Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 01-09-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 1 năm 1999. Ngày 30 tháng 12 năm 2000, tôi đang học Pháp ở nhà hàng xóm thì có người do không minh bạch chân tướng nên báo cảnh sát, khiến tôi bị bắt và bị đưa tới một trại tạm giam. Họ giam tôi ở đó trong 9 ngày, tới khi gia đình tôi vay được 3.000 nhân dân tệ nộp phạt thì họ mới thả tôi ra.
Tôi phải đi làm thuê để trả nợ. Tôi đứng đầu một nhóm làm công việc chân tay. Nhiều người muốn thuê nhóm chúng tôi vì họ cảm thấy rằng tôi là một người trung thực và không thu tiền công quá cao. Một số khách hàng còn tin chúng tôi đến mức đưa chúng tôi đến địa điểm làm việc rồi rời đi.
Chứng thực vẻ đẹp của Đại Pháp
Một lần, nhóm chúng tôi được những người nông dân thuê bán rau. Họ nhờ tôi phụ trách vấn đề tài chính. Họ thường khen tôi đáng tin khi tôi nộp lại tiền cho họ vào cuối ngày. Tôi đã nhân cơ hội này để nói với họ về vẻ đẹp của Đại Pháp cũng như về việc cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bắt đầu cuộc đàn áp Pháp Luân Công vì sự đố kỵ cá nhân như thế nào và vụ tự thiêu Thiên An Môn đã được dàn dựng [để kích động thù hận và hiểu lầm Đại Pháp] ra sao.
Một lần khác, nhóm của tôi làm việc cho một gia đình. Chúng tôi không lãng phí thời gian như những nhóm lao động khác và giúp tiết kiệm được rất nhiều tiền cho khách hàng của chúng tôi. Sau đó, vị khách đó đã đưa tôi 50 tệ để bồi dưỡng cho tôi, nhưng tôi không nhận số tiền ấy. Gia đình anh ấy đều nói: “Pháp Luân Đại Pháp thật tốt”!
Tôi đã tận dụng mọi cơ hội ở chỗ làm để nói với mọi người về Đại Pháp, về cuộc bức hại và tầm quan trọng của việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Nhận được sự tôn trọng của gia đình và hàng xóm
Một ngày vào năm 2004, khi tôi ngồi xuống để học Pháp, chồng tôi trở về nhà và hét lên: “Sao cô không cho lợn ăn?” Việc này anh ấy thường phụ trách khi tôi làm việc ở bên ngoài. Tuy vậy, tôi không tức giận hay tranh cãi với anh ấy và đứng dậy và đi cho lợn ăn mặc dù lúc ấy tôi cảm thấy rất mệt. Là một đệ tử Đại Pháp, tôi cần phải đạt tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn của Đại Pháp.
Vào mùa thu năm 2007, tôi nói với chồng rằng: “Anh họ của em đang nằm liệt giường, trời đang lạnh, anh ấy có thể tới ở cùng chúng ta được không?“ Anh họ tôi bị ung thư trực tràng và sống một mình không ai chăm sóc vì đã ly hôn, còn hai con trai đang đi làm ngoài thị trấn.
Chồng tôi đã đồng ý. Chúng tôi đã chăm sóc anh ấy trong gần bốn tháng. Bạn bè và hàng xóm của chúng tôi đều nói rằng các học viên Đại Pháp là những người tốt, và điều này đã giúp tôi có điều kiện để cho họ biết chân tướng về cuộc bức hại. Tất cả đều rất vui khi nhận các tài liệu từ tôi.
Không bị bắt nhờ chính niệm mạnh mẽ
Nhiều học viên đã bị sách nhiễu và bắt giữ sau khi đệ đơn kiện Giang Trạch Dân vào tháng 3 năm 2015. Tôi không bao giờ đặt mình vào vị trí bị bức hại vì đệ đơn kiện Giang Trạch Dân. Tôi và chồng đã gửi đơn kiện lần thứ hai.
Cảnh sát bắt đầu tùy tiện bắt giữ các học viên vào tháng 8, vì vậy các học viên đã hình thành một chỉnh thể để phát chính niệm loại bỏ can nhiễu.
Cảnh sát đến bắt tôi tại nhà vào sáng ngày 18 tháng 8 năm 2015, nhưng lúc đó tôi không có ở nhà. Họ cũng không bắt được các học viên khác ở gần đó.
Cảnh sát lại đến nhà tôi vào ngày 6 tháng 6 năm 2016, sau khi họ bắt một học viên trong làng. Khi đó tôi cũng không có ở nhà nên họ đã rời đi. Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) một lần nữa đã bảo hộ tôi.
Cảnh sát đã cố gắng bắt tôi lần thứ ba khi tôi đang đi công tác xa vào tháng 9 năm 2017. Chuyến đi kéo dài hơn dự kiến. Hai học viên trong làng đã bị bắt vào ngày hôm đó.
Cảnh sát bắt đầu một đợt bắt giữ hàng loạt khác vào tháng 5 năm 2018, đúng vào mùa vụ trồng trọt. Vào thời điểm đó, tôi thường đến nhà của một học viên khác để phát chính niệm sau khi chồng tôi về nhà vào khoảng 7 giờ tối.
Một ngày nọ, chồng tôi về nhà sớm, vì vậy tôi ngay lập tức rời đi để đến nhà của học viên đó. Ngay sau khi tôi rời đi, cảnh sát đã đến và lục soát nhà tôi. Họ tịch thu một bức ảnh của Sư phụ Lý và một túi lớn đựng tuần báo Minh Huệ. Chồng tôi nói: “Vợ tôi không có ở nhà. Các anh lục soát [nhà chúng tôi] liệu có ích gì?”
Tối hôm đó khi về đến nhà, tôi rất buồn khi nhìn thấy nhà cửa bị lục tung. Tôi hướng nội và nhận ra rằng tôi đã bất kính với Sư phụ và Đại Pháp do tâm hiển thị. Trong tu luyện không có việc nào là việc nhỏ, nhất tư nhất niệm đều phải đứng ở trong Pháp để tu, nếu có chỗ hữu lậu, tà ác sẽ lợi dụng sơ hở của chúng ta.
Chồng tôi được ban phước vì ủng hộ Đại Pháp
Chồng tôi ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp và đã được trải nghiệm nhiều điều kỳ diệu mặc dù anh ấy không tu luyện. Một cục u lớn từng mọc xung quanh khuỷu tay của anh ấy. Nó khiến anh ấy rất đau đớn. Tôi nói: “Anh sẽ cảm thấy tốt hơn nếu thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’. Một học viên sau đó đã nhờ anh ấy để lắp đặt đĩa vệ tinh. Anh ấy đã giúp không chút do dự.
“Em xem này, khối u đã biến mất,” chồng tôi nói khi chúng tôi đang ăn tối vào ngày hôm sau. “Đó là do anh đã giúp các học viên Đại Pháp”.
Một lần khác, chứng thoát vị đĩa đệm của anh ấy đã khỏi sau khi nghe Sư phụ giảng Pháp. Bây giờ anh ấy đã làm các việc một cách bình thường mà không hề bị tái phát.
Ở huyện của chúng tôi có một công ty độc quyền về sữa, họ ép giá sữa xuống rất thấp, những người nuôi bò sữa không muốn bán sữa cho họ. Chúng tôi quyết định bán sữa cho một công ty khác.
Một người hàng xóm đến nói với chúng tôi vào tối ngày 20 tháng 12 năm 2007, rằng cảnh sát đã chặn xe giao hàng của chúng tôi tại một ngôi làng gần đó. Nhiều nông dân chăn nuôi bò sữa đã đến đó, bao gồm cả chồng tôi, để đối đầu với cảnh sát.
Anh ấy nói với các cảnh sát: “Tôi chăn nuôi bò. Tôi sẽ bán sữa của mình cho bất cứ ai tôi muốn!” Cảnh sát đá và đánh anh và lôi anh lên xe cảnh sát.
Họ đưa anh ấy đến sở cảnh sát và bắt anh ấy ngồi trên băng ghế lạnh suốt đêm, khiến chân anh ấy bị tê buốt. Chồng tôi bị chuyển đến một trại tạm giam và bị giam giữ trong 30 ngày. Bác sĩ tại trại giam muốn tiêm cho anh ấy để giảm bớt sự khó chịu ở chân, nhưng anh ấy nhất định không chịu chi tiền. Đôi chân của anh ấy cuối cùng đã tự lành vài ngày sau đó. Khi bạn cùng phòng hỏi sao chân anh ấy lại khỏi nhanh như vậy, chồng tôi không dám nói đó là nhờ anh đã nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”.
Sau khi được trả tự do, chồng tôi hối hận vì đã không nói với người tù nhân lý do giúp chân anh lành trở lại và đã xin lỗi trước ảnh của Sư phụ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/28/在生活中守心性-证实大法-全家受益-404467.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/9/1/186579.html
Đăng ngày 23-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.