Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
Tôi hiện 88 tuổi và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1997. Một tháng sau khi bắt đầu tu luyện, tất cả các bệnh kinh niên của tôi đều biến mất. Kể từ đó, tôi chưa bao giờ cần bất kỳ loại thuốc nào.
Đại Pháp cũng cấp trí huệ cho tôi. Mặc dù không biết chữ, nhưng tôi có thể đọc được sách Chuyển Pháp Luân.
Tôi không có ngộ tính tốt, vì tôi vẫn khá ngang bướng. Tôi không muốn bị người khác nói mình khi làm điều gì đó sai. Tuy nhiên, Sư phụ luôn chỉ dẫn tôi trong tu luyện, điểm hóa cho tôi phương diện mà tôi cần đề cao thông qua an bài để tôi vấp ngã (theo nghĩa đen). Tôi muốn chia sẻ năm ví dụ như vậy.
Sư phụ dùng cháu trai để điểm hóa cho tôi
Một mùa đông, tôi quyết tâm mua quần áo mới cho Tết Nguyên đán và tôi muốn con gái đi mua sắm cùng mình. Tôi đã đến gặp cháu hai lần, nhưng cháu đang bận trông nom cửa hàng nên không thể đi. Hai ngày trước Tết Nguyên đán, trời có tuyết và đường thì có băng. Tôi lại đến thăm cửa hàng của con gái một lần nữa, dự định rủ cháu đi mua sắm cùng. Trên đường đi, tôi bị trượt chân và ngã, khiến cổ tay bị trật khớp. Tôi tự nhủ: “Mình là một học viên. Đây là cơ hội để mình tiêu nghiệp.” Kết quả là, tôi không chú ý nhiều đến cổ tay của mình, và cũng không suy nghĩ cẩn thận về lý do tại sao tôi lại bị ngã.
Tuy nhiên, cháu trai bốn tuổi của tôi, cháu cũng tu luyện Đại Pháp, đã đi cùng tôi. Cháu nói: “Bà à, bà có chấp trước!”
Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã an bài để cháu nói với tôi điều này. Sau đó, tôi nhìn ra chấp trước mạnh mẽ của mình và quyết định không mua quần áo mới nữa.
Cổ tay trật khớp được nắn lại sau một cú ngã khác
Vài ngày sau, không rõ vì lý do gì tôi đột nhiên mất thăng bằng và lại bị ngã. Cổ tay bị trật khớp của tôi chạm đất trước tiên, và thật kỳ diệu, nó không còn bị trật nữa! Cổ tay của tôi đã trở lại bình thường sau đó.
Tu khẩu
Sau đó, khi tôi đang chuyển tài liệu giảng chân tướng tới nhà của một học viên, tôi tình cờ gặp một nhóm học viên và tham gia cuộc trò chuyện của họ. Trong suốt cuộc thảo luận, tôi đã đưa ra một số nhận xét không phù hợp với Pháp.
Hôm đó, khi tôi trở về nhà thì trời đã tối. Tôi lại ngã lần nữa. Chân tôi đau đến mức tôi phải đi khập khiễng trên đường về nhà. Lần này, tôi nhanh chóng nhận ra rằng mình nên tu khẩu tốt hơn. Tôi không nên nói bất kỳ điều gì không phù hợp với Pháp.
Sáng hôm sau, một chân của tôi sưng phù và tôi hầu như không thể đi lại. Tôi đã không nói với gia đình mình về điều đó, vì tôi không muốn họ lo lắng cho tôi hoặc ngăn tôi ra ngoài cứu người. Bất chấp đau đớn, tôi cố gắng đi lại bình thường nhất có thể.
Khi chỗ sưng giảm, tôi thấy những mạch máu bị giãn ở chân, vốn tồn tại đã nhiều năm, không còn nữa. Sư phụ đã gỡ bỏ chúng đi cho tôi! Con xin cảm tạ Sư phụ!
Hướng nội thay vì hướng ngoại
Một lần khác, một đồng tu chỉ trích tôi. Tôi tức giận và tranh cãi gay gắt với cô ấy, hoàn toàn quên mình là một người tu luyện. Cuối cùng, tôi bước ra ngoài, và nghĩ rằng: “Cô ấy hoàn toàn không chịu hướng nội – tệ thật!”
Khi xuống đến cuối cầu thang, tôi cảm thấy như bị đẩy từ phía sau và ngã xuống. Tôi bị ngã sấp mặt xuống sàn, môi bị rách và chảy máu.
Tôi biết mình đã phạm sai lầm. Tôi nhớ đến bài thơ của Sư phụ:
Tu luyện nhân
Tự trảo quá
Các chủng nhân tâm khứ đích đa
Đại quan tiểu quan biệt tưởng lạc
Đối đích thị tha
Thác đích thị ngã
Tranh thậm ma
(Thùy thị thùy phi, Hồng Ngâm III)Tạm dịch:
Ai thị ai phi (ai đúng ai sai)
Người tu luyện
Tự tìm lỗi
Các loại nhân tâm phải bỏ nhiều
Quan ải lớn nhỏ chớ rớt lại
Cái đúng là họ
Cái sai là mình
Còn tranh gì nữa
Tôi liên tục xin lỗi Sư phụ trong tâm. Tôi nói với Sư phụ rằng mình sẽ tu bỏ tâm tranh đấu của mình. Tôi nên hướng nội chứ không nên hướng ngoại.
Bỏ lỡ cơ hội vàng để giảng rõ chân tướng
Khi đang giảng rõ chân tướng về Đại Pháp cho một phụ nữ, đột nhiên tôi nhận ra mình có một cuộc hẹn khẩn cấp với một học viên khác. Tôi biết người phụ nữ không hoàn toàn hiểu những gì tôi đang nói với cô ấy, vì vậy tôi nói với cô ấy: “Cô có thể đợi ở đây một vài phút không? Tôi có việc gấp cần đi làm, nhưng tôi sẽ quay lại ngay.”
Tôi quay lưng rời đi, nhưng chỉ sau vài bước, tôi bị ngã nhào. Bàn chân phải của tôi bị trẹo hoàn toàn – gót chân hướng về phía trước còn các ngón chân lại chỉ về phía sau. Tôi nói với chân của mình: “Bạn là một phần thân thể của tôi và bạn phải nghe tôi! Quay lại nào!” Tôi giữ chân phải của mình và xoay nó lại. Sau đó, tôi nói với nó: “Bạn nên đi lại bình thường!”
Tôi đứng lên và thấy chân mình hoàn toàn bình thường, nhưng tôi nhận ra người phụ nữ mà tôi vừa nói chuyện đã đi mất rồi.
Tôi biết mình lại làm sai một lần nữa. Tôi không nên dừng cuộc trò chuyện giữa chừng. Tôi đã bỏ lỡ cơ hội vàng để cứu người. Ai biết cô ấy sẽ có cơ hội khác hay không?
Điểm hóa của Sư phụ chỉ ra chấp trước của tôi
Tháng 5 năm ngoái, trên đường trở về nhà sau khi phân phát tài liệu giảng chân tướng, tôi lại gần một chiếc xe đang đỗ với ý định đặt cuốn tài liệu cuối cùng lên đó. Nhưng khi vươn tay ra, tôi bị trượt chân và ngã, lần này tôi bị bầm tím mặt và phần thân trên.
Tôi hướng nội và phát hiện ra mình có tâm nôn nóng muốn phân phát tài liệu cho xong để có thể về nhà. Sư phụ giảng:
“vậy nên mới nói cứ tu luyện như thuở đầu, tất thành chính quả.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York [2009])
Một vài ngày sau tôi đã hồi phục trở lại.
Đối với một học viên không có ngộ tính tốt như tôi, Sư phụ đã an bài cho tôi ngã để dạy tôi các bài học giáo huấn, chỉ ra những chấp trước mà tôi cần loại bỏ. Tôi chân thành cảm tạ Sư phụ vì những điểm hóa và khích lệ của Ngài!
Loại bỏ chấp trước lớn nhất
Trước đây, tôi luôn rất chấp trước vào ngôi nhà của mình ở quê. Khi phát hiện ra con trai tôi đang sống ở đó, tôi đã đuổi cháu ra ngoài, mặc dù nó trống không. Tôi tin rằng nó là của tôi, của mình tôi. Trong quá trình tu luyện, tôi biết rằng mình luôn nên nghĩ cho người khác trước thay vì ích kỷ. Cuối cùng, tôi nói với con trai mình rằng cháu có thể sống ở đó, bằng cách ấy tôi đã buông bỏ chấp trước lớn nhất của mình.
Sau khi buông bỏ hết chấp trước này đến chấp trước khác, tu luyện và cuộc sống của tôi nói chung trở nên dễ dàng hơn. Tu luyện là nghiêm túc, vì đối với các học viên, mỗi một niệm của chúng ta đều quan trọng. Chúng ta không nên ôm giữ bất kỳ chấp trước người thường nào và phải liên tục giữ vững chính niệm.
Sinh mệnh của tôi là do Đại Pháp ban cho. Sư phụ đã dạy tôi làm người tốt như thế nào, và tôi sẽ chiểu theo chỉ dẫn của Ngài học Pháp tốt bất kể bận rộn như thế nào, và đồng hóa với Pháp. Tôi sẽ làm ba việc tốt hơn, cứu nhiều người hơn và hoàn thành sứ mệnh của một đệ tử Đại Pháp!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/7/403503.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/30/185278.html
Đăng ngày 19-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.