Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-03-2021] Sau hai thập kỷ bị sách nhiễu và sống dưới áp lực do cuộc bức hại đức tin của mình vào Pháp Luân Công, một người dân thành phố Bảo Định, tỉnh Hà Bắc đã qua đời vào ngày 20 tháng 2 năm 2019 ở tuổi 63.

Pháp Luân Công, còn được gọi là Pháp Luân Đại Pháp, là một pháp môn tu luyện cả tâm lẫn thân đã bị chính quyền Cộng sản Trung Quốc bức hại từ năm 1999.

Bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công

Ông Vương Binh Nghĩa, một chủ doanh nghiệp nhỏ đã theo học Pháp Luân Công từ tháng 8 năm 1997. Hàng ngày ông đến công viên địa phương vào lúc 5 giờ sáng để luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công trong một giờ đồng hồ và nhiều bệnh tật của ông đã sớm biến mất. Ông Vương cũng bỏ thuốc lá, uống rượu và cờ bạc.

Những bài giảng nhân sinh của Pháp Luân Công đã chuyển biến ông thành một người tốt hơn. Một ngày năm 1988, ông Vương phát hiện một chiếc điện thoại di động cao cấp trên đường phố. Ông đã trưng bày chiếc điện thoại tại gian hàng của mình và đợi chủ nhân của nó đến nhận. Khi người chủ đề nghị biếu ông 500 nhân dân tệ, ông đã lịch sự từ chối.

Vào một lần khác, ông Vương phát hiện một chiếc cặp, trong đó có bằng lái xe, 600 nhân dân tệ tiền mặt, một tấm séc 200.000 nhân dân tệ và hai con dấu của nhà máy hóa chất. Ông cũng đợi chủ nhân của nó đến và trả lại. Khi người chủ muốn biếu ông 600 nhân dân tệ để bày tỏ lòng cảm kích, ông Vương nói với người chủ hãy cảm ơn Pháp Luân Công vì ông ấy sẽ không trả lại chiếc cặp nếu ông không học môn tu luyện này.

Ấn tượng với những thay đổi ở ông, khoảng ba mươi người trong thị trấn của ông cũng theo học Pháp Luân Công.

Trở thành mục tiêu vì kiên định vào đức tin của mình

Sau khi chính quyền ra lệnh đàn áp Pháp Luân Công vào năm 1999, ông Vương đã bị chính quyền coi là một nhân vật quan trọng. Các quan chức thị trấn đã đến nhà sách nhiễu ông mỗi ngày, họ yêu cầu ông phải giao sách Pháp Luân Công và viết tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công. Các quan chức cũng bí mật theo dõi cuộc sống hàng ngày của ông, vì họ sợ rằng ông sẽ đến Bắc Kinh thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công.

Khoảng 10 giờ tối ngày 13 tháng 1 năm 2008, một nhóm cảnh sát do Triệu Hồng Tường và Lưu Quý Xuyên dẫn đầu đã đột nhập vào nhà ông Vương. Họ không xuất trình giấy tờ tùy thân hoặc lệnh khám nhà mà đã khám xét phòng ngủ, phòng tắm, nhà bếp, ban công cũng như chăn, gối và gầm giường của ông.

Một cảnh sát giữ ông Vương và không cho phép ông di chuyển. Hắn đã lăng mạ ông ấy và cáo buộc ông đang cố gắng “lật đổ Đảng”. Sau hai giờ, hàng chục cuốn sách Pháp Luân Công, tài liệu Pháp Luân Công, vài nghìn nhân dân tệ tiền mặt, cũng như những vật có giá trị 15.000 nhân dân tệ của ông Vương đã bị tịch thu.

Không để ông đi giày vào, các cảnh sát đã kéo ông ấy xuống cầu thang từ căn hộ của ông trên tầng năm và đẩy ông vào xe cảnh sát.

Ban đầu ông Vương bị đưa đến đồn công an địa phương và sau đó ông bị chuyển đến Đồn Công an Lĩnh Tây Hương vào lúc nửa đêm. Cảnh sát buộc ông phải ngồi xổm và nhấc cánh tay của ông lên trong khi tay vẫn bị còng.

Trong khi thẩm vấn ông Vương, cảnh sát Lưu đã đá vào chân và mắt cá chân ông. Cảnh sát Triệu ở bên cạnh khoe khoang rằng: “Chúng ta có thể buông lỏng đối với ông ta”, nghĩa là họ có thể đánh ông ấy theo cách nào họ muốn mà không cần lo lắng về hậu quả. Một cảnh sát khác nói thêm: “Chúng tôi sẽ đánh chết ông nếu ông không hợp tác với chúng tôi. Chúng tôi có thể ném xác ông xuống mương mà không ai có thể nhìn thấy nó.”

Ông Vương từ chối làm theo. Khi ông buông tay xuống vì mỏi, Lưu liên tục kéo còng tay ông ấy lại. Chiếc còng cứa vào da thịt khiến ông đau đớn tột cùng.

Sau hai giờ tra tấn, ông Vương đã bị kiệt sức và chân ông đầy những vết bầm tím. Ông đã cố gắng thuyết phục cảnh sát ngừng tra tấn mình, vì tốt và xấu sẽ có quả báo tương ứng. Một trong những cảnh sát nói với ông rằng: “Chúng tôi đang chuyển hóa ông hay ông đang chuyển hóa chúng tôi?”

Các cảnh sát tiếp tục tra tấn ông cho đến rạng sáng, ông Vương không thể đứng vững sau khi phải ngồi xổm cả đêm. Cánh tay và cổ tay của ông cũng bị tê liệt và đau đớn. Ông cảm thấy cơ thể mình đang sụp xuống. Không thể lấy được bất kỳ thông tin nào từ ông Vương, cảnh sát rất tức giận và đã chửi mắng Pháp Luân Công và Nhà sáng lập Pháp Luân Công.

Đến sáng, ông Vương bị đưa về phòng công an huyện. Lưu trói ông vào ghế và giao cho hai cảnh sát theo dõi ông. Đến 10 giờ sáng, chân ông Vương sưng tấy đến mức không thể đi lại được. Sau đó, cảnh sát đưa ông đến một văn phòng và yêu cầu ông nhận diện các học viên Pháp Luân Công địa phương từ một loạt các bức ảnh trên máy tính. Khi ông vẫn từ chối làm theo, các cảnh sát đã đưa ông đến trại tạm giam huyện.

Trong gần hai tuần bị giam giữ, tình trạng sưng tấy ở chân ông Vương không bao giờ thuyên giảm.

Cảnh sát đã thẩm vấn ông Vương nhiều lần trong suốt thời gian đó và yêu cầu ông cung cấp thông tin về các học viên khác. Họ tát vào mặt ông và chửi mắng ông ấy khi ông im lặng. Họ cũng ra lệnh cho ông quỳ xuống. Khi ông từ chối chấp hành, họ đá vào chân ông và đánh gục ông. Ông Vương vẫn từ chối không nói một lời.

Trong thời gian ông Vương bị giam giữ, cảnh sát cũng liên tục sách nhiễu và đe dọa vợ ông. Họ hỏi xem liệu bà có tu luyện Pháp Luân Công không, những học viên nào mà bà ấy và chồng bà đã tiếp xúc, và liệu ông Vương có làm bất cứ điều gì để phơi bày cuộc bức hại hay không. Bà ấy cũng từ chối trả lời.

Sau đó cảnh sát đã phạt ông Vương hai năm lao động cưỡng bức. Trong khi họ đưa ông đến Trại lao động cưỡng bức Bát Lý Trang, ông Vương đã chất vấn Lưu: “Tôi đã vi phạm luật nào? Anh đã thông báo cho gia đình tôi về thời hạn ở trại lao động chưa? Anh đang phạm tội vì đã bức hại tôi.” Một cảnh sát đã ngăn không cho ông nói tiếp.

Khi ở trong xe, ông Vương bắt đầu cảm thấy chóng mặt và buồn nôn. Khi họ đến trại lao động, ông đứng bật dậy và mặt mày ông bị tái xám.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ trại lao động phát hiện ông bị huyết áp cực cao và tim đập nhanh, và từ chối nhận ông ấy. Bác sĩ nói: “Ông ấy đã như thế này rồi mà các anh còn đưa ông ấy đến đây. Tốt hơn hết các anh hãy đưa ông ấy đi ngay bây giờ.”

Tình trạng của ông Vương vẫn rất nghiêm trọng sau khi cảnh sát đưa ông trở lại trại tạm giam. Ông rất chóng mặt và không thể ăn và ngủ. Ông ấy cảm thấy rất yếu và không đi ngoài trong một tuần.

Vì lo sợ ông có thể chết trong trại tạm giam, các lính canh cũng đổ lỗi cho cảnh sát vì đã giữ ông ở đó. Do vẫn không muốn thả ông, cảnh sát Triệu đã đưa ông đi khám sức khỏe thêm một lần nữa, và phát hiện ra rằng tình trạng của ông ấy rất nghiêm trọng.

Cùng lúc đó, mẹ ông Vương ở tuổi 70, nghe tin về tình trạng của ông. Bà đã đến đồn công an để tìm kiếm sự tự do cho ông. Cảnh sát Lưu nói dối rằng con trai bà vẫn ổn và họ sẽ trả tự do cho ông ấy trong vài ngày tới.

Thay vì trả tự do ông, cảnh sát đã đến gặp những người thân khác của ông và cố gắng khiến họ thuyết phục ông Vương phải phục tùng. Vì tin những lời bôi nhọ của cảnh sát đối với ông Vương, chú ông đã đến trại tạm giam và yêu cầu ông quỳ xuống thừa nhận hành vi sai trái của mình và viết tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công. Khi ông Vương chống cự, người chú đã chửi mắng ông, đá và xô ngã ông.

Cuối cùng, gia đình ông buộc phải đưa cảnh sát 2.000 nhân dân tệ để đổi lấy sự tự do cho ông.

Cảnh sát tiếp tục theo dõi ông Vương khi ông trở lại làm việc tại quầy bán hàng của mình. Vào một ngày, cảnh sát Lưu đưa ảnh của ba người phụ nữ cho ông Vương xem và yêu cầu ông xác định xem họ là ai để đổi lấy phần thưởng bằng tiền. Ông Vương đã từ chối làm vậy.

Tiếp tục bị sách nhiễu

Tháng 3 năm 2008, cảnh sát lại đến sách nhiễu ông Vương. Sau khi ông bị buộc phải đến đồn công an để trình báo, cảnh sát đã hỏi lại ông những học viên mà ông đã liên hệ. Ông đã bị giữ tại đồn công an một ngày trước khi được phép về nhà.

Vào tháng 7 năm 2008, một tháng trước Thế vận hội Bắc Kinh, cảnh sát đã cố gắng tịch thu giấy tờ tùy thân của ông Vương. Ông đã từ chối giao nộp chúng. Cảnh sát nói rằng họ sẽ trả lại nó trong vài ngày tới. Họ đã ở lại chỗ ông trong một thời gian dài để cố gắng thuyết phục ông, nhưng ông Vương vẫn từ chối đưa cho họ.

Ngày hôm sau, bốn nhân viên của ủy ban khu dân cư lại đến sách nhiễu ông Vương. Họ tuyên bố rằng họ đã nhìn thấy ông phân phát tài liệu thông tin Pháp Luân Công vào đêm hôm trước và đe dọa sẽ báo cảnh sát.

Thấy ông Vương không động tâm trước những lời đe dọa của họ, một nữ nhân viên nói: “Nếu anh gặp khó khăn gì trong cuộc sống hoặc công việc kinh doanh, hãy cho tôi biết và tôi sẽ giúp anh”. Ông Vương trả lời rằng: “Cảm ơn vì lời đề nghị của cô. Tôi thực sự rất cảm kích nếu cô có thể ngừng sách nhiễu tôi.”

Cô ta nói: “Chỉ cần anh không gây rắc rối cho chúng tôi và không đi ra khỏi thị trấn, chúng tôi sẽ để anh yên. Nếu anh cần đi ra ngoài, anh phải xin phép chúng tôi trước. Nếu chúng tôi không thể tìm thấy anh, chúng tôi sẽ bị mất việc.”

Ngày hôm sau, những người đó lại đến quầy hàng của ông Vương và họ trở nên rất lo lắng khi không thấy ông ở đó. Họ ở lại và đợi cho đến khi ông ấy xuất hiện.

Vào ngày thứ ba, bốn nhân viên khác của ủy ban dân cư đến hỏi giấy tờ tùy thân của ông, nhằm ngăn ông đến Bắc Kinh thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Ông lại từ chối giao cho họ.

Hàng ngày các nhân viên và cảnh sát liên tục sách nhiễu ông Vương cho đến khi kết thúc Thế vận hội. Họ cũng sách nhiễu con trai của ông và yêu cầu cậu ấy ngăn không cho ông ra ngoài.

Tháng 10 năm 2015 và tháng 4 năm 2016, chính quyền lại đến sách nhiễu ông vì đã đệ đơn kiện hình sự Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo chính quyền cộng sản Trung Quốc, kẻ đã ra lệnh đàn áp Pháp Luân Công. Cảnh sát đã thẩm vấn ông, chụp hình và cố gắng buộc ông viết một tuyên bố hứa sẽ không đệ đơn kiện nữa.

Tháng 8 năm 2017, ông Vương lại bị nhắm đến trong một vụ sách nhiễu lớn học viên Pháp Luân Công ở địa phương.

Dưới sự sách nhiễu trong thời gian dài và áp lực tinh thần đã ảnh hưởng đến sức khỏe của ông. Ông Vương bị nhiều cơn đau tim và phải nhập viện. Mặc dù tình trạng sức khỏe yếu, nhưng ông vẫn cố gắng tiếp tục công việc kinh doanh để phụ giúp gia đình. Ông Vương đã từ trần vào ngày 20 tháng 2 năm 2019.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/3/4/421638.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/11/191355.html

Đăng ngày 05-04-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share