trưởng thành tôi là một nhân viên với mức lương hậu hĩnh trong một công ty đa quốc gia lớn. Bây giờ, tôi đang sống ở Thụy Sĩ, một quốc gia được nhiều người yêu thích bởi chất lượng cuộc sống của nó, nhưng tôi luôn bị ám ảnh bởi những câu hỏi “Nguồn gốc của cuộc sống là gì? Tại sao tôi lại đến thế giới này? Tôi sẽ đi đâu sau khi tôi chết?” Theo quan điểm của tôi, cuộc sống của tôi chẳng là gì ngoài một chuỗi các sự kiện, và đôi khi tôi đặt ra các câu hỏi, chẳng hạn như, “Tại sao một số người sinh ra lại tài năng, khôn ngoan và may mắn, trong khi những người khác thì không? Hoặc liệu có đúng là tất cả sinh ra đều như nhau?” Việc khám phá ra những câu trả lời cho những ẩn đố này không dễ. Nhiều lần mọi người đã cố gắng đưa tôi sang một số tôn giáo, nhưng tôi đã từ chối hết bởi vì tôi không nghĩ những tôn giáo này có thể giải quyết được những câu hỏi của tôi, vì chính những tôn giáo này cũng đang tìm kiếm những câu trả lời cho những câu hỏi giống như tôi.

Mẹ tôi từng xuất gia theo Phật giáo và đã từng trụ trì một tự viện. Không tìm thấy trong Phật giáo những câu trả lời cho những ẩn đố mà đã khiến bà cũng hoang mang giống như tôi, bà đã chuyển tới nhiều thành phố với hy vọng rằng ở một nơi nào đó trên thế giới này bà sẽ tìm thấy những giáo lý để giải quyết những câu hỏi của bà. Năm 1998, bà đã đến Thụy Sĩ. Trước khi đến, bà đã nói với tôi qua điện thoại rằng bà sẽ mang cho tôi một cuốn sách. Tò mò, tôi đã hỏi, “Sách gì ạ?” Bà trả lời, “Chuyển Pháp Luân” với một giọng nhẹ nhàng nhưng tôn kính. Tôi nói với bà rằng tôi chưa bao giờ nghe về cuốn sách đó, nhưng tôi cũng muốn đọc cuốn sách này. Chỉ ngắn gọn như vậy, và chúng tôi đã kết thúc cuộc trò chuyện của mình. Khi bà đến thăm tôi, chúng tôi đã cùng nhau đọc cuốn sách. Tôi có thể cảm nhận được niềm hân hoan của bà khi giới thiệu những giáo lý trong cuốn sách cho tôi, bởi vì trước đây tôi chưa từng thấy bà đón nhận bất cứ thứ gì một cách trang trọng như thế.

Tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên với một con mắt phê phán bởi vì cuốn sách quá khác biệt so với các tôn giáo và những câu nói nổi tiếng của những học giả trí thức mà tôi đã kính trọng trước đây. Một số giáo lý tôi chưa từng được nghe trước đây, và tôi thậm chí còn cố gắng để tìm hiểu xem liệu chúng có phù hợp với những giáo lý của tôn giáo khác bằng cách đối chiếu với những cuốn sách tôn giáo mà tôi đã đọc trước kia, nhưng không có kết quả. Tâm tôi đầy sự ngờ vực. Một mặt, từ tận đáy lòng, tôi khá phấn khích vì đã tìm được những giáo lý thật sự, nhưng mặt khác, quan niệm người thường của tôi khiến tôi tiếp tục hỏi liệu những giáo lý trong Chuyển Pháp Luân có thật không.

Buổi sáng hôm sau khi mẹ tôi đến Thụy Sĩ, tôi thấy một điều gì đó bất ổn với đôi môi của tôi khi tôi nhìn vào gương. Tôi kêu lên, “Điều gì đã xảy ra với đôi môi của mình thế này? Chúng sưng lên thật khủng khiếp!” Mẹ tôi, như thể bà đã thấy được toàn bộ sự việc, đã nói với tôi, “Con đã quá kiêu ngạo và ngạo mạn. Con có nhớ tất cả những điều mà con đã nói hôm qua không?” Lời nói của bà đã thức tỉnh tôi, và tôi đã trả lời, “Vâng, thật sự, con đã nói rất nhiều điều bất kính về Sư Phụ Pháp Luân Công của mẹ ngày hôm qua”. Trong khi nói điều này, tôi đã vỗ nhẹ vào môi của mình và xin lỗi giống như một đứa trẻ mà đã làm điều sai trái. “Tôi thật sự xin lỗi, tôi rất xin lỗi về những lời bất kính mà tôi đã nói ngày hôm qua“. Sau đó chồng tôi, mẹ tôi và tôi ra ngoài thăm thành phố bằng ôtô của chúng tôi. Phong cảnh thì thật thú vị, nhưng trong tâm tôi thì không thấy nhẹ nhàng chút nào.

Lúc nào tôi cũng kiểm tra môi của mình qua gương ôtô chỉ để thấy rằng chúng vẫn sưng lên như trước. Tôi thì thầm, “Vâng, tôi sẽ tiếp tục đọc Chuyển Pháp Luân“. Nhìn vào đôi môi sưng vù của mình, tôi đã quyết định để mặc kệ chúng, và tôi sẽ chấp nhận mang bộ mặt xấu xí này cả ngày. Sau đó tôi đã bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân và trở nên bị lôi cuốn đến mức mà tôi đã không để ý đến thời gian đang trôi đi cho đến khi tôi nghe thấy giọng nói vui vẻ của mẹ tôi từ ghế sau: “Ồ, đôi môi con trông đã tốt hơn rồi đấy!” Tôi ngẩng đầu lên và nhìn vào gương: “Ôi, vết sưng đã biến mất, thật sự, nó đã biến mất!” Tôi đã rất hạnh phúc và bắt đầu suy ngẫm về phép lạ đã xảy ra với tôi. Sống trong cái vòng hạn hẹp này, tôi sẽ không biết được điều gì đang diễn ra bên ngoài. Cũng giống như một đứa trẻ mẫu giáo thì không có khả năng hiểu được một luận án tiến sỹ. Tôi đã quyết định đọc Chuyển Pháp Luân bằng cả tâm mình.

Sau đó tôi đã thay thế thái độ chỉ trích và hoài nghi bằng thái độ tôn kính và chân thành của tôi trong khi đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi thấy tâm mình đã được mở, và mỗi từ trong cuốn sách đều nổi bật lên. Trái tim của tôi đập như thể bề sâu của nó hiển lộ trước mắt tôi. Ký ức bị thất lạc đã quay trở về với tôi, như thể một chiếc phích cắm đã được nối lại với một nguồn điện và tôi lại được nạp điện một lần nữa. Những điều bí ẩn mà vẫn luôn khiến tôi hoang mang đã được giải quyết theo một cách thức tự nhiên đến mức tôi khó có thể cảm nhận được những quan niệm của mình đã bị đảo ngược lại như thế nào. Tôi quyết định thực hành Pháp Luân Công theo những nguyên lý của Chân-Thiện-Nhẫn. Khi tôi tập các bài tập của Pháp Luân Công, tôi đã ngạc nhiên khi thấy cơ thể của mình thật sự được tịnh hóa.

Mặc dù với cuộc sống tiện nghi ở Thụy Sỹ, nhưng tôi hoàn toàn không quen được với lối sống ở Phương Tây. Kết quả là sức khỏe của tôi trở nên tồi tệ và tôi trông già hơn nhiều so với tuổi của mình. Tình hình xấu hơn khi tôi bị viêm tuyến giáp và tôi bị sưng nhãn cầu và bị phù. Khi tôi leo mười bậc cầu thang, tôi sẽ bị khó thở. Khi tôi mở mắt ra sau khi tập các bài thiền định, tôi đã cảm nhận được rằng áp lực trong mắt của mình đã giảm. Tôi chạy đến gương và thấy rằng chúng đã trở lại bình thường. Tôi đã rất hạnh phúc! Bác sĩ của tôi đã nói với tôi rằng, mặc dù bệnh viêm tuyến giáp của tôi đã tạm thời được chữa trị bằng phẫu thuật hoặc thuốc, nhưng khó có thể đảm bảo rằng nó sẽ không tái phát. Đặc biệt, bệnh sưng nhãn cầu sẽ không bao giờ hồi phục được. Rõ ràng, Pháp Luân Đại Pháp có uy lực để xử lý một vấn đề về sức khỏe mà đã không thể chữa được theo y học hiện đại. Ngoài sự phục hồi của đôi mắt, tôi đã có thể chạy lên dốc một cách dễ dàng, giống như có ai đó đang đẩy tôi về phía trước. Tôi đã lấy lại sức khỏe của mình, sức khỏe thậm chí còn tốt hơn so với trước kia, mà không cần phải trả đến một xu.

Một ngày không lâu sau khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công, chồng tôi đã nói với tôi trong sự ngạc nhiên, “Em đã quá bận rộn cả ngày hôm nay, và em không ngừng di chuyển. Em không muốn nghỉ ngơi sao?” Tôi nói, “Em hoàn toàn khỏe, và em không cảm thấy mệt mỏi chút nào.” Những lời của anh ấy, bất ngờ, đã nhắc nhở tôi về toàn bộ năng lượng mà tôi đã có, điều mà tôi thậm chí không để ý thấy. Tôi cũng ngạc nhiên khi thấy rằng tôi có thể ngủ nhanh hơn so với cả chồng mình, mà anh ấy ngủ chỉ sau ba phút. Tôi đã ngủ suốt đêm và thức dậy tràn đầy năng lượng vào sáng hôm sau, một sự thay đổi khá đáng kể đối với tôi. Thậm chí tôi đã cảm nhận được rằng tôi quá nhẹ đến nỗi nó giống như thể tôi đang trôi trong không khí. Sức mạnh của tôi đã tăng lên đáng kể. Ngay cả chồng của tôi, người luôn giúp tôi cạy mở nắp chai trước đây, cũng nhờ tôi giúp để cạy mở nắp chai khi anh ấy không thể tự làm điều đó.

Từ khi còn nhỏ tôi đã bị bệnh ra mồ hôi tay. Khi chơi đàn piano tôi luôn phải lau sạch mồ hôi mà tôi đã để lại trên phím đàn. Khi làm bài tập về nhà tôi đã phải lót dưới bàn tay của tôi một miếng vải nếu không bài tập của tôi có thể sẽ bị ngấm mồ hôi từ bàn tay của tôi. Khi lập chưởng tôi có thể thấy mồ hôi đang nhỏ xuống. Một ngày sau khi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công, tôi đang đi xe buýt và rút khăn mùi xoa ra giống như tôi vẫn thường làm để lau sạch mồ hôi ở tay, nhưng tôi đã ngạc nhiên khi thấy rằng bàn tay của mình đã không còn bị ướt một tí nào cả. Mặc dù trời khá nóng, nhưng bàn tay của tôi đã không hề bị ướt như trước nữa và cảm thấy khá thoải mái. Kể từ đó trở đi tôi đã không bị ra mồ hôi tay nữa.

Khi tập bài thiền định tôi thấy mình không thể bắt chéo hai chân lên nhau, vốn là một yêu cầu đối với bài tập. Tôi đã quyết định rằng mình có thể làm điều đó một cách từ từ sau khi nỗ lực hơn, nhưng tôi thấy đơn giản là tôi không thể làm được. Cơn đau ở chân sẽ khiến tôi kêu lên và làm tôi chảy cả nước mắt. Sau đó tôi đã từ bỏ những nỗ lực của mình trong nỗi thất vọng, nghĩ rằng mình đã hết hy vọng.

Khi tôi đến một điểm luyện công lần đầu tiên sau khi trở về Đài Loan, một đồng tu đã hỏi tôi, “Bạn có thể ngồi trong thế kiết già không?” Tôi đã trả lời không chút do dự “Không, tôi không thể.” Cô ấy đã nói, “Hãy thử xem.” Tôi nói, “Tôi thực sự không thể làm được, bởi vì tôi đã thử nhiều lần ở nhà rồi.” Cô ấy không bỏ cuộc và kiên nhẫn khích lệ tôi hãy thử lần nữa, nhưng tôi đã hoàn toàn bị nhụt chí bởi ấn tượng về cơn đau trong những lần cố gắng trước kia. Cô ấy nói, “Sẽ tốt thôi, hãy thử một lần nữa xem” cứ như thể là cô ấy khá chắc chắn rằng tôi sẽ làm được điều đó. Sau đó tôi đã quyết định cho họ thấy rằng tôi thực sự không thể làm được điều đó bằng cách cố gắng bắt chéo chân trước mặt họ. Thật ngạc nhiên, tôi đã làm được! Tôi vừa lúng túng vừa ngạc nhiên và không thể làm gì nhưng tôi thề với họ là mình không hề nói dối. Mọi người có mặt ở đó đều cười vui vẻ. Họ biết được lý do của điều đó, và giờ đây tôi cũng đã nhận thức được lý do đó.

Tôi không phải loại người tin tưởng quá nhiều vào khoa học như dùng máy móc để đánh giá cái gì là đúng và cái gì sai. Tuy nhiên, quyết định của tôi để đi theo con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cũng không phải là điều dễ dàng, như một số người có thể đã nói rằng tôi mê tín. Tôi nên quyết định làm gì? Cuối cùng tôi đã chọn Pháp Luân Đại Pháp, bởi vì tôi chắc chắn rằng nó nắm giữ mọi chìa khóa để đến với sự huyền bí của tự nhiên và của bản thân tôi. Trên thực tế, trong hơn mười năm tập luyện Pháp Luân Công đã qua, tác dụng của “tính mệnh song tu” đã thực sự triển hiện trong tôi. Điều duy nhất còn lại là đi theo con đường Đại Pháp một cách vững chắc cho đến khi tôi đạt được mục tiêu của mình trong việc thể hiện được ý nghĩa thực sự trong cuộc sống của tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/9/10/走哪一道门-246523.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/9/22/128262.html
Đăng ngày 06-10-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share