Bài viết của Lý Chính Khoan

[MINH HUỆ 09-02-2021] Virus corona mới bùng phát vào cuối năm 2019, và sau đợt tạm lắng vào mùa hè năm 2020, dịch bệnh lại quay trở lại vào cuối năm ngoái với các chủng đột biến mới, làm gia tăng mạnh tỷ lệ lây nhiễm và tử vong. Ngay cả khi đeo khẩu trang, người ta vẫn lo sợ vì không biết có thể hít thở phải cái gì trong không khí.

Từ thời cổ đại cho tới thời hiện đại, một số dự ngôn đã ám chỉ một đại dịch chết chóc thê thảm vào khoảng thời gian này. Giờ đây, câu hỏi cấp bách đặt ra trước mắt chúng ta là: Đại dịch virus corona hiện nay sẽ lớn đến mức nào? Nếu tương lai thật sự bi thảm như trong các dự ngôn thì làm thế nào để có thể sống sót?

Để tìm ra câu trả lời, chúng ta hãy nhìn vào một số manh mối từ những đại dịch thời La Mã cổ đại cách đây 2000 năm.

Bức hại các tín đồ Cơ Đốc giáo và dịch bệnh ở La Mã cổ đại

Vào năm 33 sau công nguyên (SCN), sau khi Chúa Jesus bị sát hại ở tỉnh Judea, một số môn đồ của Ngài đã chứng kiến điều kỳ diệu, đó là Chúa Jesus phục sinh. Sau đó, tín đồ Cơ Đốc giáo ngày càng đông.

Ngày 17 tháng 7 năm 64 SCN, một trận hỏa hoạn bùng phát ở thành Rome, thiêu rụi cả thành phố. Trong cơn đại hỏa, một số người đã tận mắt thấy Nero, vị hoàng đế thứ năm của La Mã cổ đại, đứng trên nóc một tòa tháp, chơi đàn lia và hát các bài dân ca về sự sụp đổ của thành Troy. Trận hỏa hoạn này kéo dài tới sáu ngày, bảy đêm.

Sau sự việc này, Nero một mực vu cho các tín đồ Cơ Đốc giáo đã phóng hỏa, gọi họ là “bọn tà giáo”, rồi ra lệnh bắt giữ họ. Mặc dù nhiều người tin rằng Nero đã hạ lệnh cho quân đội phóng hỏa nhưng họ sợ và không dám đối diện với sự thật bởi sự bạo ngược của Nero.

Ngay sau đó, xuất hiện đủ loại tin đồn về các tín đồ Cơ Đốc giáo “giết trẻ nhỏ”, “uống máu trẻ nhỏ” trong các nghi lễ, và “loạn luân”, khiến công chúng sinh ra khinh miệt và thù hận các tín đồ Cơ Đốc giáo. Khi đã lèo lái được “dư luận”, Nero càng bức hại các tín đồ Cơ đốc giáo trắng trợn, không kiêng dè.

Nhà sử học La Mã cổ đại đã ghi lại những sự việc sau đây trong Biên niên sử của ông: “Khi bị hành hình, họ bị biến thành vật thi đấu thể thao: họ bị bọc kín bằng da thú rừng, và lo sợ đến chết vì bị mãnh thú ăn tươi nuốt sống, hoặc bị đóng đinh trên thập tự giá, hoặc bị châm lửa đốt, rồi đến cuối ngày, họ lại bị nhóm lửa làm đuốc thắp sáng trong đêm. Nero còn mời những tay chơi trong khu vườn của mình tới “thưởng lãm” những cảnh tượng này, biểu diễn trò thi đấu Circensian, còn quan hệ bừa bãi với bất kỳ ai, kể cả người đánh xe ngựa hay bất kỳ ai đứng trong cỗ xe của ông ta”.

Hầu hết người dân La Mã cổ đại ở thời điểm đó đều tán thưởng cuộc bức hại dã man đối với các tín đồ Cơ Đốc giáo.

Năm 65 SCN, một dịch bệnh bùng phát trong thành phố, cướp đi sinh mệnh của hơn 30.000 người. Trận dịch bệnh này trên thực tế là màn mở đầu cho một chuỗi các dịch bệnh hoành hành La Mã cổ đại. Năm 68 SCN, một cuộc nổi loạn nổ ra ở Rome. Nero chạy trốn, đem theo dao găm, rồi đâm vào cổ họng tử tự, kết thúc cuộc đời tàn bạo của hắn. Song, dịch bệnh bùng phát và cái chết bi thảm của Nero không khiến người La Mã cổ đại suy ngẫm nhiều.

Năm 79 SCN, một đợt dịch bệnh còn lớn hơn đã nhanh chóng quét qua thành Rome. Theo Nhà sử học Tacitus, khi dịch bệnh lên đến đỉnh điểm, có đợt có hơn 10.000 người chết mỗi ngày. Nhà nào cũng toàn tử thi, khắp đường phố đi đâu cũng thấy những hàng người đưa linh cữu đi mai táng. Đợt dịch bệnh này cũng cướp đi sinh mệnh của hoàng đế khi đó là Titus. Trận dịch bệnh này, tuy dữ dội nhưng vẫn chưa được liệt vào bốn trận dịch bệnh lớn nhất của La Mã cổ đại.

Sau cái chết của Titus, người kế nhiệm ông ta là Domitian đã không hối cải, mà còn bức bách dân chúng coi mình là “Chúa và Thượng Đế”. Ông ta đã bức hại các tín đồ Cơ Đốc giáo vì họ không nghe theo. Hoàng đế Trajan, người kế tục Domitian, đã tăng cường cuộc bức hại các tín đồ Cơ Đốc giáo và sát hại Ignatius, giám mục thứ hai của Antioch, bằng cách cho thú dữ xé xác.

Năm 125 SCN, dịch bệnh Orosius bạo phát, kèm theo đó là hàng bầy hàng bầy châu chấu phá hoại mùa màng.

Dịch bệnh liên tiếp hoành hành

Trận dịch bệnh Orosius đã cướp đi mạng sống của gần một triệu người, người đời sau gọi đó là trận dịch đầu tiên trong bốn đại dịch lớn nhất ở La Mã cổ đại.

Vào năm 161 SCN, Marcus Aurelius lên ngôi Hoàng đế La Mã. Vừa nắm quyền, ông ta đã trở thành hoàng đế đầu tiên ra lệnh tiêu diệt các tín đồ Cơ Đốc giáo trên toàn quốc. Aurelius ban thưởng cho những ai tố cáo các tín đồ Cơ Đốc giáo, thậm chí là ban thưởng tài sản của các tín đồ Cơ Đốc giáo cho kẻ chỉ điểm. Đối với những tín đồ không từ bỏ đức tin, Aurelius hoặc hạ lệnh hành quyết họ ngay tại chỗ hoặc ném họ vào Đấu trường La Mã để cho thú dữ xé xác.

Năm 166 SCN, đợt dịch bệnh thứ hai đã tấn công La Mã cổ đại và kéo dài tới 15 năm, giết chết hơn 5 triệu người, và cũng lấy đi sinh mạng của Hoàng đế Aurelius. Lịch sử có ghi lại: “Khi thân thể không còn sức lực, lòng trắc ẩn cũng theo đó mà tiêu tan; ngọn lửa từ nơi sâu thẳm nhất bùng lên tạo thành những vết thương nơi cổ họng… ruột quặn thắt vì những cơn nôn mửa liên tục… đôi mắt rực lửa vì máu sôi lên… khi chỉ còn lại sự yếu đuối vì không còn nơi trông cậy và mất kiểm soát thân thể, người ta phải bò lết mà đi, tai nghe không được, mắt nhìn không thấy.”

Năm 249 SCN, khi Hoàng đế Decius lên nắm quyền, Đế quốc La Mã cổ đại đã đang rơi vào thời kỳ khủng hoảng. Decius không suy ngẫm vì sao nhiều hoàng đế tiền bối lại đoản mệnh, trái lại, còn cho rằng vì kiểm soát quá lỏng lẻo các tín đồ Cơ Đốc giáo và để cho họ có tín ngưỡng mới khiến đế quốc suy sụp. Chính vì vậy, Decius đã coi bức hại các tín đồ Cơ Đốc giáo là nhiệm vụ hàng đầu sau khi chấp chính.

Năm 250 SCN, Decius ban hành một sắc lệnh bức ép toàn dân La Mã phải từ bỏ đức tin vào Đấng Christ vào một ngày sám hối được ấn định. Những ai không tuân theo đều bị bỏ tù, sát hại, bắt làm nô lệ, hay bị tịch thu tài sản.

Cũng cùng năm đó, trận dịch bệnh thứ ba lại tấn công La Mã cổ đại, lần này trên một diện rộng lớn hơn. Đại dịch Cyprian (dịch bệnh của những kẻ phóng đãng), kéo dài khoảng 20 năm, cướp đi sinh mạng của 25 triệu người, khiến nó trở hành một trong những trận dịch bệnh nghiêm trọng nhất trong lịch sử nhân loại.

Năm 303 SCN, hoàng đế khi đó là Diocletian đã phát động một cuộc bức hại tàn bạo khác đối với các tín đồ Cơ Đốc giáo. Nhiều nhà thờ bị phá hủy, kinh Thánh bị thu giữ và hủy hoại, các nhà truyền giáo và các tín đồ bị sát hại. Năm 312 SCN, ôn dịch này bùng phát trở lại ở phía Tây thành La Mã, tai ương liên tục giáng xuống Đế chế La Mã.

Năm 395 SCN, Đế quốc này bị chia cắt thành hai nửa, miền Đông và miền Tây, và thảm họa vẫn không dứt. Năm 476, Đế chế Tây La Mã bị những bộ tộc man rợ tiêu diệt. Những người Đông La Mã còn may mắn sống sót, nhưng vì nhiều năm phản bội Thần, dẫn đến đạo đức suy đồi, coi thường mạng sống, đam mê nhục dục, dâm loạn, loạn luân, lang chạ vô độ.

Từ năm 541-542 SCN, đợt dịch bệnh thứ tư, cũng là trận dịch bệnh lớn nhất, được biết đến với cái tên “Dịch bệnh của Justinian” ập đến, cướp đi 16.000 sinh mạng mỗi ngày vào thời kỳ đỉnh điểm và lấy đi sinh mệnh của Hoàng đế Justinian. Trận đại dịch này đã xảy ra thành bốn đợt, giết chết tổng cộng 30-50 triệu người, khiến nó trở thành đại dịch nghiêm trọng nhất trong lịch sử La Mã cổ đại.

Hệ quả của việc không ngừng bức hại các tín đồ Cơ Đốc giáo là những trận dịch bệnh liên miên như thế. Đế chế La Mã hùng tráng một thời với 120 triệu dân, đã bị xóa sổ.

Vào năm 680 SCN, những người sống sót cuối cùng đã thức tỉnh và bắt đầu lên án cuộc bức hại các tín đồ Cơ Đốc giáo của những kẻ cầm quyền và phê phán sự suy đồi đạo đức xã hội. Người dân thành Rome lần lượt xuống đường, cầm xương thánh của Thánh Sebastian trong đám rước và tỏ lòng kính Chúa. Sự thức tỉnh của con người cuối cùng cũng được Thượng Đế xá tội, và từ đó trở đi, đại dịch ở thành Rome cũng tan thành mây khói.

Một cuộc bức hại mới 2000 năm sau

Ngày 23 tháng 1 năm 2001, vào thời khắc giao thừa của Tết Nguyên Đán, hầu hết người dân Trung Quốc đang ở nhà đoàn tụ với người thân, số người xem truyền hình đạt ngưỡng cao nhất. Đột nhiên, cảnh năm người đang bốc cháy trên Quảng trường Thiên An Môn xuất hiện trên màn hình. Có nam có nữ, có già có trẻ. Ngọn lửa dữ dội đã khiến cả nước bị sốc. Đau lòng hơn nữa là cảnh bé gái và người mẹ ngay trước ống kính máy quay.

Vụ “tự thiêu” này diễn ra khoảng một năm rưỡi sau khi Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công. Sau sự việc này, phe cánh của Giang Trạch Dân một mực vu cho “những người tự thiêu” này là các học viên Pháp Luân Công và phát đi bản tiếng Anh của “bản tin nóng này” ra thế giới chỉ hai giờ sau khi sự việc này xảy ra.

Danny Schechter, một nhà làm phim độc lập Hoa Kỳ, cho biết điều này khá bất thường bởi các kênh truyền thông chính thức của ĐCSTQ thường có khuynh hướng che giấu những sự kiện nhạy cảm, thậm chí khi họ thực sự công bố những sự kiện như thế, thì họ cũng phải vượt qua nhiều tầng kiểm duyệt.

Lừa dối công chúng và phạm tội ác không thể dung thứ

Mặc dù màn “tự thiêu“ này có nhiều sơ hở tới mức sự việc này sau đó đã bị Tổ chức Phát triển Giáo dục Liên Hợp Quốc chỉ ra là tin giả do ĐCSTQ chỉ đạo, nhưng tác động trực quan mạnh mẽ trên truyền hình và độ phủ áp đảo của các kênh truyền thông chính thức của ĐCSTQ đã khiến công chúng Trung Quốc không còn thời gian để suy nghĩ xem thực chất đằng sau trò hề này là gì. Hơn nữa, hầu hết người dân không tin rằng chính quyền lại có thể dàn dựng một sự kiện xấu xa đến vậy để chụp mũ những người tu luyện chiểu theo “Chân-Thiện-Nhẫn” – nguyên lý cốt lõi của Pháp Luân Công, còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp.

Màn “tự thiêu” này đã kích động sự phẫn nộ trong nhân dân, nhiều người trước đây từng ủng hộ Pháp Luân Công bắt đầu tránh xa các học viên của môn tu luyện này và đối xử với họ bằng sự miệt thị và thù ghét. Khi dư luận quay lưng lại với Pháp Luân Công, Giang Trạch Dân đã leo thang bức hại càng trắng trợn, cũng như khi Nero bức hại các tín đồ Cơ Đốc giáo.

Để bức ép các học viên Pháp Luân Công từ bỏ đức tin, ĐCSTQ đã tiến hành bắt cóc, lục soát nhà, đuổi việc, phạt nặng, bỏ tù, tra tấn, tẩy não, cưỡng bức lao động, cưỡng hiếp, cưỡng hiếp tập thể, thậm chí là thu hoạch nội tạng đối với các học viên. Mức độ tà ác là chưa từng có.

Các đại dịch thời hiện đại

Tháng 11 năm 2002, virus SARS bùng phát ở tỉnh Quảng Đông và nhanh chóng tiến lên phía Bắc, đến Bắc Kinh, nơi Giang Trạch Dân ra chỉ thị rằng “Lấy ổn định để tiến tới phồn vinh, không tiếc 2 triệu mạng người”. Tháng 4 năm 2003, bệnh dịch tấn công vào khu phức hợp chính quyền trung ương ở Trung Nam Hải, khiến hai ủy viên thường vụ Bộ Chính trị là La Cán và Ngô Quan Chính, vốn là hai trong số những trợ thủ đắc lực của Giang trong cuộc bức hại Pháp Luân Công, bị rớt đài.

Không lâu sau khi Giang bay sang Thượng Hải để tránh dịch, virus cũng theo chân ông ta mà tới. Liền sau đó, nhiều người dân ở Thượng Hải đã bị nhiễm virus SARS. Khi Giang quả quyết “ổn định là trên hết”, số ca dương tính giữ ở mức bốn ca. Nhiều người dân ở Thượng Hải cho biết: “Đùa sao! Tôi sống trong tòa nhà có năm người nhiễm SARS đấy”. Người ta ước tính thời điểm đó, Trung Quốc có nhiều người chết vì SARS. Tuy nhiên, theo chỉ thị nội bộ của Giang, các quan chức địa phương sẽ bị lập tức cách chức nếu dịch SARS bùng phát trên địa bàn của họ, bởi vậy con số tử vong được công bố chính thức thấp hơn nhiều so với thực tế.

Sau khi dịch SARS lắng xuống, phe cánh của Giang không những không nhìn nhận lại sự việc mà còn tăng cường bức hại Pháp Luân Công, đẩy mạnh thu hoạch nội tạng sống từ các học viên Pháp Luân Công. Vì lo sợ Pháp Luân Công một ngày nào đó được minh oan, Giang đã lôi kéo rất nhiều quan chức chính quyền và cán bộ trong hệ thống pháp luật tham gia vào cuộc bức hại này.

Trong 10 năm sau, Giang – thủ phạm chính của cuộc bức hại, đã ngã ngựa nhưng cuộc bức hại Pháp Luân Công tiếp diễn suốt mấy nhiệm kỳ của hai lãnh đạo đảng. Vì lợi ích của bản thân, nhiều chính phủ trên thế giới hầu như vẫn im lặng trước cuộc bức hại này. Mặc dù một số chính phủ đã công khai lên án cuộc bức hại, nhưng họ không có hành động cụ thể nào để chấm dứt nó.

Đại dịch của thế kỷ

Ngày 23 tháng 1 năm 2020, Vũ Hán tuyên bố tiến hành một đợt phong tỏa toàn thành phố và thế giới đã được thông báo về sự bùng phát của một chủng virus corona mới. Sự việc này xảy ra vào đúng dịp tròn 19 năm diễn ra vụ tự thiêu giả. Virus nhanh chóng phát tán ra khắp thế giới, và chỉ trong vài tháng đã biến thành đại dịch của thế kỷ.

Cho dù ĐCSTQ cố gắng che đậy số người chết, nhưng người ngoài vẫn có thể dễ dàng hiểu được tính chất bi thảm của dịch bệnh này khi nhìn vào sự quá tải của các nhà tang lễ ở Vũ Hán, tốc độ vận hành những lò thiêu xác di động được chuyển từ các nơi khác đến Vũ Hán, và khi một lượng lớn các bình đựng tro cốt ở thành phố này được trả lại cho thân nhân người quá cố.

Mặc dù vậy, ĐCSTQ vẫn không hạ nhiệt cuộc bức hại Pháp Luân Công mà còn phát động một chiến dịch “xóa sổ” trên diện rộng vào nửa đầu năm 2020 và kéo dài cả năm, trong khi dịch bệnh hoành hành.

Theo số liệu thống kê của trang Minh Huệ (Minghui.org), trong năm 2020 có 622 học viên Pháp Luân Công ở 149 thành phố trên 27 tỉnh thành, khu tự trị và khu đô thị đã bị kết án vì đức tin của mình. Trong đó, có 114 người ở độ tuổi 65 trở lên và 11 người đã ngoài 80. Tòa án đã phạt 265 học viên gần tổng cộng 2,8 triệu nhân dân tệ. 401 học viên đã bị tống tiền hoặc tịch thu tổng cộng hơn 7 triệu nhân dân tệ trong thời gian bị bắt giữ.

Ngoài ra, Ủy ban Chính trị và Pháp luật của ĐCSTQ và Phòng 610 còn công khai khuyến khích “mọi người tham gia” vào cuộc bức hại Pháp Luân Công ở nhiều tỉnh thành với khoản “tiền thưởng tố cáo” lên tới 100.000 nhân dân tệ.

Kết luận

Chỉ sau khi bốn trận đại dịch xảy ra ở La Mã cổ đại với hơn nửa dân số bị thiệt mạng, những người sống sót mới bắt đầu thức tỉnh và chấm dứt cuộc bức hại các tín đồ Cơ Đốc giáo, học cách thành tâm ăn năn với Chúa. Cuối cùng, trận đại dịch này cũng biến mất.

Một triết gia người Đức từng nói: “Điều duy nhất mà chúng ta học được từ lịch sử đó là chúng ta chẳng học được gì từ lịch sử cả”. Dường như câu nói này lại sắp được chứng thực một lần nữa. Virus corona đang hoành hành ở Trung Quốc nhưng cuộc bức hại Pháp Luân Công của ĐCSTQ vẫn tiếp diễn, và những ai còn coi lợi ích giá trị hơn lương tâm chính là đang chơi với ma quỷ.

Những biến thể mới của virus corona có mức độ lây nhiễm mạnh hơn và đang phát tán nhanh chóng ra toàn thế giới. Cả cộng đồng khoa học cũng như cộng đồng tâm linh đang cảnh báo rằng một dịch bệnh quy mô lớn hơn có thể sẽ sớm xảy đến.

Nếu đại dịch này thật sự không thể tránh được thì làm sao để mỗi cá nhân có thể tránh được thảm họa? Trên thực tế, khi những đợt đại dịch ở La Mã cổ đại hoành hành, nhiều người nhận thấy các tín đồ Cơ Đốc giáo hoàn toàn không bị nhiễm bệnh. Sau khi suy ngẫm lại, có người bắt đầu lắng nghe các giáo lý của Cơ Đốc giáo và cầu nguyện Đức Chúa trong dịch bệnh, và đó là phương pháp chữa bệnh kỳ diệu cho nhiều người.

Nếu có ai giới thiệu cho bạn một phương pháp tránh khỏi đại dịch ngày hôm nay, dù phải chịu áp lực của sự hiểu lầm, khinh miệt, và bức hại, thì bạn sẽ lựa chọn điều gì?


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/2/9/419691.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/18/190999.html

Đăng ngày 06-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share