Bài viết của một học viên Đại Pháp ở tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc
[MINH HUỆ 12-08-2010] Tôi đã phải chịu đựng nghiệp bệnh trong một thời gian quá lâu. Trước kia, tôi rất bối rối và không biết làm thế nào để hướng nội tìm và từ bỏ chấp trước của mình, làm thế nào để đối đãi với nghiệp bệnh, hay là làm thế nào để phủ nhận những an bài gây can nhiễu của cựu thế lực để tôi có thể bước tốt trên con đường tu luyện của mình. Khi tôi hướng nội tìm, thay vì cố gắng vứt bỏ chấp trước, tôi dường như lại đang thừa nhận sự an bài của cựu thế lực.
Sư Phụ đã giảng từ lâu:
“Trong ma nạn mà chư vị gặp phải khi tu luyện thì cần phải tu bản thân mình, phải xét bản thân mình; đó không phải là thừa nhận ma nạn mà cựu thế lực an bài [và] cần làm sao thực hiện tốt trong những an bài của chúng; không phải là như thế. Ngay cả bản thân sự xuất hiện của cựu thế lực cũng như an bài của chúng thì chúng ta thảy đều phủ định, đều không thừa nhận sự tồn tại của chúng. Chúng ta phủ định hết thảy những gì của chúng từ căn bản; [chỉ] khi phủ định và bài trừ chúng thì hết thảy những gì chúng ta thực hiện mới là uy đức. Không phải là tu luyện trong những ma nạn mà chúng tạo thành, mà là khi không thừa nhận chúng thì chúng ta cũng đang tiến bước thật tốt trên con đường của mình; không thừa nhận ngay cả việc tiêu trừ biểu hiện ma nạn của bản thân chúng.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago năm 2004)
Ban đầu, tôi không hiểu rõ những lời giảng của Sư Phụ. Chỉ sau khoảng một tháng tăng cường học Pháp, chép lại Pháp và nhẩm thuộc Pháp, tôi mới bắt đầu có một nhận thức rõ ràng hơn về lời giảng này.
Tôi nhận thấy rằng các bạn đồng tu mà đã từng phải chịu nghiệp bệnh trong thời gian dài cũng đang trải qua sự bối rối này. Do đó, tôi muốn viết bài này để giúp mọi người với hy vọng rằng họ cũng có thể đề cao. Xin vui lòng chỉ ra những điều không phù hợp.
Tôi đắc Pháp vào năm 1998. Tuy nhiên, bởi vì tôi không học Pháp tốt nên tôi không rõ ràng lắm về việc làm thế nào để tu luyện bản thân. Công việc của tôi là trực tiếp quảng bá văn hóa truyền thống Trung Quốc. Tôi hiểu rằng quảng bá văn hóa truyền thống Trung Quốc sẽ nâng cao đạo đức của con người và thiết lập một nền tảng vững chắc cho con người có thể tiếp thu Đại Pháp, do đó tôi tình nguyện làm nhiều việc hơn nhiều. Tôi thường nhận một việc mà cần sáu, bảy, hay là tám người để hoàn thành. Tôi cảm thấy hạnh phúc ngay cả khi tôi cực kỳ bận rộn.
Với trí huệ và một thân thể khỏe mạnh được ban cho từ Đại Pháp. Tôi đã đạt được nhiều thành tích tốt, bao gồm cả một thứ “danh tiếng”. Kết quả là, nhiều người nhờ tôi làm các dự án. Ban đầu, tôi có một chấp trước về danh rất mạnh mẽ. Sau đó, tôi thậm chí trở nên càng chấp trước hơn vào nó. Tôi rất là bận rộn và không thể dành thời gian để học Pháp và tập công. Tôi đắm chìm trong danh lợi của con người đến nỗi tôi thậm chí không còn nhận ra nó. Thay vào đó, tôi cảm thấy rất hài lòng với bản thân và tin rằng tôi thật vĩ đại. Bây giờ nhìn lại, tôi có thể thấy rằng Sư Phụ đã cố gắng làm tôi ngộ ra chấp trước của mình vài lần, nhưng tôi đã không nhận ra nó.
Cuối cùng một hôm, tôi đột nhiên có triệu chứng bệnh nghiêm trọng và không thể làm những việc mà đem đến cho tôi danh lợi nữa. Khi tôi gặp khổ nạn to lớn, tôi vững tin vào Sư Phụ và Đại Pháp, tôi liên tục nhìn vào trong và tìm ra những chấp trước vào làm việc, danh tiếng và những thứ khác. Tôi vứt bỏ chúng ngay khi tôi tìm ra chúng, và nếu chúng quay trở lại, thì tôi lại vứt bỏ chúng một lần nữa. Tôi cũng duy trì việc học Pháp và cố gắng hết sức để tập công. Với sự bảo hộ từ bi của Sư Phụ và chính niệm của các bạn đồng tu, tôi đã nhanh chóng hồi phục. Tuy nhiên, sau đó tôi lại trải qua vài lần tái phát trở lại.
Tôi cố gắng phủ nhận sự bức hại của cựu thế lực. Ngay sau khi triệu chứng xuất hiện, tôi tự nhủ: “Không chấp nhận nó! Ta là một học viên Đại Pháp và ta chỉ theo sự an bài của Sư Phụ.” Sau đó, triệu chứng thường biến mất, nhưng sau một thời gian chúng lại xuất hiện trở lại, và điều này lặp lại vài lần. Mặc dù tôi có thể tự chăm sóc bản thân và làm ba việc nhưng những cử động của cơ thể tôi bị hạn chế. Tôi bị mắc kẹt trong khổ nạn này trong một thời gian dài và không thể hoàn toàn bước ra khỏi nó, điều mà đã gây ra một số tác dụng xấu trong việc chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh của tôi.
Tôi nói với bản thân rằng giảng chân tướng cho con người là một vấn đề cấp bách và tôi không nên bị chi phối bởi nghiệp bệnh. Tại sao tôi không thể loại trừ sự an bài của cựu thế lực, cho dù tôi đang làm tất cả những gì có thể? Tôi nhận ra rằng trong một thời gian dài, tôi không thể toàn tâm học Pháp và thường cảm thấy buồn ngủ. Do vậy, về sau tôi bắt đầu chép lại Pháp và nhẩm thuộc Pháp, và còn tham gia vào nhóm học Pháp chung. Mục đích duy nhất của tôi là làm theo yêu cầu của Sư Phụ và học Pháp tốt. Tôi muốn thấu hiểu Pháp bằng tất cả tâm của mình. Dần dần, tôi có thể tập trung vào việc học Pháp và bắt đầu hiểu rõ hơn nhiều nguyên lý của Pháp.
Sư Phụ giảng:
“Hỏi tiến trình sinh mệnh của một số người còn có bao nhiêu [năm]? Người ấy tự mình cũng chẳng biết; có người còn một năm nữa, nửa năm nữa là có thể mắc bệnh nặng, hễ mắc bệnh là bị luôn mấy năm liền; có người có thể bị tắc nghẽn mạch máu não hoặc bệnh khác, hoàn toàn bất động. Tại đường đời từ nay về sau, hỏi chư vị tu luyện sao đây? Chúng tôi đều giúp chư vị thanh lý hết, không cho phép sự kiện như thế phát sinh. Nhưng chúng tôi có lời nói trước, chỉ có thể giúp người tu luyện chân chính làm những điều ấy; tuỳ tiện làm cho người thường thì không thể; nó tương đương với làm điều xấu.” (Chuyển Pháp Luân)
Trước kia khi tôi đọc đoạn này, tôi nghĩ rằng tôi không tinh tấn đủ và tôi có quá nhiều chấp trước mà có thể bị lợi dụng. Tuy nhiên, khi tôi đọc lại đoạn Pháp này vào một hôm, tôi đột nhiên nhận ra rằng tôi đã đặt danh lợi của mình lên trên sự tu luyện. Tôi thậm chí có một chấp trước về danh nặng hơn cả người thường, và chấp trước này là lý do khiến cựu thế lực có thể dùng nghiệp bệnh để cản trở tôi tu luyện tốt trong Đại Pháp. Khi nhận ra điều này, tôi rất buồn bởi vì tôi hiểu rằng tôi đã không tu luyện bản thân tốt trong vòng mười năm qua kể từ khi tôi đắc Pháp.
Ngày hôm sau, hai đồng tu đã đến nhà tôi và trao đổi kinh nghiệm về việc trải qua khảo nghiệm sinh tử. Buổi chia sẻ của chúng tôi đã cho tôi một sự khích lệ to lớn và khi tôi đang ngồi đả tọa vào tối hôm đó, đột nhiên tôi hiểu ra nguyên nhân căn bản tại sao tôi đã bị mắc kẹt bởi cựu thế lực trong một thời gian rất dài. Tôi đã cố gắng phủ nhận chúng theo một cách sai lầm, mà thay vào đó lại đang chấp nhận sự tồn tại của cựu thế lực. Mỗi lần mũi tôi bị chảy máu, tôi thường nói với bản thân: “Không chấp nhận nó”, và nó thôi không chảy máu nữa. Hay khi tôi cảm thấy khó thở, tôi thường nói với bản thân: “không thừa nhận nó”, và sau đó tôi có thể thở một cách bình thường. Bất cứ khi nào tôi trải qua những thống khổ to lớn, tôi cũng hướng nội tìm để vứt bỏ chấp trước của người thường và rồi cảm thấy khá hơn. Tuy nhiên, tôi đang phủ nhận cựu thế lực một cách bị động thay vì hoàn toàn tiêu diệt chúng. Đây là nguyên nhân căn bản tại sao tôi đã mất một thời gian lâu đến vậy để thăng tiến và đề cao trong sự tu luyện của mình.
Tôi nhận ra rằng mặc dù tôi đã nhìn vào trong, nhưng tôi không làm điều đó từ trong Pháp bởi vì tôi nhìn vào trong với mục đích là cố gắng vứt bỏ triệu chứng bệnh tật. Nó thực sự là một chấp trước truy cầu, điều mà người tu luyện cũng cần vứt bỏ. Làm sao mà tư tưởng của người thường có thể phủ nhận sự an bài của cựu thế lực được? Từ quan điểm của Pháp, đó là một khổ nạn được cựu thế lực an bài.
cựu thế lực không đáng và không có quyền chút nào để an bài thứ gì đó cho một người tu luyện Đại Pháp. Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận những điều mà cựu thế lực an bài. Tôi sẽ chỉ làm những việc theo yêu cầu của Sư Phụ và theo tiêu chuẩn của Đại Pháp, và sẽ chỉ theo con đường an bài bởi Sư Phụ, điều mà không có liên quan gì tới cựu thế lực.
Một khi tôi nhận ra điều này, thì tôi hoàn toàn phủ nhận sự an bài của cựu thế lực và chỉ khi đó tôi mới có thể thành công trong việc hướng nội tìm từ trong Pháp và rõ ràng nhìn ra những chấp trước của mình. Trước kia, tôi nhìn vào trong để loại trừ nghiệp lực và đề cao nhưng tôi không nhìn vào trong từ trong Pháp.
Bây giờ tôi thực sự hiểu ra tại sao Sư Phụ nhấn mạnh nhiều lần rằng học viên cần phải học Pháp cho tốt. Chỉ nếu một người dành nhiều thời gian học Pháp hơn, thì người đó mới có thể thực sự hiểu Pháp. Và chỉ khi một người hiểu Pháp từ trong Pháp thì người đó sẽ có thể làm những việc phù hợp với tiêu chuẩn của Pháp và do đó bước ra khỏi sự an bài của cựu thế lực.
Sau khi tôi hiểu ra những nguyên lý của Pháp, tôi nhận thấy những biến đổi rõ ràng về cả thể chất lẫn tinh thần. Bây giờ tôi cảm thấy rất thoải mái khắp toàn thân, điều mà tôi chưa từng cảm nhận được trước kia. Tâm tôi cũng thanh tịnh và tràn đầy từ bi. Tôi biết rằng Sư Phụ đã giúp tôi bằng cách lấy đi tất cả những thứ xấu trong người tôi. Đó là nhờ Sư Phụ đã khuyến khích tôi trong suốt chặng đường. Tôi tin chắc rằng miễn là tôi làm theo yêu cầu của Sư Phụ là học Pháp tốt, hướng nội tìm, đề cao bản thân, làm việc theo tiêu chuẩn của Pháp và giảng chân tướng cứu độ chúng sinh, thì tôi sẽ tiếp tục tiến bộ trên con đường tu luyện của mình.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/8/12/228117.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/8/31/119735.html
Đăng ngày 06-09-2010; bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.