Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 23-11-2019] Vào mùa thu năm 1994, công ty tôi tổ chức đi du lịch tại núi Nga My ở tỉnh Tứ Xuyên. Tối đó tôi chỉ ngủ 5 tiếng đồng hồ ở khách sạn và có một giấc mơ rất rõ ràng:

Tôi nhìn thấy một vị Phật Di Lặc to lớn, tỏa ánh vàng kim. Đứng cách đó khoảng một mét, tôi chắp tay và cúi lạy vị Phật Di Lặc và liên tục niệm: “Xin hãy phù hộ cho con, xin hãy phù hộ cho con”. Vị Phật Di Lặc nhấc tôi lên và chúng tôi cùng bay lên rất cao lên bầu trời. Tôi không hề sợ hãi.

Khi trở về từ chuyến thăm quan tới núi Nga My, tôi kể cho một phật tử về giấc mơ của mình. Anh ấy nói: “Quả là một giấc mơ tuyệt vời! Tôi chưa từng có giấc mơ nào như vậy mặc dù đã tu Phật giáo trong nhiều năm”.

Sau đó, vào năm 1997, chồng tôi và tôi đã may mắn đắc Pháp.

Không gì có thể khiến tôi từ bỏ Đại Pháp

Càng học Pháp nhiều, càng tu luyện Đại Pháp lâu, tôi càng hiểu rõ hơn rằng Sư phụ Lý Hồng Chí từ lâu đã quản chúng ta, những đệ tử của ngài. Ngài tìm thấy chúng ta trong thế giới hồng trần này, cứu vớt chúng ta từ địa ngục, thức tỉnh chúng ta và sẽ đưa chúng ta quay trở lại Thiên quốc.

Ngay khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi dường như đã được kết nối với một nguồn năng lượng. Mặc dù tôi không hiểu hết tất cả mọi thứ nhưng tôi rất thành kính và tuyệt đối tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp.

Lúc đầu, mỗi ngày tôi đều cảm thấy tràn đầy hạnh phúc. Tôi nhanh chóng học thuộc 56 bài trong Tinh Tấn Yếu Chỉ. Tôi dừng làm những việc mà Sư phụ dạy không nên làm và nỗ lực hết mình để làm tốt những việc Sư phụ yêu cầu chúng ta làm.

Khi gặp mâu thuẫn tôi đều nhẫn, khi tôi chấp trước vào điều gì đó, sẽ có người vô duyên vô cớ tới làm tổn thương tôi, mắng chửi tôi. Tôi biết những việc này đều là để giúp tôi đề cao tâm tính.

Tôi thường xuyên cảm thấy Sư phụ tịnh hoá cơ thể tôi, vào lúc tôi đang ngủ vào buổi tối hay thậm chí lúc tôi đứng ở chỗ nào đó vào ban ngày: Một dòng năng lượng ấm áp chạy quanh cơ thể tôi. Sau khi tôi tu luyện được ba tháng, Sư phụ đã an bài một đồng tu tới nói với tôi ngồi song bàn đả tọa. Lúc đầu tôi chỉ ngồi được trong vòng nửa tiếng, chân bị đau đến mức nước mắt rơi xuống ướt bàn tay. Nhưng tôi quyết tâm không tháo chân ra. Rất nhanh sau đó, tôi đã có thể đả tọa trong một tiếng đồng hồ và tất cả bệnh tật của tôi đều được chữa khỏi.

Sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, rất nhiều học viên bị bức hại. Tôi cũng vậy. Hồi tưởng lại, tôi vô cùng biết ơn trong hai năm đầu tiên tu luyện tôi đã làm theo lời Sư phụ, nó đã tạo một nền tảng vững chắc cho việc đề cao tâm tính của tôi.

Tôi đã thiết lập thành công điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng, nói rõ với mọi người về chân tướng cuộc bức hại và gửi đơn kiện cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) Giang Trạch Dân. Dưới sự dẫn dắt từ bi của Sư phụ, tôi đã tiếp tục bước đi trên con đường tu luyện của mình. Con xin cảm tạ Sư tôn! Không gì có thể khiến tôi từ bỏ Đại Pháp và trở về với bản nguyên của sinh mệnh.

Một lần con trai tôi có chuyến công tác sang Mỹ và cháu hỏi tôi có muốn gì không. Tôi nói: “Mẹ không muốn gì cả. Mẹ chỉ mong con có thể gặp được các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Nếu con gặp họ, con hãy nhờ họ giúp mẹ một việc là chuyển lời vấn an của mẹ tới Sư phụ. Đó là tất cả những gì mẹ muốn”. Sau khi trở về từ chuyến công tác, cháu gọi cho tôi và nói: “Mẹ, con đã làm được điều mẹ muốn rồi!”. Điều này đã tăng thêm sự quyết tâm và niềm tin của tôi trong tu luyện.

Đề cao tâm tính thông qua xung đột

Khi con trai của em gái tôi tốt nghiệp đại học, cháu tìm được một công việc ở Bắc Kinh. Em gái tôi và cháu ở trong một căn hộ của tôi và tôi không bắt họ phải trả tiền. Bốn năm sau đó, cháu trai tôi dự định lập gia đình.

Từ góc độ tu luyện của tôi, việc họ sử dụng căn hộ đó là không phù hợp vì tôi muốn sử dụng nó cho các hạng mục Đại Pháp và nó liên quan đến sự an toàn của họ. Nhưng tôi không thể nói với họ một cách cụ thể. Tôi đã thảo luận việc đó với em gái mình bằng thiện ý.

Không ngờ cô ấy không để tôi giải thích toàn bộ sự việc và bắt đầu khóc, nói rằng tôi sống không có tình người. Em gái út của tôi, cũng tham gia một phần vào cuộc thảo luận và cũng không đứng về phía tôi.

Bởi vì không phải tất cả họ hàng của tôi đều thoái đảng, nếu tôi không giải quyết vấn đề này một cách hợp lý có thể ảnh hưởng tới hy vọng họ được cứu. Nhưng nếu họ không chuyển ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng tới những việc mà tôi phải làm, điều này thậm chí còn tồi tệ hơn cho họ. Tôi rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan!

Một ngày khi đang ngồi đả toạ, tôi hỏi Sư phụ Lý: “Thưa Sư phụ, con nên làm thế nào đây?” Một câu nói hiện ra trong đầu tôi: “Hãy làm những gì cần phải làm”. Ngay lập tức tôi đã quyết định, sự việc cho dù náo nhiệt đến đâu, đó đều là chúng sinh đang giúp tôi đề cao tâm tính, kết quả nhất định sẽ tốt.

Tôi nói với em gái: “Chị tu luyện Đại Pháp nhưng những gì chị làm vẫn còn xa với những gì Sư phụ yêu cầu. Nếu em nghĩ chị chưa làm tốt, đó là lỗi của chị. Nhưng em cần phải kính trọng Đại Pháp và Sự phụ. Sau khi em niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo’, chân của em đã hồi phục và bệnh viêm mũi cũng hết”.

Cuối cùng họ đã đồng ý rời đi. Sau đó, tôi tới thăm họ và tặng họ 2.000 tệ.

Trong quá trình rời đi của em gái, tôi đã nhận ra rất nhiều chấp trước: tâm bất bình, tâm ủy khuất, tâm giữ thể diện. Kỳ thực gặp những việc này, đối với người tu luyện đều là hảo sự.

Tôi là con cả trong gia đình và tôi đã hy sinh rất nhiều cho hai em gái và một người em trai. Chúng tôi đã nhận được một khoản tiền bồi thường lớn cho việc di dời nhà cũ, và tôi đã không lấy một đồng nào. Những người hàng xóm cũ sống gần đó trong nhiều năm nói rằng như vậy là bất công. Nhưng dù sao, những người thân đã kết duyên với tôi và con cái của họ đều đã được cứu rồi, đó là điều quan trọng nhất.

Nghĩ cho người khác trước

Một hôm có một việc xảy ra tại căn hộ đó của tôi. Tôi không sống ở đó, tôi chỉ tới đó để làm các công việc Đại Pháp. Một buổi tối sau 10 giờ, người hàng xóm ở đó gọi và nói với tôi rằng nước từ căn hộ của tôi rò rỉ xuống căn hộ của họ. Tôi đã rất sợ. Điều đó chưa bao giờ xảy ra. Đây nhất định là một lỗ hổng trong tu luyện của tôi bởi vì đó là nơi tôi làm các hạng mục chứng thực Pháp.

Bởi vì chồng tôi đã già nên tôi nhờ em gái đi cùng mình. Trên đường đi, tôi nhanh chóng nghĩ cách giải quyết: Nếu như nước rò rỉ ra từ căn hộ của tôi và nó làm hỏng đồ của người khác, tôi sẽ chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Đại Pháp và đền bù tất cả thiệt hại cho họ. Nếu nước chảy ra từ tầng trên và ảnh hưởng tới căn hộ của tôi, tôi phải nghĩ cho người khác trước. Nghĩ xong, tôi nhanh chóng bình tâm lại.

Tôi đến nơi vào khoảng nửa đêm. Khi tôi mở của căn hộ của mình, tôi thấy cả một đại dương trong phòng khách.

Hàng xóm tầng dưới của tôi đi lên và nói: “Chị à, sự việc đã rõ ràng, nước chảy từ căn hộ tầng trên xuống”. Hoá ra đồng hồ nước của căn hộ tầng trên bị nứt và không có ai ở đó, vì vậy nước bị rò rỉ ra trong vài giờ đồng hồ.

Tất cả mọi người đã đến giúp tôi dọn dẹp đến 3 giờ 30 sáng. Tất cả đồ đạc trong căn hộ của tôi đều bị ướt và quạt thông gió đã hỏng, không có điện ở ổ cắm trên tường.

Sau khi mọi người về hết, chúng tôi phát hiện ra một điều kỳ lạ: Tất cả các phòng đều ngập nước cao đến 10 cm trừ một phòng. Phòng ngủ của tôi vẫn khô ráo, mặc dù ngạch cửa phòng có cùng chiều cao với các phòng khác. Tôi nhớ là mình đã để giấy in và khay mực in ở sàn nhà trong phòng đó. Tôi đến kiểm tra: Tất cả giấy đều khô.

Tất cả những thứ quan trọng tôi đều để ở phòng ngủ. Tôi vừa bất ngờ, vừa cảm động và không buồn ngủ nữa. Tôi cảm nhận được rằng Sư phụ từ bi luôn bên cạnh chúng ta.

Ngày hôm sau tôi đến kiểm tra căn hộ, không còn một dấu vết gì còn lưu lại trên trần nhà. Em gái tôi nói: “Em đã tận mắt chứng kiến, nếu không em sẽ không tin nếu chị nói với em về điều này”.

Tôi đã không yêu cầu hàng xóm tầng trên bồi thường cho tôi một đồng nào và thậm chí mang trả lại họ hai thùng sữa và hoa quả mà họ biếu tôi. Tôi biết rằng Sư phụ đã biến việc xấu thành hảo sự. Đó là để tôi đề cao tâm tính và cứu nhưng người hàng xóm của tôi.

Sư phụ, con xin cảm tạ sự cứu giúp của Ngài. Trở thành đệ tử của Ngài là một may mắn cho con. Không có ngôn từ nào có thể đủ để giúp con biểu đạt niềm cảm ân của mình. Và con không thể đáp lại được ơn cứu độ của Ngài. Con chỉ có thể học Pháp tốt, tu luyện bản thân và thực hiện thệ ước của mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/23/有缘得大法-坚定实修-396147.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/15/183644.html

Đăng ngày 08-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share