Bài viết của đệ tử Đại Pháp Sơn Đông
[MINH HUỆ 01-04-2019] Năm 1997 tôi may mắn đắc Pháp, Sư phụ từ bi đã vớt tôi lên từ địa ngục và tẩy tịnh, để tôi thoát khỏi bể khổ; từ đó tôi bước đi trên con đường nhân sinh đại đạo tươi sáng. Trong hơn 20 năm tu luyện, tôi chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp mà yêu cầu bản thân. Thể xác và tinh thần khỏe mạnh, thế giới quan trải qua chuyển biến căn bản, từ một người ích kỷ thành một người có thể làm mọi việc cho người khác, không vì danh lợi mà tranh mà đấu và người khoan dung hơn. Con vô cùng cảm tạ sự từ bi vĩ đại của Sư phụ!
Thiện đãi mẹ chồng
Tôi sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo khó, là con gái lớn trong gia đình. Từ nhỏ chịu không ít khổ cực, đến tuổi kết hôn được gả cho một công nhân làm việc trong làng. Không lâu sau khi tôi kết hôn, tôi phát hiện tính cách mẹ chồng không tốt lắm. Bà nói chuyện gay gắt, lời nói cử chỉ của tôi đều không vừa mắt bà; bà không muốn giao tiếp với tôi, không bao giờ coi tôi là con dâu mà đối xử như người ngoài. Nhìn thấy mẹ chồng như vậy, tôi cũng không muốn nói chuyện nhiều với bà. Theo thời gian, giữa chúng tôi hình thành một khoảng cách, hơn nữa ngày càng lớn, kể từ đó tôi sinh ra tâm oán hận rất lớn. Vì để thể hiện mình là con dâu tốt, tôi cũng làm một số việc nhưng trong tâm luôn bất bình, như thế quan hệ gia đình của tôi không hòa thuận.
Sau khi tu luyện Đại Pháp, từ Pháp lý tôi ngộ được rằng: Tôi và mẹ chồng kiếp này trở thành người một nhà, đó là có duyên phận rất lớn. Cho dù là thiện duyên hay ác duyên, tôi đều cần dùng Thiện để hóa giải. Vì đệ tử Đại Pháp tu Thiện, tôi cũng nhận thức được rằng, biểu hiện của bà đối với tôi cũng là vì nhắm vào tâm chấp trước của mình, kỳ thực là giúp tôi đề cao tu luyện. Tôi nên thật lòng cảm ơn bà ấy và không được oán giận. Vì lý của người thường và lý của người tu luyện là phản đảo lại.
Sau khi hiểu được Pháp lý, tôi liền phát chính niệm thanh trừ tâm oán hận với mẹ chồng. Nhưng triệt để bỏ đi tâm chấp trước, không phải nói một câu là có thể làm được. Vì hình thành thời gian dài nên rất nhiều tâm ngoan cố, không thể một lần có thể kiền tịnh được. Chúng ta nhận thức một điểm, Sư phụ giúp chúng ta bỏ đi một điểm. Tôi cũng muốn thoát khỏi sự oán giận của mình đối với mẹ chồng càng sớm càng tốt. Nhưng những hành động trước đây của mẹ chồng luôn kích thích tâm tôi, nó thường xuyên xuất hiện trong đầu tôi như một bộ phim. Đôi lúc tức giận tôi đã phàn nàn trước mặt chồng. Chồng tôi khuyên: “Mẹ anh cả đời như vậy, sao em có thể thay đổi được.”
Tôi bình tĩnh suy nghĩ về nó: Thật vậy, mẹ chồng tôi không phải là người tu luyện, những quan niệm và tính cách đã hình thành hơn nửa đời người, bà không tu luyện thì sao có thể thay đổi được? Sao tôi hy vọng một người thường có thể thay đổi khuyết điểm của bản thân? Tu luyện là tu chính mình. Tôi là một người tu luyện, tôi chỉ có thể yêu cầu bản thân cải chính những điều không phù hợp với Pháp.
Sư phụ giảng:
“Thực ra Từ Bi là năng lượng rất to lớn, là năng lượng của Chính Thần. Càng Từ Bi thì năng lượng càng lớn, các thứ bất hảo đều bị giải thể rớt cả.” (Giảng Pháp tại pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009)
Tôi quyết tâm đối xử tốt với mẹ chồng, từ trong sinh hoạt đến việc ăn uống đều hiếu kính không bất hòa và so đo với bà. Bà thích ăn gì tôi đều cố gắng làm bà hài lòng. Khi bà ấy đối đãi không tốt, tôi cũng không để trong lòng. Sau thời gian ngắn, tôi cảm thấy thái độ của mình đối với mẹ chồng đã thay đổi rất nhiều. Một lần, khi nói chuyện với mẹ chồng, bà mỉa mai nói: “Cô luyện Pháp Luân Công mà bệnh ho của cô không khỏi.” Tôi nhận ra rằng, tôi còn có tâm tật đố chưa bỏ, xem thường và cười nhạo người khác kỳ thực là tâm tật đố. Là do cái tâm này khiến bà châm chọc mỉa mai tôi, để tôi nhận ra và loại bỏ nó đi. Mẹ chồng tôi là một tấm gương trước mặt tôi. Biểu hiện ra các loại nhân tâm của bà cũng chính là phản chiếu những nhân tâm của tôi. Bà là cái thang để tôi đề cao tâm tính lên Thiên thượng. Tôi thực sự cảm ơn mẹ chồng và sẽ luôn thiện đãi với bà!
Năm nay mẹ chồng tôi hơn 90 tuổi rồi. Khi bà bị bệnh, tôi bảo bà hãy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Vì tâm tính tôi đề cao, nên mẹ chồng cũng tin tưởng vào Đại Pháp. Mỗi ngày tôi đưa cho bà bùa hộ mệnh để mang trên người. Trước đây bà thường phải nằm viện nhưng đến giờ thân thể đã khỏe mạnh, đầu óc tinh thần tốt, không cần phải nhập viện và lời nói oang oang như tiếng chuông vang dội.
2. Dễ dàng tha thứ cho thông gia
Tôi chỉ có một cô con gái duy nhất, vợ chồng chúng tôi rất yêu thương con gái. Sau khi trưởng thành con gái tìm được đối tượng ở vùng nông thôn, điều kiện gia đình không được tốt lắm. Gia đình bên chồng con gái cho con trai vay tiền để mua một ngôi nhà trong thành phố. Khi con gái kết hôn, tôi có lời khuyên: “Nhà chồng cho con cái gì thì con hãy lấy, con không được mở miệng xin nhé. Mẹ chồng con cũng không dễ đâu, đừng làm khó gia đình chồng, con thiếu cái gì thì mẹ sẽ cho. Mẹ là người tu luyện, mẹ hiểu được khó khăn của người khác, nhà ai cũng từng trải qua lúc khó khăn.” Con gái nghe lời tôi và vô cùng vui vẻ khi kết hôn.
Con gái phải sinh con, mẹ chồng con gái cùng đến trao đổi với tôi về việc ở cữ để thuận tiện chăm sóc, sau còn hy vọng tôi nuôi luôn cháu ngoại. Lúc đầu, trong lòng tôi không đồng ý. Nhưng sau đó tôi nghĩ: “Sinh con, ở cữ, chăm sóc cháu ngoại đây là những tập quán mà tôi nên làm.” Tôi bình tĩnh nghĩ lại: Bà con, bạn bè đều biết tôi tu luyện Pháp Luân Công, tôi và chồng cũng đều về hưu. Những người khác không biết các đệ tử Đại Pháp cần làm gì, họ chỉ thấy rằng chúng tôi đang nhàn rỗi ở nhà. Hai vợ chồng thông gia thì làm việc ban đêm ở nhà máy đá, nếu tôi đùn đẩy việc con gái thì người khác sẽ có cái nhìn không tốt về Đại Pháp. Nghĩ về điều này, tôi sẵn sàng đồng ý với yêu cầu của con gái tôi.
Khi đưa đón cháu ngoại đi học về, mọi người đều bảo tôi có công nuôi dưỡng, bà nội không nuôi mà cháu nội cũng trưởng thành. Gia đình thông gia nghe vậy, cảm thấy rất mất mặt liền đi khắp thôn bảo rằng: “Tôi đều đưa tiền cho nhà thông gia khi con dâu ở cữ và nuôi cháu nội.” Và có vài lời “ưu ái” nữa truyền đến tôi. Sau khi nghe những lời này, tâm tôi thản nhiên, chỉ mỉm cười không nói gì. Tôi biết đó là để tôi đề cao tâm tính, tôi không oán cũng như không hối hận, một chút động tâm cũng không.
Sau đó, con gái tôi biết việc này tức giận hỏi tôi: “Tại sao mẹ lại như thế? Mẹ chồng con một xu cũng không đưa, bà ấy còn nói dối đã đưa tiền cho mẹ? Tại sao mẹ lại không tức giận vậy?” Tôi nói: “Mẹ là người tu luyện.” Con gái nói: “Mẹ không nói được thì để con giúp mẹ hả giận. Đợi đến năm mới, con về nhà sẽ vạch trần những hành vi trước mặt bà con họ hàng của mẹ chồng.”
Tôi nói với con gái: “Con không thể làm như vậy, con biết mẹ chồng không đưa tiền là được rồi. Mẹ chồng con không có tiền, cũng thật không dễ dàng gì với bà ấy phải làm việc cả đêm để kiếm tiền, chẳng phải vì để các con được tốt đẹp sao? Con nói bà ấy không tốt trước mặt người khác, chính là không tôn trọng người lớn tuổi. Mọi người biết sẽ chê cười con, người một nhà phải giúp đỡ và thông cảm lẫn nhau mới có quan hệ tốt được.” Con gái sau khi nghe tôi nói đã hiểu ra cũng hết giận, một sóng gió đã được tiêu trừ.
3. Cấp nước cho hàng xóm bằng chi phí của mình
Tôi tự dùng tiền của mình đào một cái giếng trước nhà. Chất lượng nước rất tốt và nguồn nước khá dồi dào. Gia đình tôi sống ở tầng một, khi đào giếng tôi cần đào thêm một cái rãnh để đưa nước vào nhà. Khi đào rãnh, những người hàng xóm trên lầu đã chủ động đến giúp đỡ công việc, làm tôi rất cảm kích và nghĩ rằng đợi đến khi nước sử dụng được cũng để cho những nhà hàng xóm dùng. Khi giếng đào xong trời cũng tối.
Ngày hôm sau, chủ nhà ở trên lầu tầng ba hét to với tôi ngoài cửa sổ. Khi gặp mặt bà bực bội nói với tôi: “Ngày hôm qua các chị đào rãnh, suýt chút nữa làm con tôi ngã, bị rách quần, nó về nhà rất tức giận. Nó hỏi tôi là ai đã đào giếng? Bảo tôi phải đi tìm chị.” Sau khi nghe cô ấy nói, tôi vội vàng xin lỗi cô ấy và nói: “Tôi thực sự không mong muốn điều đó xảy ra. Quần của con trai chị bị hỏng, tôi sẽ mua cho cháu một cái mới.” Tôi tự nghĩ rằng mình là một học viên Đại Pháp, không thể để chuyện này mà xảy ra mâu thuẫn, không để những người hàng xóm có suy nghĩ không tốt về Đại Pháp. Khi tôi nhìn thấy con trai của người hàng xóm, tôi đã nói với cậu ấy một cách chân thành: “Tôi xin lỗi. Vì rãnh chúng tôi đào hôm qua đã làm cháu ngã.” Cậu ấy vội vàng nói: “Không sao đâu ạ.”
Sau khi làm xong giếng, những người hàng xóm đều lấy nước giặt quần áo. Tôi rất vui vẻ để cho họ sử dụng nước. Người hàng xóm trên lầu ba cũng đến giặt quần áo, rồi còn mang nước lên nhà. Trong lòng không giữ bình tĩnh, tôi nghĩ: “Không giúp mình chút nào, giờ thì dùng nước khí thế; muốn dùng thì dùng, không có nói được lời tử tế, như thể là tôi mắc nợ cô vậy.” Trong một khoảng thời gian, tâm tính của tôi luôn quanh quẩn ở đó không thể đề cao lên được.
Một ngày nọ, đồ ăn để trong ngăn mát trong tủ lạnh của tôi bị đóng băng, tôi gọi điện thoại cho một người bảo trì để kiểm tra, nhưng không thể tìm ra tủ lạnh hỏng chỗ nào. Đột nhiên tôi bừng tỉnh, tôi nhận ra rằng tâm tính tôi có vấn đề. Tôi nhận ra rằng những người hàng xóm ở tầng ba đang giúp tôi đề cao. Tôi là người tu luyện, cần phải đạt đến thản nhiên tâm bất động mới đúng yêu cầu của Sư phụ. Tôi nhanh chóng tĩnh tâm lại phát chính niệm: Thanh trừ tất cả tâm tật đố bất bình và quay qua nói với tủ lạnh: “Tủ lạnh à. Kiếp này bạn có thể đến ở được trong nhà đệ tử Đại Pháp, phục vụ cho đệ tử Đại Pháp, bạn cũng là một sinh mệnh tốt, tôi hy vọng bạn quy chính trạng thái không đúng đắn, tiếp tục hoàn thành tốt trách nhiệm của bạn, bạn nhất định nhớ kỹ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Kết quả trong thời gian ngắn, tủ lạnh hoạt động trở lại mà không cần bảo trì.
Có một ngày, những người hàng xóm chờ bên ngoài để đợi tôi bơm nước, có khoảng hơn hai mươi thùng nước. Lúc này có một người đàn ông ở ngôi nhà gỗ ghé qua, nhà anh ta cũng có một giếng nước. Sau khi anh ta đến và nói với mọi người đang đợi lấy nước. “Cho tôi hỏi một chút, làm thế nào nước dâng cao lên được vậy?” Không ai trả lời, anh ta liền nói tiếp: “Các người sử dụng điện, có phải các người đều trả tiền điện chứ?” (Ý nói mọi người dùng nước thì phải trả tiền) Lúc này, tôi cũng vừa bước vào. Sau khi nghe anh ấy nói, tôi chân thành nói với anh ấy: “Đều là hàng xóm với nhau, dùng một chút nước, không cần nói về điện hay tiền điện.” Người đàn ông kia nghe xong cũng chân thành nói với tôi: “Chị cũng giỏi thật, chị thử hỏi mọi người xem ai có thể như chị được?” Tôi nghĩ: “Đúng vậy. Có thể ở cùng một chỗ với những người hàng xóm này đều là duyên phận. Tôi là một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ muốn chúng tôi trở thành người tốt ở khắp mọi nơi, không chỉ vì chút lợi nhỏ mà so đo với hàng xóm. Tu luyện chính là tu bỏ đi nhân tâm.”
Tu luyện là nghiêm túc, khi bạn xảy ra chuyện gì cũng hướng nội tìm, đề cao liên tục thì tâm tính đặc biệt thoải mái. Chân chính dụng tâm học Pháp để bỏ đi những nhân tâm. Có Sư phụ từ bi luôn chăm sóc chúng ta mới có thể trở thành đệ tử Đại Pháp. Tạ ơn Sư phụ từ bi phổ độ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/1/384604.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/14/180712.html
Đăng ngày 07-10-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.