Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-05-2020] Tôi bắt đầu bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khi đang là sinh viên năm thứ hai đại học. Đó là vào mùa hè năm 1995. Tôi nhớ rằng mình đã rất hào hứng khi học kì mới sẽ bắt đầu vào một tháng sau đó, giờ đây tôi đã trở nên khác biệt so với những sinh viên khác vì tôi là một người tu luyện.

Một lần tôi rời khỏi thư viện sau khi dành thời gian để ghi nhớ học thuộc Pháp. Tôi nhìn lên bầu trời và đã có một lời thề trang trọng: Tôi sẽ làm một người tu luyện suốt đời. Tôi chắc chắn sẽ không truy cầu bất kỳ ham muốn nào ở thế giới này.

Khi một người bạn cùng lớp hỏi tôi rằng: “Pháp Luân Công có thật sự tốt không? Nó có gì mà tốt như vậy?” Tôi nói với cậu ấy rằng nếu cậu có đưa tôi một đống vàng hoặc kề dao vào cổ và bắt tôi lựa chọn, tôi vẫn sẽ luôn chọn Đại Pháp.

Tôi đã lặp lại những lời này khá nhiều lần cho những người tôi gặp trong sáu năm bị tống giam phi pháp vì đức tin của mình vào Pháp Luân Đại Pháp. Tôi giải thích với họ rằng thậm chí trước khi cuộc đàn áp các học viên Đại Pháp diễn ra, tôi đã thề rằng tôi vẫn sẽ tiếp tục tu luyện Đại Pháp trước bất kỳ những đe doạ nào tới địa vị thế gian hoặc thậm chí cả mạng sống của tôi, và hiện tại tôi đang làm theo lời thề đó.

Tôi ghi nhớ tất cả các bài kinh văn của Sư phụ ngay sau khi những bài giảng này được công bố, và điều này đã đặt nền tảng vững chắc cho việc tu luyện của tôi sau này. Sự kinh hoàng của cuộc đàn áp chưa một giây phút nào làm lung lay đức tin của tôi. Tôi đã hoàn toàn không do dự khi tham gia cùng với các đồng tu đến từ khắp nơi trên đất nước tập trung ở Quảng trường Thiên An Môn để lên tiếng bảo vệ Đại Pháp.

Tôi đã bị giam tại một trại lao động cưỡng bức trong 18 tháng vào cuối năm 1999. Vào thời điểm ấy, rất khó để có được một bài kinh văn hoàn chỉnh, nhưng ngay khi tôi có được một bài giảng nào, tôi liền học thuộc dù chỉ mới đọc qua một vài lần. Việc ghi nhớ và nhẩm thuộc Pháp đã giúp tôi bình an và thanh tỉnh khi ở trong ngục tù.

Sư phụ đã cho tôi ngộ được nội hàm thâm sâu hơn của Pháp khi tôi nhẩm đọc những bài giảng từ trí nhớ của mình. Kết quả tôi có thể vượt qua rất nhiều quan nạn. Dưới đây là một vài ví dụ.

Ngộ được Pháp của Sư phụ

Quan nạn đầu tiên của tôi là khi một cai ngục chịu trách nhiệm “chuyển hoá” các học viên đến để nói chuyện với tôi tại trại lao động cưỡng bức. Sau khi tôi đọc thuộc lòng toàn bộ bài giảng “Tu vì ai?” cho cô ấy nghe, cô ấy nhìn tôi một cách sâu sắc mà không nói một lời nào và sau đó nhẹ nhàng bảo tôi rời đi. Sau đó những người chịu trách nhiệm chuyển hoá các học viên đã để tôi yên.

Vào giai đoạn cuối của 18 tháng bị giam giữ tại trại lao động, tôi đã bị nhốt vào một phòng giam biệt lập. Tôi bối rối vì không biết mình nên làm gì để chứng thực Pháp. Có vẻ như tôi đã làm mọi việc mà mình có thể, nhưng sự khắc nghiệt vẫn tiếp tục tăng lên. (Lúc đó Sư phụ vẫn chưa giảng về việc phát chính niệm).

Tôi thật sự cảm thấy bất lực khi đối mặt với những khổ nạn và không biết làm cách nào để vượt qua chúng.

Tôi đã không hiểu được rằng Sư phụ đang nói về việc gì khi Ngài nói “…bộ phận đã tu thành…” hoặc “…bản tính đã giác ngộ sẽ tự biết làm thế nào.” (“Nói về Pháp”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Sau đó tôi nhớ lại đoạn Pháp của Sư phụ:

“Nếu một người tu luyện tại bất kể tình huống nào cũng có thể vứt bỏ niệm sinh tử, thì tà ác nhất định e sợ; nếu như tất cả học viên đều có thể làm được [như thế], thì tà ác sẽ tự diệt. Chư vị đã biết đạo lý tương sinh tương khắc, không có sợ, thì cũng không tồn tại nhân tố làm cho chư vị sợ. Không phải là miễn cưỡng mà là thản nhiên vứt bỏ nên đạt được.” (“Tống khứ chấp trước cuối cùng”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Sư phụ giảng:

“Buông bỏ sinh tử thì chư vị chính là Thần, không buông bỏ được sinh tử thì chư vị chính là người…” (“Giảng pháp tại thành phố New York”),

Mọi thứ dường như trở nên rõ ràng với tôi. Thể ngộ của tôi vào lúc đó là phần đã đồng hoá với Pháp và phần bản tính đã minh bạch chính là phần Thần của chúng ta, và phần Thần này của chúng ta sẽ không chấp trước vào sinh tử.

Chính thể ngộ này đã giúp tôi vượt qua được rất nhiều quan sinh tử về sau.

Trộm Pháp là một tội ác

Một ví dụ khác là về một tù nhân nữ. Người phụ trách chuyển hoá tôi là một học viên cũ, người mà tôi đã từng ngưỡng mộ. Cô ấy đã chỉ cho tôi cách để truy cập vào trang Minh Huệ và làm cách nào để căn chỉnh và in các tài liệu giảng chân tướng.

Sau khi nghe cô ấy cố gắng bóp méo những lời giảng của Sư phụ để phù hợp với câu chuyện của mình vào buổi sáng hôm đó, tôi đã rất thất vọng. Kinh văn “Bóp nghẹt tà ác” của Sư phụ hiện lên trong tâm trí tôi.

Vào ngày tiếp theo, tôi đã đọc thuộc lòng bài kinh văn này cho người học viên cũ nghe, nhấn mạnh vào đoạn: “Tất cả các học viên vì chứng thực Pháp mà giảng rõ chân tướng đều hết sức tốt; tôi khẳng định chắc chắn điều ấy; họ là tuyết đối đúng đắn, không còn gì phải nghi ngờ hết. Tôi mong rằng mọi người đều tỉnh táo và hiểu rõ điều này.” (“Bóp nghẹt tà ác” Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Khi tôi hỏi cô ấy sư phụ của cô ấy là ai, cô ấy không thể trả lời.

Sau đó tôi đã đọc đoạn Pháp này cho cô ấy nghe:

“Tu luyện là việc vĩ đại và thù thắng, tại sao không thể đường đường chính chính mà nói cho người phỏng vấn rằng đó là do chư vị tu Đại Pháp? Nếu người phỏng vấn không muốn đưa Đại Pháp ra, thế thì chúng ta cũng không cần bất kỳ hình thức che đậy nào cho việc trộm Pháp mà không chứng thực Đại Pháp ấy. Mọi người chúng ta đều là làm người tốt, có ích với xã hội và với nhân loại, tại sao không có được một hoàn cảnh công chính và hợp pháp đáng phải có? Chư vị đệ tử cần nhớ kỹ, Đại Pháp viên dung chư vị và chư vị cũng viên dung Đại Pháp.” (“Pháp chính nhân tâm”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Sau khi tôi đọc xong đọc xong đoạn Pháp này, tôi nói với cô ấy: “Bây giờ cô thậm chí còn không tự xem mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và không thừa nhận Sư phụ Đại Pháp là sư phụ của cô. Vậy thì cô trích dẫn lời của Sư phụ thì chính là trộm Pháp, đây là một tội ác. Cô có biết điều đó không?” Cô ấy và tên lính canh đứng cạnh cô không thể nói được gì.

Vì sao phải ký vào bản cam kết?

Một đồng tu, người vẫn kiên định vào đức tin của mình bất chấp hoàn cảnh khắc nghiệt trong tù, đã trở nên lung lay khi cô bị đe doạ trong một lớp tẩy não. Cô đã ký cam kết “bất tu luyện” và đã được thả về nhà.

Sau đó người học viên này đã hối hận. Cô nói với chúng tôi rằng cô biết quản lý nhà tù sẽ không thả cô nếu cô không ký cam kết “bất tu luyện” trong tù, nhưng cô chắc rằng những người phụ trách tại trung tâm tẩy não sẽ để cô đi nếu cô ký cam kết tại lớp tẩy não. Cô nghĩ rằng sai lầm của cô là do cô không thể cưỡng lại mong muốn được về nhà.

Tôi suy nghĩ về những gì cô ấy nói và nhẹ nhàng nói với cô rằng: “Tôi không nghĩ đó chính là nguyên nhân. Cô đã đặt tự do của bản thân mình vượt trên việc chứng thực Pháp. Nếu một học viên Đại Pháp đặt chứng thực Pháp lên hàng đầu, người đó sẽ không bao giờ ký cam kết “bất tu luyện” vì nó sẽ là một điều đáng thất vọng khi biết rằng Đại Pháp đã bị bôi nhọ.”

“Nếu từng tế bào trong xương tuỷ cô biết rằng Đại Pháp là điều đúng đắn nhất và Sư phụ là vĩ đại nhất, cô sẽ không thoả hiệp với tà ác trong bất kỳ trường hợp nào. Khi mạng sống và tự do của cô bị đe doạ, nếu suy nghĩ đầu tiên của cô là hãy để người khác biết được sự thần thánh của Đại Pháp chứ không phải là sự an toàn và chấp trước của bản thân, cô sẽ tự biết mình nên phải làm gì.”

Tôi nhớ rằng khi tôi còn ở trong tù, có người đã nói với tôi rằng: “Nhìn cô xem, trông cô tràn đầy sự lạc quan. Nhưng nếu cô ký [cam kết “bất tu luyện”], cô thậm chí sẽ được nhiều lợi ích hơn khi ở đây. Tại sao cô lại không muốn ký?”

“Sao cô có thể nhìn nhận sự việc như vậy được?”, tôi trả lời. “Tôi từ chối ký tên mặc dù tôi biết rằng tôi sẽ được đối đã tốt hơn nếu tôi làm điều đó. Nhưng tôi thà chịu khổ còn hơn. Có phải cô cảm thấy tò mò và muốn biết rằng liệu nó có đáng để tôi phải làm vậy hay không? Nếu đó thật sự là điều cô nghĩ tới, thì tôi nói rằng tất cả những cực khổ tôi phải chịu đều xứng đáng!”

Nét mặt của cô ấy thay đổi và thể hiện sự tôn trọng với tôi.

Sư phụ luôn bảo hộ tôi

Tôi chưa hề chùn bước trong suốt quá trình bị tống giam. Mức án tù bảy năm của tôi đã giảm xuống khi tôi được bão lãnh tại ngoại. Trên đường trở về nhà, người họ hàng của tôi nói với tôi rằng: “Nhìn cô tôi có cảm giác giống như là một vị Thần đang trở về nhà vậy.”

Cuộc đàn áp đối với Đại Pháp và các học viên đã kéo dài 21 năm. Tôi đã trải qua rất nhiều sự việc trong quá trình 26 năm tu luyện. Sư phụ đã luôn bảo hộ tôi và luôn ở bên cạnh tôi khi tôi trải qua những quan nạn và tình huống sinh tử. Nhìn lại quãng thời gian đã qua, tôi không thể cầm được nước mắt của sự biết ơn đối với Sư phụ.

Cuối cùng, tôi mong rằng nhiều người hơn nữa, những ai đã mạo hiểm đến thế giới này, đều sẽ được Sư phụ cứu. Tôi cũng hy vọng rằng mỗi một đệ tử Đại Pháp, bất kể rằng họ đã từng phản bội hoặc phạm tội đối với Đại Pháp, đều có thể nhận thức rằng họ may mắn biết nhường nào khi được tu luyện trong Đại Pháp và được trải nghiệm sự thần thánh và vi diệu của Pháp. Hãy trân quý con đường tu luyện dưới sự chăm sóc của Sư phụ, ước thúc bản thân và làm tốt hơn kể từ bây giờ.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2020/5/22/406582.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/7/18/185923.html

Đăng ngày 27-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share