Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-05-2021] Mẹ tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu tu luyện vào năm 1996, bà dạy tôi luyện công năm 1998. Nhưng trước khi tôi có thể hiểu được Đại Pháp là gì thì cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc là Giang Trạch Dân đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp và tôi đã từ bỏ tu luyện.

Hồi đó tôi có một giấc mơ. Hai mươi năm đã trôi qua nhưng những hình ảnh đó vẫn còn rất sống động.

Trong giấc mơ, Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đứng ở cửa sổ của nhà Ngài ở Trường Xuân đang nhìn tôi từ xa. Khi tôi nhìn Sư phụ, tôi đã khóc rất buồn.

Sau khi đọc vài cuốn giảng chân tướng, tôi đã nhận ra rằng tòa nhà mà Sư phụ sống ở Trường Xuân trông giống hệt như trong giấc mơ của tôi.

Nối lại thánh duyên tu luyện Đại Pháp

Trong nhiều năm, mẹ tôi vẫn liên tục nói về Pháp với tôi, nhưng tôi không hề coi trọng. Tôi thậm chí còn nghĩ rằng bà cứ hay nói dông dài. Mỗi lần mẹ tôi đến thăm, tôi rất khó chịu khi bà cứ nhắc đến Đại Pháp.

Điều này diễn ra liên tục đến tận tháng 10 văm 2014 khi đột nhiên tôi nói với mẹ rằng: “Mẹ, con muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Trong vòng vài ngày luyện công, gai cột sống cổ, thoát vị đĩa đệm và chứng cứng vai của tôi đều đã khỏi.

Tôi nhận ra rằng đó là Sư phụ Lý đã tịnh hóa thân thể cho tôi, thanh trừ những can nhiễu và cho phép tôi được đắc Pháp.

Chồng tôi là một Đảng viên và là một cán bộ thôn. Khi anh ấy phát hiện ra tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì anh ấy cương quyết phản đối và đánh mắng tôi. Anh ấy thường đe dọa ly hôn để ép tôi từ bỏ tu luyện, nhưng tôi không bao giờ dao động.

Chúng tôi có một cậu con trai 20 tuổi bị chứng bại não không thể tự chăm sóc cho bản thân và cần người khác chăm sóc cho. Chúng tôi cũng có một cô con gái mới học hết tiểu học.

Con trai tôi cần tôi chăm sóc nên tôi không thể rời nhà lâu được và không có cơ hội đi học Pháp tập thể. Ở khu của tôi có một đôi vợ chồng là học viên, và khi chồng tôi không có nhà thì tôi thỉnh thoảng đến nhà của họ để chia sẻ thể hội trong tu luyện, hoặc nhận một ít tài liệu giảng chân tướng về để phát.

Có lần tôi mang một vài quyển tài liệu giới thiệu đến một khu dân cư có camera giám sát ở cửa ra vào và ở cầu thang máy, vì thế tôi quyết định leo lên bằng cầu thang bộ và phát tài liệu ở mỗi tầng. Sau khi làm xong, tôi đang ở tầng 24, nhưng tôi thậm chí còn không cảm thấy mệt.

Khi tôi leo xuống, tôi đếm được mỗi tầng có 18 bậc. Tôi biết Sư phụ đã gia trì cho tôi vì trước kia tôi chỉ leo lên đến tầng ba là đã mệt rồi.

Tu bỏ tâm oán hận và tư lợi

Mối quan hệ gia đình nhà chồng tôi rất phức tạp. Ba người anh trai được mẹ chồng tôi nuôi dưỡng khi bà và bố chồng tôi lấy nhau.

Gia đình nhà chồng đã phân chia tài sản trong bốn anh em trước khi chúng tôi kết hôn và cùng thỏa thuận rằng căn nhà ba tầng mà bố mẹ chồng sống sẽ cho chúng tôi. Những người anh được cho những tài sản riêng biệt của gia đình.

Tuy nhiên, khi tôi mang bầu cô con gái thì mẹ chồng tôi muốn chia lại tài sản gia đình. Chỉ có nửa ngôi nhà ba tầng là thuộc về chúng tôi, và nửa còn lại thì giờ đây thuộc về ba người anh chồng.

Mẹ chồng tôi ép bố chồng làm giấy tờ công chứng nhà đất theo sự dàn xếp của bà mà chúng tôi không hề biết. Vì thế, tôi cảm thấy vô cùng oán trách mẹ chồng tôi và đổ lỗi cho việc bà phân chia lại tài sản khi tôi đang mang thai.

Con trai tôi thể trạng đã kém, và bà đã không cân nhắc cho hoàn cảnh gia đình tôi. Một việc nữa là nửa căn nhà đó trị giá một đến hai triệu Nhân dân tệ, là một món tiền không nhỏ đối với chúng tôi.

Ngay lập tức, tất cả những việc xấu mà mẹ chồng tôi làm trước kia đã nổi lên, và tôi cảm thấy không thoải mái khi nhìn thấy bà; tôi thậm chí còn không muốn nói chuyện với bà.

Tuy nhiên, sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi hiểu rằng đây là mối quan hệ giữa mất và được, và rằng không có gì xảy ra là ngẫu nhiên cả. Tôi nhận ra rằng mất không nhất định là một điều tồi tệ và rằng tôi nên tu bỏ chấp trước vào tư lợi.

Cùng lúc đó, tôi nhìn nhận sự việc từ khía cạnh của mẹ chồng tôi. Lý do mà bà muốn chia lại căn nhà là vì chồng bà thường cãi nhau với bà. Bà cảm thấy rằng bà già rồi và không thể trông chờ vào chúng tôi. Tuy nhiên, ba người con của bà lại hiếu thảo với bà, vì thế bà đã chia lại căn nhà và biết rằng có thể nương tựa vào họ.

Nghĩ về việc này từ quan điểm của bà, tôi không còn oán giận bà nữa. Tôi hoàn toàn không thể làm được như vậy trước khi tu luyện. Làm sao mà một người thường có thể coi nhẹ một số tiền lớn đến thế kia chứ? Tôi không thể tưởng tượng được tôi có thể tức giận đến cỡ nào!

Mỗi lần nghĩ về điều này, mặt chồng tôi đỏ tía lên vì giận dữ. Tôi thật sự may mắn là mình tu luyện Đại Pháp, vì chuyện này như một cơn cuồng phong, vậy mà chẳng là gì đối với tôi cả.

Vượt qua chướng ngại khi ngồi đả tọa

Tôi thích ngồi đả tọa, nhưng ban đầu tôi chỉ có thể ngồi thiền được 30 phút, sau thì nâng lên được 40 phút, và rồi 45 phút. Tôi muốn đả tọa được lâu hơn nhưng chân tôi bắt đầu đau sau phút thứ 45.

Khi chân tôi đau, tim tôi cũng đau, và tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu. Sau đó tôi mất kiên nhẫn để luyện tiếp.

Một năm trước, Sư phụ thấy tôi không thể qua được quan này nên khi tôi đang ngồi đả tọa, Ngài đã để tôi nhìn thấy một cảnh tượng: một cái đĩa sắt cao và nặng đè lên ngực tôi, và có một chiếc rìu nhỏ cán gỗ.

Cái rìu cứ bổ vào cái đĩa sắt đó. Khi chân tôi đau, tim tôi cũng đau, và chính là lúc chiếc rìu bổ vào cái đĩa sắt.

Cùng lúc đó, tôi có thể nghe thấy âm thanh của chiếc rìu bổ vào cái đĩa sắt. Tôi ngộ ra rằng chỉ bằng cách làm vỡ cái đĩa sắt tôi mới có thể đả tọa hơn 45 phút.

Khi tôi lại ngồi đã tọa, không kể chân của tôi đau thế nào, không kể tâm tôi cảm thấy khó chịu ra sao, thậm chí nếu tôi kêu lên đau đớn, thì tôi vẫn không tháo chân ra cho đến khi nhạc luyện công kết thúc 60 phút.

Trong vài ngày, tôi đã có thể song bàn một giờ liền. Tôi ngộ ra rằng Sư phụ nhìn thấy tôi có tâm muốn đột phá quan này nên Ngài đã loại bỏ cái đĩa sắt ấy đi cho tôi.

Học thuộc Pháp

Sau khi nghe chia sẻ của các học viên khác vào năm 2015 thì tôi nghĩ học thuộc Pháp rất tốt. Nhưng tôi đã từ bỏ vài lần vì dường như rất khó. Nhưng tôi ngộ ra rằng cái niệm từ bỏ đó không phải là của tôi, vì thế tôi đã không bỏ cuộc.

Tôi vẫn kiên trì học thuộc thậm chí ngay cả khi tôi không muốn. Giờ đây tôi ngày càng thích học thuộc Pháp hơn, nhưng tiến độ của tôi khá chậm, tôi chỉ mới học thuộc được đến Bài giảng thứ tám.

Trước kia, tôi đã từng đọc các tiểu thuyết và xem phim truyền hình Hàn Quốc và mong mỏi có được tình yêu đích thực. Tôi luôn có những ảo ảnh về tình yêu trong đầu mình.

Thậm chí khi phát chính niệm, tôi còn miễn cưỡng thanh lý những thứ này, điều mà khiến tôi rất khổ tâm. Để đề cao tu luyện trong vấn đề này, tôi bắt đầu học thuộc mục “Luyện công chiêu ma” trong Chuyển Pháp Luân.

Sư phụ Lý giảng:

“Vì con người có ‘tình’, nóng giận là ‘tình’, ưng ý là ‘tình’, yêu là ‘tình’, hận cũng là ‘tình’; vui thích làm điều [nào đó] là ‘tình’, không thích làm điều [nào đó] cũng là cái ‘tình’ ấy; thấy người này hay người kia dở, yêu thích làm gì đó hoặc chẳng yêu thích làm gì đó, hết thảy đều là ‘tình’; người thường chính là vì cái ‘tình’ ấy mà sống.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Khi tôi đọc đoạn Pháp này, tôi đột nhiên cảm thấy một hòn đá đen rơi ra khỏi ngực tôi. Đó chính là tình!

Tôi sửng sốt, nhưng sau đó nhận ra rằng tình cũng là một chủng vật chất. Trong quá trình học thuộc Pháp, Sư phụ đã loại bỏ những thứ xấu đi cho tôi.

Tôi vẫn chưa tinh tấn lắm trong tu luyện, và tôi không làm tốt ba việc, chủ yếu là vì tôi không biết cách tiếp cận với mọi người để giảng chân tướng về cuộc đàn áp như thế nào. Tôi cảm thấy mình còn quá xa so với yêu cầu của Sư phụ.

Tôi thậm chí còn làm điều sai trái mà cảm thấy xấu hổ để thừa nhận, nhưng Sư phụ từ bi đã không bỏ rơi tôi. Khi tôi biết được các học viên bị mổ cướp nội tạng sống thì tôi đã khóc. Sau đó Sư phụ đã ngồi cạnh tôi rất lâu trong một giấc mơ, điều này khiến tôi cảm thấy như sự ấm áp của một người cha.

Khi tôi không thể giữ vững tâm tính và cãi nhau với chồng thì những câu hỏi nghiêm khắc của Sư phụ cứ vang lên bên tai tôi và khiến tôi cảm thấy hổ thẹn. Khi những niệm đầu bất hảo nổi lên và tôi làm theo nó, thì Sư phụ đã nhẹ nhàng gõ nhẹ vào đầu tôi ba lần bằng một chiếc gậy gỗ để cảnh tỉnh tôi.

Sư phụ luôn ở bên tôi để nhắc nhở, khích lệ và động viên tôi.

Con tạ ơn Sư phụ và khấu đầu trước Ngài! Hợp thập!

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/16/422268.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/7/11/194033.html

Đăng ngày 19-08-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share