Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ tại tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-03-2021] Vào tháng 7 năm 2001, một cư dân của thành phố Anh Đức, tỉnh Quảng Đông, đã bị kết án hai năm tù giam vì tu luyện Pháp Luân Công. Các lính canh ở Trại Lao động Cưỡng bức Xích Nê đã đánh đập, trói chặt ông với một quả bóng và treo ông lên. Kết quả của sự tra tấn đó đã khiến cột sống thắt lưng của ông Lý Du đã bị gãy và đó là tổn thương không thể phục hồi.

Pháp Luân Công, còn được gọi là Pháp Luân Đại Pháp, một pháp môn tu luyện cả thân lẫn tâm cổ xưa đã bị bức hại ở Trung Quốc kể từ năm 1999.

2013-8-17-minghui-kuxingtu-05.jpg

Tái hiện cảnh tra tấn: Nạn nhân bị trói và treo lên bằng cổ tay.

Ông Lý biết đến Pháp Luân Công vào năm 1996 khi ông học tại Đại học Sư phạm Nam Trung Quốc ở thành phố Quảng Châu, tỉnh Quảng Đông. Hai tuần sau khi tu luyện, ông đã rất ngạc nhiên khi thấy rằng mình không còn triệu chứng của bệnh virus viêm gan. Một thời gian sau ông quay lại bệnh viện để kiểm tra sức khỏe thì ông đã không còn virus viêm gan nữa.

Vào tháng 7 năm 1999, khi Đảng Cộng sản Trung Quốc phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công, ông Lý lúc đó đang làm việc tại thành phố Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc. Vào đêm 22 tháng 7 năm 1999 ông đã đến chính quyền tỉnh Hồ Bắc để phản đối cuộc bức hại. Ông đã bị bắt và bị giam trong 7 ngày.

Ông Lý và ba học viên khác đã đến Bắc Kinh để lên tiếng ủng hộ Pháp Luân Công vào tháng 6 năm 2000. Một số sĩ quan cảnh sát đã tấn công họ ngay khi họ giăng một biểu ngữ với dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp là pháp môn tu luyện chân chính”. Các sĩ quan cảnh sát đã đánh họ và nhốt họ vào một cơ sở giam giữ tại Bắc Kinh. Họ bị chuyển trở lại Quảng Châu và bị nhốt trong Trại tạm giam thành phố Anh Đức trong một tháng, trong thời gian đó họ phải làm các công việc nặng nhọc. Họ buộc phải làm đèn lồng lễ hội trong hơn 10 giờ mỗi ngày khiến các ngón tay của họ bị phồng rộp và chảy máu.

Vào tháng 1 năm 2001, ông Lý đã trốn khỏi nhà để tránh bị cảnh sát sách nhiễu thường xuyên. Các nhân viên từ Phòng 610 bắt đầu tìm kiếm ông và bốn tháng sau vào ngày 3 tháng 5, các sĩ quan từ Đồn Công an Sa Hà ở quận Thiên Hà đã đột nhập vào căn hộ của ông. Để thoát thân, ông đã trèo ra ngoài cửa sổ và nhảy từ tầng 3 xuống. Hậu quả là cột sống và chân của ông đã bị thương.

Tại đồn công an, ông từ chối cung cấp tên của mình. Các sĩ quan đã đánh đập ông trong một tiếng đồng hồ và liên tục dùng giày quân sự dậm vào lưng ông. Họ còng ông vào ghế trong khi đánh đập ông. Một trong số họ đã đánh ông bằng đèn pin cho đến khi nó bị vỡ. Một người khác đặt một cuốn tạp chí lên ngực ông và đấm mạnh để làm tổn thương tim ông mà không để lại dấu vết. Mãi đến hai năm sau khi được trả tự do, ông mới biết cột sống thắt lưng của mình bị gãy do bị dậm chân vào lưng.

Cảnh sát chuyển ông đến trại tạm giam Thiên Hà sau khi bắt ông. Ông đã bị thương nặng vào thời điểm đó và nôn ra máu. Biết rằng ông không thể tự chăm sóc được bản thân, các lính canh đã cấm những người khác được giúp đỡ ông và ra lệnh cho ông phải lao động không công. Ông phải làm việc cả chục giờ mỗi ngày, dành phần lớn thời gian để lắp ráp những bông hoa bằng nhựa. Sự hành hạ thể xác cộng với chế độ ăn uống tệ hại đã gây ra tổn hại nặng nề cho sức khỏe của ông.

Nhà chức trách đã tự ý kết án ông hai năm trong Trại lao động cưỡng bức Xích Nê, còn được gọi là Trại lao động cưỡng bức số 1 thành phố Quảng Châu. Lúc đầu các lính canh bắt ông xem các video phỉ báng Pháp Luân Công hơn 10 giờ mỗi ngày. Sau đó, họ bắt ông làm những công việc đòi hỏi nhiều sức lực. Sau một thời gian, họ bắt ông ngồi yên trên một chiếc ghế đẩu ngắn nhỏ suốt cả ngày. Sự tra tấn này đã gây nhiều áp lực lên phần dưới cơ thể của ông, khiến chân bị sưng và rạn da ở mông. Ngoài việc bị tra tấn tại Trại lao động cưỡng bức Xích Nê, ông còn bị di chuyển qua lại giữa các trại lao động cưỡng bức khác và bị tẩy não.

Thấy ông vẫn từ chối từ bỏ đức tin của mình, nhà chức trách đã tăng cường thêm việc tra tấn. Các lính canh đưa ông vào một căn phòng tối và không có cửa sổ. Các bức tường bên trong căn phòng được bao phủ bởi các khẩu hiệu phỉ báng Pháp Luân Công. Chỉ có một chiếc ghế đẩu trong phòng và không có gì khác. Ông phải ngồi trên ghế đẩu cả ngày và hai người đàn ông theo dõi sát sao. Họ trừng phạt ông ngay cả khi ông chỉ dịch chuyển một chút. Họ chỉ cho ông sử dụng nhà vệ sinh hai lần một ngày. Trên đường đến nhà vệ sinh, ông không được phép nhìn xung quanh hoặc có bất kỳ biểu hiện nào trên khuôn mặt. Họ sẽ đánh đập ông nếu ông sử dụng nhà vệ sinh lâu hơn một chút.

Vào một buổi tối, một lính canh và bốn người cộng tác khác (những học viên Pháp Luân Công trước đây đã từ bỏ đức tin của mình dưới áp lực) đã biệt giam ông. Họ dùng một tấm vải dài và buộc chặt ông thành dạng quả bóng rồi treo ông lên bằng chính mảnh vải. Điều này gây ra sự đau đớn cùng cực và làm chấn thương cổ cũng như cột sống thắt lưng của ông. Chân và cổ tay của ông cũng bị tổn hại. Ông vẫn phải chịu đựng những di chứng đó cho đến tận ngày hôm nay.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org,


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/3/7/421780.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/27/191593.html

Đăng ngày 20-04-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share