Bài viết của Vi Vi

[MINH HUỆ 27-05-2020] Đã hơn 20 năm kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã bước đi suốt chặng đường dài dưới sự bảo hộ của Sư phụ Lý. Tôi muốn bày tỏ lòng cảm kích với ơn cứu độ của Sư phụ và chia sẻ một số kinh nghiệm tu luyện của bản thân.

Tranh đấu trong thùng thuốc nhuộm xã hội người thường

Từ khi còn nhỏ, tôi thích nghĩ về nhiều thứ và có nhiều câu hỏi: “Chúng ta nên sống như thế nào? Có bất kỳ chân lý nào trên thế gian không?” Bởi vì bố mẹ tôi không được học hành nhiều, tôi chỉ muốn có một người thầy tài giỏi có thể giải đáp mọi nghi ngờ và trả lời mọi câu hỏi của tôi.

Khi còn đi học, tôi học hành chăm chỉ và đạt điểm xuất sắc do mong muốn được đứng đầu. Sau khi tốt nghiệp, tôi làm việc cho một cơ quan chính phủ với chế độ đãi ngộ và thăng tiến hậu hĩnh. Điều đó khiến nhiều người cùng trang lứa với tôi ghen tị. Trong thùng thuốc nhuộm lớn xã hội hiện đại, công việc khiến tôi thường tham gia vào các hoạt động tiệc tùng, chiêu đãi. Tôi theo đuổi danh vọng và lợi ích cá nhân, và luôn tự cao tự đại.

Các mối quan hệ cá nhân rất phức tạp tại nơi làm việc. Bề ngoài có vẻ dễ chịu, nhưng đằng sau đó là mưu mô, mọi người tranh đấu khốc liệt vì những lợi ích nhỏ nhoi và cấu kết rồi đâm sau lưng nhau. Đâu đâu cũng hủ bại. Với nội tâm vẫn còn chút thiện lương, tôi cảm thấy cô đơn và chán nản. Danh vọng và của cải không khiến tôi thực sự hạnh phúc. Tôi cảm thấy đó không phải là điều tôi thực sự muốn.

Sức khỏe của tôi xuống dốc. Mùa đông năm ấy, vừa sinh con chưa đầy tháng, tôi lái xe máy đi thi dưới gió rét căm căm. Chuyến đi đó đã khiến tôi đổ bệnh, cả ngày toàn thân đau đớn. Đầu nặng như đá, và tôi không thể chịu được gió quanh năm, đội mũ dày mấy lớp cũng không có tác dụng. Vào mùa hè, tôi không dám bật quạt, không dám ngồi trong điều hòa hoặc đi ô tô, xe đạp điện.

Tôi cũng hay bị chảy máu cam. Khi tôi bít một bên lỗ mũi, nó chảy ra từ bên kia. Khi cả hai lỗ mũi đều bị bít, máu trào ra từ miệng và không thể cầm được. Đôi khi chảy máu vùng hạ vị, máu đỏ tươi chảy không ngừng, có lúc chảy hơn nửa bát con, mà không tìm được nguyên nhân.

Tôi cũng mắc nhiều chứng bệnh khó chữa khác như nứt xương cùng của cột sống vùng thắt lưng và bệnh thận mãn tính dẫn đến trầm cảm. Sức khỏe kém khiến tôi rất chán nản. Ngoài ra, áp lực công việc và gia đình khiến tôi cảm thấy tuyệt vọng.

Tôi mới ngoài 20 tuổi, nhưng sức khỏe của tôi ngày càng sa sút. Bất kể tôi đã thử phương pháp điều trị nào, dù là Tây y hay Đôg y, thuốc dân gian hay khí công, đều không có tác dụng.

Lúc đó, nhiều người ghen tị với tôi, cho rằng tôi đang sống tốt. Tuy nhiên, trong sâu thẳm, tôi thấy đau khổ, mệt mỏi, không thấy hy vọng, than thở cho sự mong manh, vô thường của cuộc đời. Danh vọng, lợi lộc chẳng lâu dài, thăng trầm cuộc đời rồi cũng còn lại nắm tro tàn, sinh, lão, bệnh, tử ai thoát được? ân oán tình thù biết khi nào chấm dứt? Vẫn có nhiều ẩn đố và câu hỏi trong đầu, và tôi không thể hiểu mục đích của cuộc sống con người.

Sư phụ Lý đánh thức tôi

Vào một sáng mùa Xuân năm 1996, tôi cảm thấy có chút chán nản, do đó tôi quyết định đi dạo trong một công viên gần đó, nơi tôi thấy một nhóm người đang luyện công. Tôi bước lại gần và xem kỹ lời giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp, một môn tu luyện Phật gia thượng thừa. Pháp môn này dạy mọi người có lòng thiện lương, và người ta có thể học và thực hành miễn phí.

Tôi cảm thấy nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn thật tuyệt vời, chính xác là điều tôi đang tìm kiếm, vì vậy tôi cố gắng hết sức để thuyết phục gia đình mình cùng tu luyện; đó là cách mà một số người thân của tôi bước vào tu luyện và được hưởng lợi từ đó. Tuy nhiên, ảnh hưởng bởi thuyết vô thần và do bị tẩy não, tôi vẫn có một số nghi ngờ. Lấy cớ rằng tôi bận công việc và hiện tại tôi còn trẻ, còn muốn phấn đấu cho sự nghiệp, tôi nghĩ mình sẽ bắt đầu tu luyện Đại Pháp sau khi nghỉ hưu. Tuy nhiên, thỉnh thoảng tôi vẫn cùng các học viên học Pháp và luyện công.

Cho đến một buổi trưa một ngày mùa Thu năm 1998, tôi đến nhà bố mẹ tôi ăn tối. Bố mẹ và hàng xóm kể tôi nghe một sự việc kỳ lạ mới xảy ra vào buổi sáng. Sáng hôm đó, một bé gái tuổi thiếu niên từ đâu chạy đến và nhặt một viên gạch đập vào cửa trước nhà bố mẹ tôi, làm vỡ kính. Tiếng vỡ kính khiến người anh thứ hai sống ở nhà bên cạnh chú ý. Anh này vốn luôn thờ ơ xung quanh, lúc đó bước ra đã thấy bé gái chạy ra đường liền đuổi theo. Anh ấy đuổi kịp cô bé, đưa cô bé trở lại sân nhà tra hỏi nguyên do, thu hút bà con lối xóm đến xem.

Mọi người hỏi cô bé: “Sao cô lại đập phá cửa nhà người ta?” Cô bé thản nhiên nói: “Tôi bảo cô ấy đi theo tôi, nhưng cô ấy không theo tôi. Cô ấy tưởng cô ấy có năng lực lắm.”

Mọi người hỏi cô bé: “Em đang nói về ai vậy?”

Cô bé gọi tên tôi: “XX”

Mọi người lại hỏi: “Có biết ai không?”

Cô bé rất chắc chắn: “Tôi biết. Cô ấy và tôi là bạn cùng lớp trong một trường nọ. Cô ấy mặc áo khoác hồng, đi xe đạp màu xanh lá cây và đeo hoa tai.”

Mọi người hỏi: “Em đã đến đây chưa?” Cô bé trả lời: “Em đã từng đến nhà này.”

Mọi người lại hỏi: “Em bao nhiêu tuổi rồi, người ta bao nhiêu tuổi rồi, làm sao có thể cùng em là bạn học?”

Mọi người kinh ngạc, náo động. Một lúc sau, bố của cô bé đến. Ông ấy xin lỗi và giải thích rằng cô bé có vấn đề về tâm thần, nếu tin thì có thể là có chuyện.

Tôi nghĩ về toàn bộ sự việc như thể tôi đang ở hiện trường, mặc dù lời nói của cô bé rất kỳ lạ, nhưng chúng có ý nghĩa. Cô ấy và tôi chưa bao giờ biết nhau nhưng cô bé lại biết tên tôi, trường học của tôi, và quần áo tôi mặc. Dường như cô ấy không chỉ biết về hiện tại của tôi mà còn biết cả quá khứ của tôi. Ngay cả hành vi bất thường của cô bé cũng không phải ngẫu nhiên. Tôi đã từng có xung đột với một gia đình và đã từng làm như vậy với nhà của họ. Tôi cảm thấy xấu hổ mỗi khi tôi nghĩ về điều đó.

Sư phụ đã nói về nguyên lý trả nợ nghiệp của một người. Ngài cũng nói:

“Đã là tu luyện, trên con đường tu luyện này của chúng ta, sẽ không có sự việc ngẫu nhiên.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New Zealand)

Có thể là Sư phụ đang mượn việc này để tôi trả nợ và dùng cô gái trẻ này để điểm hóa tôi rằng Ngài biết mọi điều về tôi? Trong ngôi nhà của gia đình tôi, có những bức hình của Sư phụ, có Pháp thân của Ngài đã ở đó. Tôi suy nghĩ: “Sư phụ tới tìm tôi, tại sao tôi vẫn không muốn đi cùng Ngài?”

Sư phụ giảng:

“Một số học viên đã từng nghe giảng trên lớp và căn cơ rất khá, vì công việc bận rộn nên không luyện nữa, đáng tiếc thay! Nếu là người thường bình thường, thì tôi khỏi nhiều lời thế này, tuỳ họ đi thôi, nhưng bộ phận những người này là có hy vọng. Đạo đức nhân loại đang hàng ngày trượt cả nghìn dặm trên dốc lớn, người thường đều đang bị sóng cuốn theo dòng, càng ly xa Đạo càng khó tu trở về. Thực ra tu luyện chính là tu cái tâm người ta, nhất là ở hoàn cảnh đơn vị công tác phức tạp, thì chính là cơ hội tốt đề cao tâm tính, hễ về hưu, thì đó chẳng phải mất đi một hoàn cảnh tốt nhất cho tu luyện sao?” (Về hưu rồi mới tu – Tinh tấn yếu chỉ)

Sư phụ cũng giảng:

“Mà tu luyện không phải trò đùa con trẻ, so với bất kể việc gì nơi người thường thì đều nghiêm túc hơn, không thể nghĩ là đương nhiên được đâu, hễ đánh mất cơ hội, trong lục đạo ấy luân hồi đến bao giờ mới lại đắc thân người! Cơ duyên chỉ có một lần, mộng ảo chưa buông bỏ được kia một khi qua đi, mới hiểu ra đã đánh mất là điều gì.” (Về hưu mới tu -Tinh tấn yếu chỉ)

Tôi ngộ ra rằng Sư phụ từ bi thấy rằng tôi đang lạc trong thế giới trần tục. Vì lo lắng rằng tôi sẽ mất đi cơ hội của mình, Ngài đã sử dụng cô gái trẻ để đánh thức tôi.

Đêm hôm đó, khi tôi luyện bài công pháp thứ hai, bài Pháp Luân Trang Pháp, tôi có thể cảm thấy một Pháp Luân lớn đang quay giữa hai cánh tay tôi, xoay cả hai chiều. Trải nghiệm thật đáng kinh ngạc!

Kể từ đó, tôi đã lấy Chân-Thiện-Nhẫn làm kim chỉ nam cho cuộc đời mình. Cùng với việc đó, tôi đã tìm thấy mục tiêu của mình trong cuộc sống. Tôi hiểu ra mọi thứ đều có nhân quả, điều đó khiến tôi sống thanh thản hơn.

Chẳng bao lâu sau, những chứng bệnh đã hành hạ tôi trong nhiều năm đã biến mất, và biến mất một cách thần kỳ. Lớp vỏ của chủ nghĩa vô Thần và chủ nghĩa duy vật đã bị phá vỡ. Và tận đáy lòng mình, tôi tin rằng Sư phụ là Đấng toàn năng, và uy lực của Pháp Luân Đại Pháp thực sự vĩ đại. Mọi điều trong cuốn Chuyển Pháp Luân đều là chân thực!

Quả cầu lửa đã nổ khi chỗ làm của tôi bắt đầu bức hại tôi

Cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) sử dụng các phương tiện truyền thông nhà nước để bôi nhọ Đại Pháp và Sư phụ Lý như là một phần của chiến dịch toàn diện, đẩy hàng trăm triệu người đang muốn trở thành người tốt sang phía đối diện mà không để cho ai giải thích. Tôi đột nhiên trở thành tâm điểm chú ý của mọi người tại nơi làm việc. Các lãnh đạo và đồng nghiệp vốn từng đánh giá tôi rất cao, giờ đã hoàn toàn thay đổi. Tôi phải chuyển nhóm tôi quản lý cho những người khác. Tôi bị chỉ trích tại nhiều cuộc họp khác nhau vì kiên định với đức tin của mình. Mọi người phải thể hiện lập trường của mình. Tôi phải chịu đựng sự đe dọa, bức hại không ngừng nghỉ cả về gia đình, công việc, chức vụ, đơn vị, tiền thưởng, v.v…

Một buổi chiều, Chi bộ cơ quan tổ chức một cuộc họp. Tôi biết nó nhắm vào việc tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn, vậy làm sao tôi có thể thuận theo họ được? Tuy nhiên tôi cảm thấy áp lực to lớn khi đối diện với bức hại vô lý như vậy, và tôi lại mới tu luyện.

Tôi về nhà ăn trưa. Vào khoảng một giờ trưa, trời mưa nhỏ, tôi vô cùng chán nản. Chỉ vài phút sau khi tôi về đến nhà, cửa sổ hướng Nam trong phòng khách mở toang, tôi thấy một quả cầu phát sáng bay vào phòng qua cửa sổ đang mở. Nó to bằng một cái chậu. Rồi nó bay đến ngay phía trên đầu chỗ tôi đang đứng, dưới ánh đèn phòng ngủ, phát ra một âm thanh rất nhỏ và nghèn nghẹt. Tôi không cảm thấy sợ hãi chút nào. Bóng đèn thậm chí không bị vỡ.

Buổi chiều, khi tôi vừa đến chỗ làm, một đồng nghiệp trẻ hào hứng kể với tôi rằng buổi trưa anh không ngủ được, đứng bên cửa sổ nhìn ra thì thấy một quả cầu lửa lớn đột nhiên xuất hiện giữa hai cột điện lớn, và nó trôi về phía khu dân cư. Một lúc sau, anh ấy nghe thấy một tiếng sấm nổ rất lớn khiến anh chấn động mạnh, âm thanh quá lớn. Toàn bộ tòa nhà văn phòng rung chuyển, như thể có động đất. Một đồng nghiệp khác đến và nói rằng cô ấy đã bị đánh thức trong giấc ngủ trưa bởi tiếng nổ lớn.

Tôi chợt hiểu. Quả cầu lửa đã tới nhà tôi, nhưng nó không gây ra bất kỳ thiệt hại nào và thậm chí bóng đèn còn nguyên vẹn. Tuy nhiên, người ta có thể nghe thấy tiếng sấm sét trong tòa nhà văn phòng từ khoảng cách khá xa. Điều này thực sự đáng kinh ngạc! Tôi biết chính là Sư phụ đã sử dụng quả cầu lửa này để xua đuổi tà ác, duy hộ chính nghĩa, và giúp tăng cường chính niệm cho tôi để tôi có thể buông bỏ tâm sợ hãi.

Tôi cảm thấy rất bình tĩnh trong suốt cuộc họp chiều hôm đó. Một vài người trong số họ đã từng rất tích cực tham gia vào cuộc bức hại, nhưng khi đó họ đã im lặng. Và tôi đã không nhượng bộ.

Bài thơ của Sư phụ “Thiên hựu thanh” đã giúp tôi nhận ra sự uy nghiêm của Đại Pháp.

Thiên hôn hôn địa ám ám

Thần lôi tạc âm mai tản

Hoành tảo loạn Pháp lạn quỷ

Biệt thuyết từ bi tâm đạm

Tạm dịch

Trời tối tăm, đất u ám

Thần đánh sét, mây tan đi

Quét sạch lạn quỷ loạn Pháp

Chớ nói từ bi mỏng quá

(Thiên Hựu Thanh-Hồng Ngâm II)

Sau đó vài ngày, một cuộc triển lãm du lịch quốc gia phỉ báng Đại Pháp đã tới thành phố chúng tôi, và tất cả nhân viên đều phải tham dự. Ban quản lý bảo tôi phải đến, do đó tôi đã đến. Chúng tôi mặc đồng phục và xếp hàng ở đó. Có một số phòng triển lãm lớn. Nội dung của các tranh triển lãm đều là những bức tranh biếm họa và những lời nói dối phỉ báng Sư phụ và Đại Pháp. Đối diện với hành vi bất hảo như vậy, tôi không thể chịu đựng được và phải lên tiếng bảo vệ chân lý. Vì vậy tôi đứng giữa hội trường và lớn tiếng nói: “Tất cả những bức tranh biếm họa này đều là giả. Pháp Luân Đại Pháp dạy mọi người hướng thiện theo Chân-Thiện-Nhẫn và không bao giờ cho phép bất kỳ ai tự sát hoặc giết người.”

Trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại. Mọi người đều nhìn tôi. Trong phòng triển lãm có những cảnh sát mặc thường phục. Một lúc sau, một sỹ quan xuất hiện. Sau khi nhìn tôi một lúc, anh ta bỏ đi mà không nói một lời nào. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi rời khỏi triển lãm với các đồng nghiệp của mình một cách đường đường chính chính và trở về đơn vị an toàn.

Sư phụ cứu tôi thoát khỏi nguy hiểm

Vào một đêm tháng 3 năm 2007, tôi có một giấc mơ rất rõ ràng và sống động. Một nhóm kẻ gian đột nhập vào nhà tôi, lục soát khắp nơi, và tịch thu máy tính xách tay của tôi. Tôi kể với mẹ giấc mơ này. Bà trở nên rất lo lắng bởi vì một vài người thân và tôi đã nằm trong danh sách đen trong khu vực chúng tôi. Bà bảo tôi giấu các tài liệu Đại Pháp của mình. Tuy nhiên, tôi không hiểu được điểm hóa này và không để ý đến nó.

Sáng hôm sau, một nhóm nhân viên mặc thường phục của Đội An ninh Nội địa phục kích tòa nhà của chúng tôi ở tầng trệt. Họ chặn con tôi đang trên đường đến trường và lấy chìa khóa nhà của cháu. Không xuất trình lệnh khám xét hay văn bản pháp lý nào, họ dùng chìa khóa nhà của con trai tôi để mở cửa rồi lục soát nhà tôi. Họ tịch thu máy tính, máy in, và một cuốn Chuyển Pháp Luân. Đội trưởng Đội An ninh Nội địa rất hào hứng. Để có thêm chút thành tích, anh ta thậm chí đã mời một phó giám đốc sở cảnh sát thành phố đến xem những gì họ tìm thấy.

Họ cưỡng ép tôi tới Sở An ninh Nội địa tại Sở cảnh sát. Tôi nói với họ: “Niềm tin tín ngưỡng là hợp pháp. Đây là tài sản cá nhân của tôi. Chúng không phải là vũ khí hay đạn dược. Tôi không làm gì điều gì gây hại cả.”

Đến chiều, tôi vẫn chưa được thả. Nghe họ nói chuyện, tôi sẽ sớm bị nhốt vào trại cưỡng bức lao động. Tôi nghĩ rằng mình phải rời khỏi đây và thầm cầu xin Sư phụ giúp đỡ.

Tôi bị giam giữ trong một văn phòng trên tầng bốn, có hai cảnh sát canh gác. Vì đang là giờ làm việc nên mọi người ra vào tấp nập ở các hành lang trong toàn bộ tòa nhà. Có một người bảo vệ gác ở cổng. Hôm đó tôi mặc một áo khoác trắng, khiến tôi thực sự nổi bật. Tuy nhiên tôi giữ chính niệm mạnh mẽ trong đầu rằng họ không thể nhìn thấy tôi.

Tôi nhẹ nhàng mở cửa văn phòng và cố gắng lách qua. Hai cảnh sát đang nói chuyện mà không nhìn thấy tôi. Tôi nhanh chóng rời khỏi văn phòng. Đối diện với văn phòng này là văn phòng lớn của Sở An ninh Nội địa. Qua tấm kính, tôi thấy một nhóm người đang đứng ở bên trong và chuyện trò ồn ào. Không ai chú ý đến tôi. Tôi bắt đầu đi xuống cầu thang, sau đó đi qua cổng mà không bị ai chặn lại. Chỉ trong vài phút, tôi đã nhanh chóng rời khỏi sở cảnh sát một cách thần kỳ.

Vừa bước ra cổng, tôi thấy một chiếc xe máy đang đi ven đường, tôi vẫy cho tài xế dừng lại và chở tôi đi. Một lúc sau, tôi nhận ra chúng tôi không thể cứ tiếp tục đi như vậy, nếu không họ sẽ rất dễ dàng tìm ra tôi. Do đó tôi bảo người lái xe dừng lại và nói: “Cảm ơn anh đã giúp tôi. Hôm nay tôi đang ở trong một hoàn cảnh đặc biệt. Tôi không mang theo tiền. Anh đã làm một việc tốt, chắc chắn anh sẽ nhận được phúc báo!” Không nói một lời nào, anh ấy bỏ đi.

Tôi không thể dừng lại trên đường chính, tôi vội vã vào một cửa hàng quần áo bên đường và nhờ người thu ngân gọi giúp tôi một xe taxi. Tôi biết về nhà mình hay nhà người thân đều không an toàn. Tôi nhớ được một học viên mà tôi không quen lắm. Vì anh ấy không nằm trong danh sách đen, tôi nghĩ sẽ khá an toàn nếu đến nhà anh ấy, do đó tôi đã đến đó.

Ngày hôm đó, vợ anh ấy muốn đi chơi, nhưng cô ấy cảm thấy có gì đó giữ cô lại và quyết định ở lại nhà. Cô ấy đã nghe tin tôi bị bắt, do đó khi nhìn thấy tôi cô ấy đã rất bất ngờ. Cô cũng giúp tôi trả tiền taxi.

Cảnh sát sẽ không bao giờ ngờ được rằng giữa ban ngày, một học viên bị cảnh sát bắt giữ lại có thể trốn thoát khỏi sở cảnh sát. Họ đã chạy khắp nơi cố gắng tìm tôi. Họ kiểm tra mọi con đường, phục kích nhà tôi, và thậm chí quản thúc gia đình tôi và người thân.

Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, hết phép màu này đến phép màu khác đã xảy ra. Với sự giúp đỡ của cả các học viên và những người không phải học viên, tôi đã đến được thành phố khác trong vài ngày.

Kết luận

ĐCSTQ đã nói dối rằng các học viên Pháp Luân Công hoặc là người già yếu, thiếu hiểu biết, hoặc là những người thất bại trong cuộc sống và sự nghiệp. Năm đó, tôi được đánh giá là một cán bộ xuất sắc, còn trẻ, có công danh, sự nghiệp tốt, tôi có một gia đình, chức vụ, học vấn và thu nhập đáng ghen tị. Trên thực tế, các học viên Đại Pháp thuộc mọi lứa tuổi, ngành nghề và tầng lớp xã hội. Nhiều người là thành phần của giới thượng lưu trong xã hội. Đại Pháp không phân biệt mọi người theo địa vị xã hội, mà chỉ yêu cầu mọi người tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn.

Trong hơn 20 năm, giống như hàng chục triệu học viên khác ở Trung Quốc, tôi đã bị sách nhiễu, bị bắt, bị giam giữ, và bị tra tấn, và bị buộc phải rời khỏi nhà chỉ vì đức tin của mình. Chúng tôi bị mất đi người thân, gia đình, sự nghiệp, nhà cửa, và thu nhập. Do đó, nhiều người không thể hiểu chúng tôi. Họ hỏi: “Tại sao bạn phải tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và chịu đựng rất nhiều khó khăn trong những năm qua? Bạn đã nhận được gì cho những gì bạn đã hy sinh?”

Nếu không phải vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ giống như những người bình thường khác, chìm đắm trong danh, lợi và tình, tự mãn với những thành tựu nhỏ và không biết rằng mình đang gặp nguy hiểm. Sư phụ từ bi đã không từ bỏ tôi, mà còn tìm thấy tôi và cảnh tỉnh tôi. Ngài đã tịnh hóa thân tâm tôi. Tôi như một bông hoa sen giữa thế giới hỗn độn này.

Tôi hy vọng câu chuyện có thật của mình có thể truyền cảm hứng cho người đọc, giúp họ nhìn thấu những lời dối trá của ĐCSTQ, và có thể thoát khỏi xu hướng của thế giới trần tục này. Nếu họ có thể đọc Chuyển Pháp Luân, họ chắc chắn sẽ gặt hái được nhiều lợi ích.

Một lần nữa, tôi muốn cảm ơn Sư phụ vì ơn cứu độ của Ngài! Tôi cũng muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình tới các học viên đã giúp đỡ tôi trong những năm tháng khó khăn nhất!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/27/405949.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/20/186427.html

Đăng ngày 26-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share