Bài viết của Đông Dương, một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-05-2022] Năm nay tôi 70 tuổi, đắc Pháp tu luyện đã hơn 20 năm. Nhìn lại cuộc đời trước khi đắc Pháp, quả thực là thấm đẫm nước mắt, khổ không sao kể hết. Nhưng mọi thứ đã thay đổi kể từ khi tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm về trước.
Cuộc sống thuở đầu đầy khốn khổ
Cả cuộc đời tôi đã trải qua những biến cố vô cùng lớn: Mười sáu tuổi tôi bị viêm màng não và có nguy cơ tử vong. Ở thời điểm đó, phương pháp điều trị thông thường là lấy tủy xương nhưng sẽ không tránh khỏi để lại di chứng. Cha tôi quen biết với viện trưởng một bệnh viện nên đã bàn bạc và đưa ra quyết định thống nhất rằng sẽ điều trị bảo tồn mà không phải lấy tủy xương. Kết quả là tôi đã hồi phục một cách thần kỳ.
Năm tôi 28 tuổi, toàn bộ người thân trong gia đình tôi đều qua đời trong một trận động đất lớn ở Đường Sơn, để lại mình tôi sống trong tuyệt vọng. Tồi tệ hơn nữa là hai mươi năm sau, tức vào năm 1996, đứa con gái lớn yêu quý của tôi đã bị gia đình nhà chồng sát hại. Sau khi nghe tin con gái mình qua đời, tôi đã ngất xỉu vì đau đớn.
Chưa dừng lại ở đó, tôi còn gặp phải vô số vấn đề về sức khỏe. Tôi bị rối loạn thần kinh, huyết áp thấp, thiếu máu, toàn thân vô lực, cứ mơ mơ hồ hồ suốt cả ngày. Vào mùa hè, tôi cần được chăm sóc y tế nếu trời quá nóng, nếu không thì sẽ bị ngất xỉu. Tôi còn bị viêm họng hạt, u xơ vú đã di căn đến hạch, và tăng sản xương bánh chè. Cứ như vậy, tôi sống trong chuỗi ngày đau đớn triền miên. Tôi phải dành một nửa tiền lương mỗi tháng để chi tiêu cho thuốc men. Sau khi con gái đầu lòng bị sát hại, tôi lại mắc thêm bệnh tim. Cuộc sống đối với tôi mà nói chỉ là một biển khổ vô tận.
Toàn thân vô bệnh
Vào mùa xuân năm thứ hai sau khi con gái tôi qua đời, một người bạn đã ghé thăm tôi. Cô ấy gần như không nhận ra tôi bởi trông bộ dạng tôi thật thảm hại. Cô ấy đã khuyên tôi thử tập Pháp Luân Công, nhưng tôi cảm thấy không hứng thú. Dù vậy cô ấy vẫn kiên nhẫn khích lệ nên tôi đã đồng ý tới điểm luyện công vào sáng ngày hôm sau. Tôi nghĩ mình sẽ chỉ quan sát họ tập luyện một chút.
Tại điểm luyện công của Pháp Luân Công có rất nhiều người, đa phần là trẻ tuổi. Vẻ ngoài của họ đều ôn hòa và thiện lương khiến tôi cảm thấy rất thoải mái khi ở đây. Sau khi luyện công xong, những người không phải đi làm sẽ tiếp tục ngồi lại với nhau và cùng đọc Chuyển Pháp Luân.
Không ngờ là chỉ một thời gian ngắn sau khi luyện công, toàn bộ bệnh tật của tôi đã không cánh mà bay. Nước da của tôi hồng hào trở lại và tôi có thể leo cầu thang một cách dễ dàng. Trước đây, tôi đi xe đạp còn gặp khó khăn vậy mà giờ tôi đã có thể vác xe đạp đi lên lầu. Một đồng nghiệp nói với tôi rằng: “Chị thực sự là minh chứng cho những lợi ích của Pháp Luân Đại Pháp”.
Chồng tôi cũng có những trải nghiệm tương tự. Trước đây sức khỏe của ông ấy cũng rất tệ: ông mắc bệnh dạ dày, loét tá tràng, đau lưng và đau chân nhưng tất cả đều được chữa lành rất nhanh sau khi ông bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ngoài ra, không một đồng nghiệp nào tin rằng một người đã hút thuốc lá 30 năm như chồng tôi lại có thể cai được thuốc lá. Nhưng vào một ngày ông xem băng hình giảng Pháp của Sư phụ, đến phần Sư phụ giảng về vấn đề hút thuốc và uống rượu thì ông liền lập tức vứt bỏ tất cả các điếu thuốc trong túi mình đi. Từ đó đến nay, ông chưa từng hút thuốc hoặc uống rượu thêm một lần nào nữa.
Tu luyện hơn hai mươi năm, chúng tôi toàn thân vô bệnh nên không cần dùng đến thuốc. Đại Pháp đã cấp cho chúng tôi một thân thể khỏe mạnh, giúp chúng tôi đề cao tâm tính và trở thành một người tốt hơn. Chúng tôi cảm thấy mình là những người hạnh phúc nhất thế gian, dù có dùng cạn ngôn ngữ của nhân loại cũng không thể biểu đạt hết cảm ân của chúng tôi đối với Sư phụ Lý.
Buông bỏ tâm oán hận
Thông qua học Pháp, tôi dần dần minh bạch được mối quan hệ nhân duyên giữa người với người, và ngộ được ý nghĩa nhân sinh chân chính của sinh mệnh. Những khổ nạn trong nửa đời trước đây của tôi đối với một người tu luyện mà nói thì thực ra lại là hảo sự, bởi qua đó tôi có thể tiêu trừ nghiệp lực của mình. Đối với sự ra đi của con gái lớn, trong tâm tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm, không còn đau lòng nữa.
Sư phụ giảng:
“Chư vị trong lục đạo luân hồi, mẹ của chư vị là người, không là người, [số ấy] không đếm được. Con cái của bao đời chư vị hỏi có bao nhiêu; cũng không đếm được. Ai là mẹ chư vị, ai là con chư vị, một khi hai mắt kia khép lại [tạ thế] thì ai còn nhận ra ai nữa; nghiệp mà chư vị nợ vẫn theo đó mà hoàn trả. Nhân tại mê trung, không vứt bỏ được những thứ này. Có người không vứt bỏ được [tâm về] con của họ, nói [nó] tốt ra sao, nó chết rồi; mẹ họ tốt ra sao, cũng chết rồi; họ thống thiết muốn chết [theo], quả thật bỏ nửa cuộc đời còn lại để theo những người kia. Chư vị không nghĩ ư, đó chẳng phải đến giày vò chư vị? Dùng hình thức ấy để chư vị chẳng có ngày nào yên.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
Sáu năm sau cái chết của con gái tôi, hung thủ sát hại cháu đã bị bắt và đưa ra công lý. Tòa án thành phố thông báo cho chúng tôi biết để đưa ra yêu cầu bồi thường.
Hai vợ chồng tôi đã bàn bạc và chúng tôi quyết định chỉ nghe theo lời dạy của Sư phụ:
“Tôi còn muốn bảo chư vị, bản tính thực chất từ trước của chư vị được kiến lập trên cơ sở vị ngã vị tư, từ nay trở đi chư vị làm các việc thì trước hết phải nghĩ đến người khác, tu thành bậc Chính Giác vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã”. (Phật tính vô lậu, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Tại tòa án, chúng tôi đã nói lên suy nghĩ của mình với thẩm phán: chúng tôi đồng ý rằng kẻ sát nhân sẽ bị kết án chiểu theo luật pháp quốc gia, nhưng chúng tôi không muốn đòi bất cứ khoản bồi thường nào bởi vì tiền bồi thường là đến từ cha mẹ hắn. Họ đã già rồi, chúng tôi không muốn họ phải rơi vào cảnh khốn cùng. Sở dĩ chúng tôi quyết định như vậy là bởi Sư phụ của chúng tôi đã dạy chúng tôi luôn phải suy nghĩ cho người khác trước.
Vị thẩm phán hết sức bất ngờ bởi trước đây chưa từng có ai trả lời như vậy. Cũng từ đó ông ấy biết rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp thật siêu thường.
“Nếu chúng tôi không thể bình chọn anh ấy thì chúng tôi sẽ không bình chọn bất cứ ai”
Chồng tôi vốn là một người khiêm tốn. Sau khi anh ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì công việc anh ấy làm lại càng tốt hơn. Anh luôn hoàn thành tốt trách nhiệm của mình và chưa từng tranh giành giải thưởng, sự thăng tiến hay tăng lương. Nhờ vậy anh luôn được lãnh đạo biểu dương. Nếu là một người khác được biểu dương thì đồng nghiệp của họ sẽ cảm thấy tật đố. Nhưng không ai tật đố với chồng tôi bởi họ đều tin rằng anh ấy xứng đáng được như vậy.
Sau khi Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu khởi xướng cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, chồng tôi vì kiên định tín tâm vào Đại Pháp mà bị kỷ luật tại công ty, và bị quản thúc trong một năm. Trong thời gian đó, anh ấy chỉ được trả một khoản sinh hoạt phí là 200 nhân dân tệ một tháng. Nhưng anh ấy không hề phàn nàn và vẫn làm tốt công việc của mình như thường lệ. Đồng nghiệp cảm thấy bất bình thay cho anh ấy, họ nói: “Anh đừng làm việc chăm chỉ như vậy nữa. Tại sao phải cố gắng làm việc với đồng lương ít ỏi như thế?”
Chồng tôi không để tâm đến lời họ nói và vẫn tiếp tục toàn tâm toàn ý làm tốt công tác. Đến kỳ bình chọn nhân viên tiên tiến cuối năm, toàn bộ nhân viên đều bình chọn anh ấy là “nhân viên xuất sắc”. Quản lý của họ nói rằng học viên Pháp Luân Đại Pháp sẽ không được nhận giải thưởng, nhưng các nhân viên đã trả lời: “Không ai xứng đáng giành được giải thưởng này bằng anh ấy. Nếu chúng tôi không thể bình chọn anh ấy thì chúng tôi sẽ không bình chọn bất cứ ai”.
Cải thiện mối quan hệ trong gia đình
Tôi có hai cô con gái tính tình tương phản. Nếu con gái lớn khiến chúng tôi luôn cảm thấy tự hào vì cháu ôn hòa và ưu tú, thì con gái thứ hai của chúng tôi lại hoàn toàn ngược lại. Mặc dù cháu cũng thông minh, hoạt bát nhưng tính cách nổi loạn của cháu luôn khiến chúng tôi phải lo lắng. Chẳng hạn, cháu không thích đi học hoặc đi làm, có bao nhiêu tiền sẽ tiêu hết bấy nhiêu, không màng đến tương lai ra sao.
Bởi cháu không bao giờ chịu lắng nghe lời chúng tôi nói, nên vợ chồng tôi rất nản lòng và có ý nghĩ từ bỏ cháu. Cháu cũng cảm nhận được điều đó, biết rằng chúng tôi không hài lòng với cháu nên cháu không chia sẻ cuộc sống của mình với chúng tôi, ngay cả việc đại sự như ly hôn cũng không nói. Mãi cho đến khi mẹ chồng cũ của cháu gọi điện cho chúng tôi thì chúng tôi mới biết chuyện.
Chúng tôi đã chiểu theo Pháp lý của Đại Pháp để hướng nội và nhận ra rằng mình sai. Kỳ vọng mà chúng tôi đặt lên cháu là để thỏa mãn tâm danh lợi của chúng tôi chứ không phải vì lợi ích của bản thân cháu, đây chính là tự tư.
Sư phụ giảng:
“Đối với ai cũng vậy, đối với cha mẹ, đối với con cái đều tốt, ở đâu cũng cân nhắc đến người khác; cái tâm ấy không phải là tự tư, mà là tâm từ thiện, là từ bi.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
Bởi vậy tôi đã gọi điện cho cháu và nói: “Con gái, mau về nhà đi, gia đình chúng ta ba người cùng vượt qua”. Vào lúc đó, con trai của cháu mới lên hai tuổi, và chúng tôi đã đến chăm sóc cháu vào mỗi cuối tuần. Cháu trai là một cậu bé rất đáng yêu và con gái tôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Sau khi cháu trai lớn hơn một chút, có một ngày cháu nói với chúng tôi: “Bà à, gia đình bên nội thường nói những điều không tốt về bà”. Tôi bảo cháu rằng: “Cháu yêu, cháu có thể nói với ông bà nội rằng những học viên chúng ta chỉ nói lời tốt đẹp về họ”. Cháu trai tôi lớn lên trong một bầu không khí đầy yêu thương và không bị ảnh hưởng bởi cuộc hôn nhân đổ vỡ của cha mẹ cháu. Quan hệ giữa cháu và mẹ cũng rất tốt.
Sau khi chúng tôi thay đổi thì con gái cũng thay đổi theo. Cháu đã tới Bắc Kinh, nỗ lực học tập và quay trở lại với năm chứng chỉ nghề nghiệp chuyên môn. Chúng tôi đã tiết kiệm tiền để thuê một ngôi nhà và mua một chiếc xe hơi cho cháu. Trước đây chúng tôi sống đạm bạc để dành tiền mua thuốc, giờ thì sức khỏe tốt rồi, không phải tốn tiền mua thuốc nữa, điều kiện sống cũng được cải thiện. Con gái thường mua những món quà tặng chúng tôi như là quần áo mới hoặc thực phẩm chức năng. Chúng tôi bảo cháu: “Chúng ta là học viên Đại Pháp, không cần đến những thứ này. Chỉ cần con hạnh phúc thì chúng ta cũng hạnh phúc”.
Khi hai vợ chồng tôi bị kết án phi pháp vì kiên định đức tin, con gái chúng tôi đã chạy đôn chạy đáo tới các cơ quan chính quyền khác nhau, dốc toàn lực để giải cứu chúng tôi. Dũng khí và trách nhiệm của cháu khiến chúng tôi vô cùng cảm động. Chúng con xin cảm tạ Sư phụ đã an bài cho chúng con một người con gái tốt như vậy!
Ngày 13 tháng 5 hàng năm là ngày kỷ niệm sinh nhật Sư phụ, đồng thời cũng là ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới. Tại đây chúng con xin khấu bái ân Sư, kính chúc Sư phụ sinh nhật vui vẻ! Con xin cảm tạ Sư phụ!
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/5/14/442188.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/5/15/201142.html
Đăng ngày 11-08-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.