Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 02-04-2020] Khi bắt đầu bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi là một học sinh trung học cơ sở và không minh bạch lắm thế nào là tu luyện. Dường như tâm tính và sức khỏe của mẹ tôi tốt hơn nhờ tu luyện Đại Pháp nên tôi cũng muốn học theo. Sau khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi nhận ra rằng đây chính là những gì tôi đang tìm kiếm và tôi quyết định học Pháp và luyện công cùng mẹ.
Vì tôi không minh bạch tu luyện là gì, nên tôi đã nghĩ rằng có thể đợi đến khi lớn hơn hoặc đến lúc nghỉ hưu tôi mới tu luyện thực sự. Sau đó, bài giảng của Sư phụ đã được công bố, gồm cả bài “Về hưu rồi mới tu“ (Tinh Tấn Yếu Chỉ). Khi đọc bài giảng này, tôi nhận ra rằng Sư phụ đang nói về tôi, sau đó tôi đã trở nên nghiêm túc hơn trong tu luyện. Bất kể khi nào có thời gian, tôi đều học Pháp nhóm hoặc luyện công vào buổi sáng tại điểm luyện công. Tôi nghĩ rằng sẽ thật tốt nếu tôi có thể phụ trách một nhóm học Pháp. Thật ngạc nhiên, các đồng tu bắt đầu đến nhà tôi để học Pháp. Tôi không nhớ chính xác thời gian đó chúng tôi bắt đầu luyện công lúc mấy giờ vào buổi sáng, nhưng việc dậy sớm để luyện công đối với tôi quả là khó khăn. Tôi chỉ nhớ rằng trời chưa sáng các đồng tu khác đã tới rồi. Tôi cảm thấy rất dễ chịu sau khi luyện công hằng ngày. Vào những ngày đầu, tôi có một giấc mơ mà tôi vẫn còn nhớ rất rõ: Từ phần mộ của tổ tiên xuất hiện đám khói xanh tôi bay lên trời. (Ghi chú của người dịch: Có vẻ như đó là điềm lành cho thấy có người trong gia đình đã đắc Đạo và lên Thiên thượng). Một vài người xung quanh ngôi mộ đã nói với tôi rằng: “Lúc đầu chúng tôi không biết đó là ai, hóa ra là chị”.
Bắt đầu hành trình tu luyện
Những năm qua, tôi thực sự đã bước đi trên con đường chông gai. Có lúc tôi làm được tốt, nhưng có lúc tôi lại hành xử như một người thường. Trước ngày 20 tháng 7 năm 1999, khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu, tôi phụ trách một điểm học Pháp chung và chúng tôi chia sẻ rất nhiều câu chuyện kỳ diệu. Trước khi tu luyện, tôi là một người ít nói và thường tránh ra ngoài vào buổi tối. Sau khi tu luyện, tôi đã thay đổi. Một ngày nọ, giáo viên của tôi nói rằng chúng tôi được nghỉ học buổi tối hôm ấy. Tôi lên xe và vội vàng đạp về nhà. Tôi sợ rằng sẽ không thể về nhà kịp giờ học Pháp và hy vọng mọi người vẫn đợi tôi. Chỉ với một niệm này, Sư phụ đã giúp tôi. Mọi người chưa bắt đầu vì chiếc đài bị hỏng. Và tôi đã về nhà mà vẫn kịp học Pháp cùng mọi người. Tôi rất cảm động và biết ơn Sư phụ.
Nhiều điều tương tự đã xảy ra. Khi tôi học cấp hai, một ngày nọ, trời có vẻ như sắp có bão và khi ấy tôi không mang theo ô. Tôi đạp xe nhanh nhất có thể và hy vọng rằng trời sẽ không mưa cho đến khi tôi về đến nhà. Và quả đúng như vậy. Những ngày đó, tôi cảm thấy mình luôn kịp thời tránh được những trận mưa lớn.
Vào ngày 25 tháng 4 năm 1999, hơn 10.000 học viên Pháp Luân Công đã tập trung tại khu phức hợp ở Trung Nam Hải của Đảng Cộng sản Trung Quốc để thỉnh nguyện, khi đó tôi đang học ở Thiên Tân. Tôi không biết về sự kiện này nên tôi đã không tham gia. Một ngày nọ, người bí thư Đội ở trường hỏi ai ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp, tôi lấy hết can đảm, đứng dậy và nói với mọi người về điều tốt đẹp của Đại Pháp. Khi tôi nói xong, các bạn cùng lớp đã vỗ vay. Tôi cảm thấy như có một tảng đá lớn nhấc khỏi hai vai, đó là một cảm giác tôi chưa từng trải qua. Khi tôi bước xuống cầu thang, cơ thể tôi cảm giác rất nhẹ. Tôi biết rằng mình đã làm đúng và Sư phụ đang khích lệ tôi.
Khi bắt đầu vào Đại học, tôi học Pháp một cách bí mật. Tôi nhanh chóng nhận ra rằng tôi không nên như vậy. Khi tôi bắt đầu công khai học Pháp, tôi có đôi chút sợ hãi. Tôi quyết định đặt Pháp lên hàng đầu. Khi những người khác hỏi rằng tôi đang đọc gì, tôi nói với họ rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công. Các bạn cùng lớp hiểu tôi và các bạn cùng phòng đều bảo vệ tôi. Sau đó tôi đã làm biểu ngữ “Pháp Luân Đại Pháp là hảo” và treo nó lên bảng. Tôi không có tờ rơi giảng chân tướng, nên tôi đã viết tay và ra cửa hàng photo để làm thành nhiều bản và phát cho mọi người. Khi tôi nghỉ học và về nhà, các đồng tu đưa cho tôi khá nhiều tài liệu. Tôi mang chúng trở lại trường đại học và phân phát khắp nơi. Mỗi lần dán áp phích là một lần khảo nghiệm tâm tính của tôi. Khi tôi bình hòa với tâm thanh tịnh, bức áp phích tôi dán sẽ ở nguyên vị trí. Nhưng nếu tôi chỉ làm cho xong việc, những tấm áp phích nhanh chóng bị gỡ xuống.
Ngay trước khi tôi tốt nghiệp, chị gái tôi cũng được nhận vào chương trình thạc sĩ ở trường đại học của tôi. Chúng tôi lập một điểm in ấn tài liệu nhỏ ở nhà. Hai chúng tôi làm việc cùng nhau: chị gái tôi tải tài liệu và in ấn còn tôi thì đi phân phát chúng. Một số lần khi chị tôi không ở nhà và chị ấy bảo tôi làm việc của chị ấy, tôi cảm thấy việc đó rất khó khăn. Tôi sợ rằng tôi không thể vào được mạng internet. Càng sợ, tôi càng nhìn thấy những thứ đáng sợ. Tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng còi cảnh sát, tôi nghĩ họ đang đến để bắt tôi. Tim tôi đập rất mạnh như thể nhảy ra khỏi lồng ngực. Cuối cùng tôi đã bỏ cuộc và chờ chị về làm.
Thành thục hơn
Có lẽ vì tôi ỷ lại vào chị gái trong việc in ấn tài liệu, Sư phụ đã an bài để chúng tôi tách khỏi nhau. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi sinh sống ở một thành phố khác. Cuối cùng tôi cũng vượt qua được nỗi sợ hãi và bắt đầu tải và in ấn tài liệu. Tôi có thể làm tài liệu đủ để bản thân dùng. Thời gian trôi đi, tôi có thể sản xuất nhiều tài liệu hơn so với nhu cầu của bản thân, và tôi muốn chia sẻ chúng với các học viên khác. Sư phụ đã biết được tâm nguyện này của tôi và tôi đã có thể kết nối với các đồng tu đang cần tài liệu ở địa phương.
Quá trình sản xuất tài liệu là một quá trình tu luyện. Trong quá trình phối hợp với các đồng tu khác, giữa chúng tôi xuất hiện nhiều mâu thuẫn và hiểu lầm. Đôi lúc, máy móc trục trặc, chất lượng sản phẩm in ấn không tốt. Một số đồng tu nghĩ rằng tôi đưa cho họ tài liệu chất lượng kém vì họ không phó xuất chút tiền nào. Tôi đã phản bác lại, nhưng sau đó tôi quyết định hướng nội. Khi tôi tìm ra tâm chấp trước của mình, tôi cảm thấy mình được thăng hoa. Lần khác, tôi xem TV trong khi photo tài liệu. Tâm tôi không thuần tịnh và bản photo tôi làm ra có chất lượng tồi. Vì vậy, các đồng tu đã trách móc tôi. Tôi nhận ra mình cần làm việc này với tâm thanh tịnh. Tôi có niệm đầu này: “ Không được để các chấp trước ảnh hưởng đến hiệu quả cứu người của tài liệu photo, hiệu quả của các tài liệu cần được tối đa để cứu độ được chúng sinh”. Mặc dù tôi hiểu các Pháp lý nhưng không phải lúc nào tôi cũng bảo trì được tâm thuần tịnh. Tôi bị tác động bởi các chấp trước của bản thân. Nhìn lại tôi cảm thấy xấu hổ.
Mặc dù chồng tôi không tu luyện nhưng anh ấy rất ủng hộ tôi. 10 năm trước anh ấy đã đồng ý để các đồng tu đến nhà tôi học Pháp chung hàng tuần. Việc này bắt đầu khi tôi có thai, họ đến nhà tôi để tôi không phải di chuyển. Họ tiếp tục đến vì các đồng tu khác không thể tổ chức học Pháp nhóm vì người thân trong gia đình của họ không đồng ý. Cánh cửa nhà chúng tôi luôn rộng mở đón các đồng tu.
Trong quá trình đó, tôi đã trải qua một số khảo nghiệm về tâm tính. Có những lúc chúng tôi đã thống nhất gặp nhau vào một thời điểm cụ thể, tôi cũng đã thay đổi các lịch hẹn của mình và dọn dẹp nhà cửa, thì họ lại nói không thể đến. Tôi rất buồn. Nhìn lại tôi nhận ra rằng đó chính là tâm hiển thị. Tôi muốn mọi người nhìn thấy nhà tôi sạch đẹp thế nào. Đó là ý niệm không tốt.
Một lần khác, khi tôi nghe nói Đảng Cộng sản Trung Quốc có thể đang tìm bắt chúng tôi, tôi thấy sợ hãi. Tôi sợ rằng sẽ trở thành mục tiêu của họ. Các học viên khác khuyên tôi nên phát chính niệm thường xuyên hơn. Sau đó, chúng tôi đã quyết định rằng vì nhà tôi là điểm in tài liệu, vì lý do an toàn nên chúng tôi không nên học Pháp chung ở nhà tôi nữa. Chúng tôi chuyển sang nhà một đồng tu khác. Dù mưa hay nắng chúng tôi vẫn gặp nhau hằng tuần và tôi luôn cố gắng thu xếp để tham gia. Việc thường xuyên tham gia học Pháp chung rất quan trọng. Tôi nhận ra rằng khi tôi buông lơi việc này, nó sẽ ảnh hưởng đến khả năng làm ba việc của tôi.
Tôi vẫn còn nhiều chấp trước: truy cầu sự an nhàn, sắc dục, hiển thị, sợ hãi, danh lợi và tật đố. Mặc dù tôi đã tu luyện được nhiều năm nhưng tôi cảm thấy vẫn chưa đạt được tiêu chuẩn mà Sư phụ mong đợi. Tôi vẫn cần phải cố gắng rất nhiều. Tôi sẽ nỗ lực gấp đôi để bắt kịp tiến trình chính Pháp và làm những việc tôi cần làm.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/2/在大法中走过的青春岁月-403275.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/22/185146.html
Đăng ngày 16-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.