Bài viết của Nhất Liên

[MINH HUỆ 24-06-2021] Tôi là một cư dân ở tỉnh Sơn Đông và tôi đã tu luyện Pháp Luân Công từ năm 1996.

Trong cuộc đàn áp phô thiên cái địa đối với Pháp Luân Công ở Trung Quốc, nhiều học viên đã bị ngược đãi, bao gồm cả bị cưỡng bức thu hoạch nội tạng. Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Công) cho biết, “Việc thu hoạch tạng sống là tồn tại phổ biến ở rất nhiều bệnh viện tại Trung Quốc, đây là mệnh lệnh do tà ác trực tiếp đưa xuống.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội New York kỷ niệm 25 năm Đại Pháp hồng truyền [2017]”)

Sau đây, tôi muốn chia sẻ một sự việc mà tôi đã gặp phải cách đây 4 năm cho thấy nạn cưỡng bức thu hoạch nội tạng vẫn còn tồn tại.

Một bí mật

Lúc đó tôi sống trong một cộng đồng của thành phố Tế Nam, tỉnh Sơn Đông. Một hôm, tôi nhìn thấy một ông lão trạc 60 tuổi bên ngoài tòa nhà chung cư của tôi. Ông trông gầy gò và xanh xao, giống như một quan chức chính phủ đã nghỉ hưu. Khi tôi nhìn thấy ông, ông đang kiểm tra một cái thùng rác xem liệu có bìa các tông để lấy hay không.

Tôi chào ông và chúng tôi bắt đầu nói chuyện. Ông đúng là một quan chức chính phủ đã nghỉ hưu. Ông đến từ một thành phố khác, và hiện đang ở cùng con trai. Dường như ông là một người tốt.

Ông nói, “Tôi mới được xuất viện và cảm thấy buồn chán khi ở nhà”. Vì vậy, ông nghĩ rằng ông sẽ đi nhặt bìa các tông và bán chúng để kiếm tiền.

Tôi hỏi, “Nhưng những người sống trong cộng đồng ở đây nhìn chung rất giàu có. Con trai bác ổn chứ?”. Ông lão trả lời: “Vì cuộc phẫu thuật của tôi mà nó đã phải tiêu rất nhiều tiền.”

Tôi ngạc nhiên hỏi, “Bác là một quan chức chính phủ đã nghỉ hưu. Chi phí y tế của bác không được bảo hiểm chi trả sao?”. Ông giải thích: “Không phải tất cả mọi thứ đều được chi trả. Đối với ca phẫu thuật của tôi, chỉ có thể được hoàn lại một phần chi phí thôi”.

Tôi hỏi, “Tại sao lại thế? Bác đã đến bệnh viện nào?”. Ông tiếp tục: “Bệnh viện Thiên Phật Sơn và đó là một ca ghép tim. Con trai tôi đã chi hơn 400.000 nhân dân tệ cho ca này. Chi phí này không thể được hoàn lại”.

Tôi nói, “Tôi nghe nói ngày nay việc phẫu thuật ghép tim khá dễ dàng. Tôi biết cách đây vài năm mọi người đã phải chờ đợi rất lâu vì khó tìm được nội tạng phù hợp”.

Ông thở dài, “Ừ! Xã hội bây giờ đen tối quá. Các cơ quan tạng đều có giá rõ ràng. Tất cả đều là những việc làm đáng xấu hổ!”. Tôi hỏi: “Bác đã nghe nói đến thu hoạch nội tạng sống chưa? Như nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công?”.

Ông tỏ ra lo lắng. Sau khi nhìn xung quanh và chắc chắn rằng không có ai khác quanh đó, ông liền hạ giọng và nói: “Đó là một bí mật. Những người [từ bệnh viện] đã nói với con trai tôi rằng đừng bao giờ nói với người khác về điều này”. Rồi nước mắt ông tuôn rơi. Ông bật khóc, “Nếu tôi biết điều này sớm hơn, tôi sẽ không thực hiện một ca phẫu thuật tội lỗi như vậy ngay cả khi tôi phải chết!”.

Vào lúc đó, tôi gần như chắc chắn rằng nội tạng của người đàn ông này là của một học viên Pháp Luân Công. Cũng trong nước mắt, tôi nắm lấy hai bàn tay ông và nói: “Tôi biết bác là người tốt …” Rồi chúng tôi cùng nhau khóc.

Tiếp tục chủ đề đó, tôi nói với ông Pháp Luân Công là gì và Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã làm hại người dân Trung Quốc như thế nào qua nhiều chiến dịch vận động chính trị. Tôi cũng nói về tội ác thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công tại nhiều bệnh viện.

Ông nói, “Tôi đã biết Đảng không tốt, nhưng không ngờ rằng Đảng lại tà ác đến vậy. Thật là kinh khủng!”. Sau đó, ông đã thoái xuất khỏi tất cả các tổ chức của ĐCSTQ.

Lấy mẫu máu tại một trại tạm giam

Cuộc trò chuyện này cũng khiến tôi nhớ lại một sự việc mà tôi từng trải qua vài năm trước đó.

Vì nói với ai đó trên đường phố về Pháp Luân Công và cuộc bức hại, tôi đã bị đưa đến đồn cảnh sát. Vì tôi từ chối khai tên của mình, họ đã đưa tôi đến một trại tạm giam.

Nhiều ngày trôi qua. Sau đó, có hai lính canh đưa tôi đến một phòng riêng để lấy mẫu máu. Tôi đã không tuân theo. Thấy phòng này có camera an ninh, họ bèn đưa tôi sang một phòng khác, trông rất đáng sợ, giống như một phòng mổ.

Một trong hai lính canh nói, “Ở đây không có camera an ninh. Kể cả khi cô hô lên thì cũng không ai nghe thấy cô đâu”. Tôi hỏi, “Tại sao các anh lại đưa tôi đến đây? Tôi không cần được kiểm tra sức khỏe. Điều này có phải để phục vụ cho việc xác định máu và mô phù hợp để thu hoạch nội tạng không? Các anh biết đấy, sau mỗi chiến dịch chính trị, ĐCSTQ sẽ hành quyết một số thủ phạm để làm dê thế tội. Xin đừng làm điều xấu. Thật không đáng đâu!”

Các lính canh nhìn nhau, rồi họ tiến đến chỗ tôi, mỗi người giữ một cánh tay tôi rồi cố gắng lấy mẫu máu của tôi. Thời điểm đó, tôi đã tuyệt thực vài ngày và đang rất yếu. Tuy nhiên, trong thâm tâm tôi cầu xin Sư phụ Lý giúp đỡ và lấy lại sức lực. Tôi đã có thể vùng vẫy và giải thoát cả hai cánh tay. Cuối cùng, không còn cách nào khác, họ đành phải đưa tôi về lại buồng giam.

Khi trở lại buồng giam, tôi hỏi những người khác đã lấy mẫu máu chưa. Và không ai trong số họ từng làm điều đó.

Ngày hôm sau, bố mẹ tôi đến trại giam yêu cầu trả tự do cho tôi. Khi nhìn thấy họ trong phòng họp, tôi đã bật khóc và khóc nức nở. Tôi nói, “Nếu hôm nay cha mẹ không đến đây, có lẽ cha mẹ sẽ không bao giờ gặp lại con nữa. Hôm qua, các lính canh đã cố gắng cưỡng bức lấy mẫu máu của con!”.

Người lính canh đang trông chừng chúng tôi đã nghe thấy và hứa rằng họ sẽ không lấy máu của tôi nữa.

Không sớm thì muộn, bí mật đen tối của nạn thu hoạch nội tạng sẽ được phơi bày cho toàn thế giới.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/6/24/427358.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/6/26/193836.html

Đăng ngày 29-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share