Bài viết của một học viên vùng Đông Bắc Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-04-2020] Sau hai năm kết hôn, tôi sinh một bé trai nhưng cháu mất khi được tám tháng tuổi.
Đó là một cú sốc nặng nề. Tôi bắt đầu cảm thấy không khỏe và sức khỏe của tôi ngày càng xấu đi.
“Tôi cũng muốn có một Sư phụ”
Năm 1998, em trai tôi đến thăm chúng tôi. Cậu ấy đã từng uống rượu rất nhiều mà không hề say, nhưng lần này sau khi uống hai ly nhỏ, cậu ấy say mèm và nôn ói rất nhiều lần.
Trong lúc nôn mửa, cậu ấy không ngừng nói: “Sư phụ ơi, là con sai rồi. Con sẽ không bao giờ uống rượu nữa.”
Thoạt đầu tôi không thể hiểu được, nhưng sau đó tôi có một cảm xúc ngưỡng mộ cậu ấy. Mặc dù không biết ai là Sư phụ của cậu ấy, tôi tự nhủ trong tâm: “Mình cũng muốn có một Sư phụ.”
Sau đó, mẹ chồng tôi đến thăm tôi vài lần, nhìn thấy tôi trong đau đớn, bà nói: “Sao con không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp? Bên ngoài khu nhà của mẹ có nhiều người luyện công vào sáng sớm. Con biết không, mẹ đã tu luyện môn này và bệnh tim của mẹ đã khỏi.”
Nhưng khi tôi nghe đến việc luyện công vào sáng sớm, tôi không muốn nữa.
Bà đã mang đến cho tôi một quyển Chuyển Pháp Luân. Tôi thích đọc sách lắm và rất buồn khi bà đòi lại sách.
Một hôm, chị tôi ghé thăm. Tôi thực sự kinh ngạc khi trông thấy chị rất khỏe khoắn. Tôi biết chị bị suy thận cấp. Bác sỹ đã kê hàng trăm toa thuốc Đông y, rồi từ chối chữa trị cho chị, và để chị về nhà tự chữa.
Chỉ hai ngày trước khi ghé thăm tôi, chị còn sốt cao, nằm li bì và toàn thân sưng phù. Hiện giờ chị đang ở đây, đứng trước mặt tôi, trông trẻ trung hơn với làn da rạng rỡ và sáng sủa.
Nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của tôi, chị nói: “Này em gái, chị đã được chữa khỏi! Là Pháp Luân Đại Pháp đã cứu chị. Em cũng nên tu luyện đi.”
Ngay lập tức tôi đáp: “Vâng, em sẽ tu luyện.”
Ngày hôm sau, chị mang đến cho tôi bài giảng audio của Sư phụ để tôi nghe và dạy tôi năm bài công pháp. Tôi rất phấn khởi. Chị tôi nói: “Từ nay trở đi, em đã có Sư phụ rồi. Chúng ta có cùng Sư phụ.”
Tôi nhìn chị và mỉm cười, tự nói với chính mình: “Mình đã có Sư phụ! Mình đã có Sư phụ!”
Nụ cười đã trở lại trên gương mặt tôi
Mỗi ngày tôi học Pháp, luyện công, tu luyện tâm tính, ước thúc bản thân làm người tốt và cân nhắc đến người khác trước.
Tâm trạng u uất của tôi đã sớm tan biến, và nụ cười đã trở lại trên gương mặt tôi.
Trong những đêm khuya tĩnh lặng khi tôi tập trung học Pháp, tôi có thể thấy vô số hào quang rực rỡ tỏa ra từ quyển sách.
Tôi hiểu rằng mọi điều Sư phụ giảng hoàn toàn là thật. Tôi cũng biết rằng Sư phụ đã ban cho đệ tử những điều tốt đẹp nhất. Không có cách nào để tôi có thể báo đáp Sư phụ, vì thế điều duy nhất tôi có thể làm là thúc đẩy bản thân tinh tấn hơn nữa!
Tu khứ chấp trước và cứu nhiều chúng sinh
Sư phụ giảng:
“Có một quy định, rằng trong tu luyện nếu người ta không vứt bỏ được tâm tật đố thì không đắc chính quả, tuyệt đối không đắc chính quả.” (Bài giảng thứ bảy–Chuyển Pháp Luân)
Trong một hoạt động Đại Pháp, tâm tật đố của tôi đã bị phơi bày toàn bộ. Đó là một ngày mùa Hè nóng bức, và chị tôi chở tôi trên chiếc xe đạp điện của chị ấy đến một nơi vắng vẻ xa khu dân cư, nơi chúng tôi có thể gọi điện thoại cho mọi người để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và về cuộc bức hại.
Sau đó chúng tôi chia ra để triển khai công việc. Tôi ngồi trên một chiếc ghế, mở túi xách và lấy ra bốn chiếc điện thoại. Tôi đặt chúng lên trên túi xách và bắt đầu các cuộc gọi tự động.
Tôi để ý người nhận ở một chiếc điện thoại đã lắng nghe hơn một phút, nên tôi gọi lại cho số đó để nói chuyện với họ. Người nhận cuộc gọi ấy cuối cùng đã đồng ý thoái ĐCSTQ. Nhưng sau đó, không có ai thoái nữa.
Tôi trở nên lo lắng và nhận ra đó là một loại một chấp trước. Hướng nội, tôi nghĩ: “Đằng sau tâm trạng lo lắng của mình có phải là tâm làm việc chỉ để vì làm việc mà thôi hay không?”
Ngay lúc đó, chị tôi đến bên tôi và hỏi tôi đã có bao nhiêu người đồng ý thoái ĐCSTQ. Tôi đáp: “Một người.”
Khi nghe chị tôi nói đã giúp được hơn mười người thoái, tôi thấy động tâm.
Tôi biết rõ ràng đó là tâm tật đố và lập tức nói với Sư phụ: “Con không muốn tật đố. Đó không phải là con. Con sẽ thanh lý nó!”
Một giờ trôi qua và tôi vẫn chưa có tiến triển nào. Tôi biết rằng đó vẫn là do tâm tật đố. Tôi thực sự không muốn tiếp tục như thế này nữa và tôi đi đến chỗ của chị tôi trong lúc chị ấy đang nói chuyện điện thoại. Tôi nói: “Chị có thể ở lại nếu chị muốn. Còn em sẽ về nhà.”
Chị đáp: “Em không thể đi được. Chúng ta không thể để cho cựu thế lực can nhiễu.”
Vừa lúc đó điện thoại của chị đổ chuông. Chị trả lời và đã có thể giúp một người nữa thoái ĐCSTQ.
Tôi quay người và bước đi, lặng lẽ khóc và thầm nói trong tâm: “Sư phụ ơi, con không muốn cái tật đố này! Con không muốn tâm cầu danh! Con không muốn truy cầu an dật! Con không muốn đi đường tắt! Cái gì đây? Tâm muốn làm tắt ư? Chính là nó! Sư phụ, đệ tử không muốn cái tâm này!”
Khi tôi chấm dứt cuộc đối thoại này trong đầu, chuông điện thoại của tôi reo lên. Tôi nói với người gọi điện thoại, một người cha và con trai, về chân tướng Đại Pháp trong khi tôi vẫn còn nghẹn ngào, và cả hai người đã đồng ý thoái ĐCSTQ.
Tôi gác máy, tôi cảm tạ Sư phụ vì tôi biết rằng Sư phụ đang khích lệ tôi không bỏ cuộc.
Tôi đã tu luyện Đại Pháp hơn 20 năm, nhưng vẫn còn nhiều chấp trước cần tu bỏ.
Đôi khi tôi cảm thấy giận dữ với chính mình, nhưng thông qua học Pháp tôi nhận ra đây cũng là quá trình tu luyện.
Sư phụ giảng:
“[Tôi] nói rõ cho chư vị một chân lý: toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người.” (Bài giảng thứ nhất-Chuyển Pháp Luân)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/10/403631.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/1/185314.html
Đăng ngày 22-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.