Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 16-03-2020] Tôi năm nay 60 tuổi. Cha tôi đã mất khi tôi mới lên tám và mẹ tôi một mình nuôi nấng tôi và em gái. Chúng tôi nghèo đến nỗi hai chị em tôi chưa bao giờ được đi học.
Để kiếm tiền sống, tôi đã làm giúp việc ở bất cứ nơi nào tôi tìm được và cuối cùng tôi ở lại tỉnh Hắc Long Giang khi tôi còn là một thiếu niên. Vì tôi không thể đọc hay tính, nên làm gì cũng làm mất mát tiền bạc. Nhưng tôi lại biết hút thuốc, uống rượu và chơi mạt chược.
Vào một mùa đông khi tôi ở tuổi 30, tôi cảm thấy cô đơn và không muốn sống nữa vì thế tôi đã mua hai chai rượu, tôi uống 1,5 lít rượu và bất tỉnh. Có người đưa tôi đến bệnh viện. Bác sĩ nghĩ rằng tôi đã chết, vì thế ông ra lệnh đưa tôi đến nhà xác. Người đưa tôi đến bệnh viện khăng khăng muốn mặc quần áo cho tôi trước. Tôi ợ ra và bắt đầu thở được.
Một người lấy trộm dây cáp và bảo tôi đem chúng đi bán. Cảnh sát hỏi tôi có biết về việc dây cáp bị ăn trộm hay không, và tôi trả lời tôi biết việc đó, nhưng vì tôi không ăn trộm chúng nên tôi nghĩ mình không có tội. Cuối cùng, tôi bị kết án chín năm tù, bản án của tôi dài hơn của tất cả những người khác đã tham gia lấy trộm dây cáp.
Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp
Đầu năm 1999, một người phụ nữ ở khu vực của chúng tôi, dì Hàn đã nói với tôi về những lợi ích sức khỏe khi tu luyện Pháp Luân Công (còn được biết đến là Pháp Luân Đại Pháp). Tôi nhìn thấy hy vọng và cả bốn phạm nhân chúng tôi đều muốn học. Chúng tôi nhờ lính gác mua sách Chuyển Pháp Luân giúp.
Mỗi ngày, khi những người khác ngủ, chúng tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân và luyện công. Ba chúng tôi không biết chữ, vì thế chúng tôi đã nghe dì Hàn đọc trong khi chúng tôi cầm sách trên tay. Chúng tôi không thực sự biết cách tập các động tác nhưng tôi cảm thấy tôi đang đề cao vì sau đó tôi không còn gặp vấn đề với việc ăn hay ngủ nữa. Khi tôi luyện bài công pháp số năm, tôi thực sự đau và đổ mồ hôi rất nhiều, nhưng tôi quyết không hạ chân xuống. Chỉ cần tôi giữ nguyên tư thế, thì sau khi kết thúc tôi sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Ở khu của chúng tôi có bà Lý bị lệch tử cung rất thống khổ. Sau khi học Đại Pháp, tới lúc ra tù, bà gần như đã hồi phục. Thiên mục của bà cũng được khai mở và bà nói với chúng tôi rằng bà nhìn thấy những trường không gian khác. Điều này đã thực sự khích lệ chúng tôi.
Tất cả chúng tôi đều thích học Pháp và biết rằng chúng tôi phải làm người tốt. Đầu tiên tôi bỏ uống rượu và hút thuốc. Không ai trong chúng tôi đánh hay chửi nhau. Đến giờ dọn dẹp, chúng tôi đi dọn những nơi bẩn nhất. Đại Pháp đã tẩy tịnh tâm chúng tôi và cải thiện thân thể chúng tôi.
Tuy nhiên, ngày 20 tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã tiến hành cuộc bức hại Pháp Luân Công. Lãnh đạo nhà tù đã tịch thu các sách Pháp Luân Công của chúng tôi và cấm chúng tôi luyện công. Chúng tôi đã phải giấu sách.
Ngày tôi được ra tù, tôi đã buộc sách quanh thắt lưng. Mặc dù không thể đọc nhưng tôi yêu cuốn sách này và biết đây là cuốn sách vô cùng trân quý. Thật không may, khi tôi làm việc cho một cửa hàng bán mỳ, tôi đã bỏ cuốn sách vào ngăn kéo và sau đó nó đã bị thất lạc. Tôi cảm thấy rất đau lòng.
Tôi chuyển chỗ một vài lần, và cuối cùng đến một thành phố phía nam tỉnh Liêu Ninh, ở đó tôi tham gia một mô hình kinh doanh đa cấp. Tôi đầu tư 9.000 nhân dân tệ mà tôi đã khó khăn mới kiếm được và bị mất 7.000 nhân dân tệ sau sáu tuần trước khi tôi bỏ cuộc.
Tôi đến chợ việc làm và tìm được công việc chăm sóc một người lớn tuổi đang ốm nặng với tiền công là 600 nhân dân tệ. Tôi đã đổi việc một vài lần, di chuyển từ nông thôn đến thành phố và chịu rất nhiều khổ cực.
Hai năm sau, khi tôi làm việc cho một gia đình, tôi nhìn thấy cuốn sách Chuyển Pháp Luân trên bàn của ông chủ. Tôi rất háo hức và nhờ ông dạy tôi các bài công pháp. Ông đã dạy tôi. Sau đó tôi chăm sóc cho một người đàn ông bị teo tiểu não. Ông có bốn con trai và hai con gái, họ không tới thăm ông nhưng họ trả tôi 800 nhân dân tệ cộng với chi phí sinh hoạt hàng ngày.
Ở chợ việc làm, tôi gặp cô Lý, một người rất tốt bụng. Tôi thường mời cô ra ngoài ăn và tôi nói với cô rằng tôi muốn học Đại Pháp. Cô nói cô sẽ giúp tôi mượn một cuốn sách Chuyển Pháp Luân từ ông chủ cũ của tôi và cô đã làm được.
Bây giờ tôi đã có sách nhưng tôi vẫn không biết đọc. Tôi quyết tâm học cách đọc. Người đàn ông lớn tuổi mà tôi đang chăm sóc đã dạy tôi đọc khi sức khỏe của ông cho phép. Ông có thể đánh hoặc chửi mắng tôi, nhưng tôi không đánh trả. Thay vào đó, tôi đọc Pháp, bỏ qua những từ mà tôi không biết mỗi khi tôi làm xong việc nhà. Tôi rất chuyên tâm học Đại Pháp.
Mỗi lần tìm việc, tôi lại xin Sư phụ: “Sư phụ, Ngài có thể giúp con tìm được một nơi để con có thể đọc Pháp và luyện công không? Con xin Sư phụ giúp đỡ.” Tôi luôn tìm được gia đình nhà chủ có thể dạy tôi đọc.
Ông Vương đã dạy tôi cách dùng từ điển. Tôi không biết phiên âm và nhờ ông dạy tôi. Nhưng ông nói rằng việc này quá lâu đối với tôi và quyết định dạy tôi cách tra các từ sử dụng nét chữ. Trong ba bước, tôi có thể tìm được các từ mà tôi muốn học. Tôi học phát âm các từ mới bằng cách so sánh chúng với những từ tương tự.
Tôi chăm chỉ học Pháp. Khi buồn ngủ, tôi đứng dậy đọc hoặc đi lại để giữ bản thân tỉnh táo. Đôi khi Sư phụ khích lệ tôi bằng cách biến một vài chữ trở nên rất to. Đã hai lần tôi nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ. Ngài mặc bộ com-lê và mỉm cười.
Sống theo Pháp lý
Bạn trai của tôi, người đã đi cùng tôi từ Hắc Long Giang, đã lừa của tôi 7.000 nhân dân tệ và hẹn hò với một người phụ nữ khác. Tôi rất tức giận, đau đớn và oán hận đến nỗi tôi đã tìm anh ta để tranh cãi và quên mất mình là một học viên Đại Pháp. Sau đó tôi nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ. Ngài nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm nghị rồi rời đi. Tôi hối hận về những gì mình đã làm. Tôi biết mình đã sai. Tôi quỳ xuống và nói: “Xin Sư phụ đừng bỏ rơi con. Con biết mình sai rồi!” Tôi không biết tôi đã quỳ lạy Sư phụ bao nhiêu lần.
Tôi quyết định chia tay bạn trai và vứt bỏ tâm sắc dục. Mỗi khi có người cố gắng giới thiệu tôi với một người đàn ông, tôi đều từ chối. Một vài năm trước, tôi tình cờ gặp lại bạn trai cũ. Anh ấy chào hỏi tôi và tôi không cảm thấy gì. Thậm chí tôi còn không muốn lấy lại tiền của mình.
Bây giờ tôi có thể đọc các bài giảng của Sư phụ và Tuần báo Minh Huệ. Tôi có thể viết tên của những ai đã thoái ĐCSTQ. Mặc dù ngay cả một đứa trẻ lớp một cũng cười chữ viết của tôi nhưng tôi đã có thể đọc và viết, đều nhờ Sư phụ đã khai mở trí huệ cho tôi.
Ở nhóm học Pháp, tôi không còn đọc vấp mỗi khi gặp một chữ mà tôi không biết. Tôi đọc được trôi chảy nhờ các đồng tu đã kiên nhẫn và không từ bỏ tôi. Tôi ngộ ra rằng nếu học Pháp tốt, tôi sẽ có thể giảng chân tướng hiệu quả hơn. Vì thế tôi phải học Pháp nhiều nhất có thể. Bây giờ tôi đang học thuộc Pháp cùng các học viên khác.
Trước đây, tôi là người vô gia cư phải chịu rất nhiều khổ cực. Tôi biết Sư phụ đã chăm sóc cho tôi thậm chí cả trước khi tôi bắt đầu tu luyện và cho tôi được sống. Tôi đã thanh tỉnh, tràn đầy sức sống và cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng khi bước đi. Tôi có Sư phụ và tôi là người hạnh phúc nhất trên thế giới này. Sinh mạng của tôi là Đại Pháp ban cho và tôi có sứ mệnh của mình trong đời này.
Giảng chân tướng về Đại Pháp
Khi bắt đầu phân phát những cuốn tài liệu giảng chân tướng, chân tôi run lên vì sợ. Đến lần thứ hai thì tôi đã cảm thấy tốt hơn. Dần dần tôi có thể phân phát nhiều tài liệu hơn. Tôi đóng góp 50 nhân dân tệ mua vật liệu cho học viên sản xuất tài liệu. Bây giờ tôi lấy ngày càng nhiều tài liệu hơn. Mỗi ngày tôi ra ngoài giảng chân tướng trực diện cho mọi người và giúp họ thoái ĐCSTQ. Tôi gặp nhiều loại người khác nhau. Một số người đe dọa sẽ đưa tôi vào tù. Tôi cho họ biết rằng trước đây tôi đã từng ở tù và đã được thả.
Sư phụ giảng:
“Nhĩ hữu phạ — Tha tựu trảo
Niệm nhất chính — Ác tựu khoa
Tu luyện nhân — Trang trước Pháp
Phát chính niệm — Lạn quỷ tạc
Thần tại thế — Chứng thực Pháp”(Phạ Xá, Hồng Ngâm II)
Tạm diễn nghĩa:
“Các vị mà sợ, nó sẽ bắt bớ
Niệm hễ chính, tà ác sẽ sụp
Người tu luyện, chứa đựng Pháp
Phát chính niệm, lạn quỷ nổ tung
Thần tại thế gian, chứng thực Pháp”(Sợ chi, Hồng Ngâm II)
Một lần, một người đàn ông cố gắng đánh tôi bằng một chai nước còn hơn một nửa. Anh ta không đánh trúng và tôi cũng không sợ hãi. Nếu ai đó không muốn nghe tôi nói, tôi vẫn thiện đãi họ và nói: “Xin hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”
Một lần khác, một cảnh sát tóm lấy tay của tôi và gọi trợ giúp để đưa tôi vào tù. Tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp đã chữa khỏi những bệnh nan y của tôi. Làm người tốt không có tội. Kẻ phạm tội chính là Giang Trạch Dân.” Anh ta lờ đi. Tôi xin Sư phụ gia trì cho tôi, tôi chỉnh lại xe đạp, kéo tay ra, rồi lên xe và rời đi.
Một lần tôi phân phát một cuốn tài liệu mang thông tin về Đại Pháp cho một người đàn ông vừa bước ra từ quán gà nướng mang theo một túi đồ ăn. Ông nắm lấy tay tôi và khăng khăng rằng tôi phải đi cùng ông ấy. Tôi không sợ hãi. Tôi nói chuyện với ông ấy trong lúc vừa đi bộ vừa dắt xe đạp. Ông ấy không nghe. Sau đó tôi nhìn thấy đồn cảnh sát ở ngã rẽ. Tôi lên xe và rời đi. Tôi hy vọng ông ấy có cơ hội đọc tài liệu.
Một lần khác, tại một bệnh viện ở thành phố, một cảnh sát đã rượt đuổi tôi sau khi anh ta gọi điện cho cảnh sát trình báo tôi. Tôi chạy lên chạy xuống, rẽ trái rẽ phải cho tới khi anh ta kiệt sức. Tôi đã ngoài 60 tuổi mà anh ta không thể bắt kịp. Tất cả là vì tôi có Sư phụ bảo hộ.
Mỗi ngày tôi ra ngoài phân phát các tài liệu về Đại Pháp và khuyên mọi người thoái ĐCSTQ. Tôi đang làm tốt trên con đường tu luyện của mình. Trước khi ra khỏi nhà, tôi xin Sư phụ giúp tôi hoàn thành công việc.
Ngày càng nhiều người sẵn lòng nhận tài liệu về Đại Pháp, và thêm nhiều người lựa chọn thoái ĐCSTQ. Có tuần, tôi đã giúp 172 người thoái Đảng.
Tôi làm điều dưỡng chăm sóc cho người lớn tuổi, và thường xuyên tới bệnh viện. Bất cứ nơi nào tôi tới, tôi đều nói với mọi người về Đại Pháp. Đôi khi, tất cả mọi người ở một khu phố đều thoái ĐCSTQ. Tôi lấy bí danh cho những người thoái ĐCSTQ và bảo họ hãy ghi nhớ bí danh ấy.
Bất cứ điều gì Sư phụ yêu cầu tôi làm, tôi sẽ làm. Nếu không biết, tôi sẽ học để làm. Tôi học cách dùng mạng internet, cách tải, cách in và cách đóng tài liệu. Một lần tôi cố gắng in hai mặt tờ rơi thoái ĐCSTQ, nhưng cuối cùng nội dung cả hai mặt lại như nhau. Tôi không muốn lãng phí quá nhiều giấy như thế, vì vậy tôi đã quỳ lạy Sư phụ và xin Ngài giúp. Một giờ sau, tôi nhìn tập tờ rơi và thấy tất cả chúng đều đã được sửa lại đúng. Nước mắt tôi lăn dài và tôi không biết cảm tạ Sư phụ thế nào cho đủ.
Trong nhiều năm tôi đã trải nghiệm huyền năng của Đại Pháp. Một lần tôi đến cục an ninh công cộng để phát chính niệm giúp giải cứu các bạn đồng tu. Trời bắt đầu mưa và tôi nhớ ra rằng danh sách những người đã thoái Đảng tôi ghi chép lại đang ở nhà. Tôi sợ nó sẽ bị hư hại vì trần nhà phòng trọ bị dột. Tôi nói với Sư phụ: “Danh sách ấy sẽ cứu rất nhiều người. Xin Sư phụ đừng để mưa làm hư hại nó.” Khi tôi về nhà, mái nhà đã không bị dột.
Còn có nhiều chuyện nhất thời tôi chưa thể chia sẻ hết. Tất cả những gì tôi biết chính là tín Sư tín Pháp, cảm tạ ân cứu độ của Sư phụ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/3/16/402532.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/8/184383.html
Đăng ngày 12-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.