Bài viết của Hoa Mãn Đình
[MINH HUỆ 17-05-2020] Chuyện bố tôi ngoại tình đã dẫn đến kết cục là bố mẹ tôi ly hôn, một kết thúc bi kịch của một gia đình đã từng hạnh phúc. Câu chuyện của gia đình tôi khá phổ biến trong xã hội ngày nay vốn có tỷ lệ ly hôn cao. Nhưng điều không phổ biến là việc người mẹ của tôi đã can đảm lựa chọn hàn gắn lại gia đình chúng tôi và cứu vãn cuộc đời của bố tôi. Tất cả điều này là phúc lành từ Pháp Luân Đại Pháp.
Bố tôi sa đọa
Năm tôi học lớp tám, bố mẹ tôi ly hôn do bố tôi đi chơi gái. Tôi nhớ khi đó mẹ hỏi rằng tôi muốn sống với ai. Tôi lập tức đáp ngay, “Con muốn sống với mẹ.” Về việc ly hôn của bố mẹ tôi chẳng mảy may hối tiếc, thậm chí còn mong nó kết thúc sớm hơn.
Khi tôi học lớp năm, bố tôi bắt đầu để lại ấn tượng ngày càng tiêu cực với tôi, dẫn đến mối quan hệ ngày càng xa cách giữa chúng tôi.
Thỉnh thoảng ông ấy mời một nhóm bạn về nhà vừa uống rượu hoặc chơi mạt chược vừa hút thuốc cả đêm, trong khi mẹ tôi phải làm đồ ăn cho họ và chạy theo họ mà dọn dẹp. Thỉnh thoảng bố tôi về nhà trong trạng thái say mèm, nôn mửa khắp nhà và chửi rủa mọi người.
Mỗi lần bố tôi về nhà như thế, tôi lại bị thức giấc. Tôi phải lấy chăn trùm đầu lại để không nghe thấy những thanh âm khó chịu đó. Tôi vui mừng khi nghe bố mẹ ly hôn, vì tôi biết rằng mẹ và tôi cuối cùng sẽ tận hưởng một cuộc sống bình hòa mà không có bố bên cạnh.
Sau khi ly hôn, bố tôi càng bê tha hơn và ông ấy đã sống với một cô gái điếm khét tiếng trong một đoạn thời gian dài. Sau đó công việc kinh doanh thất bại và ông ấy phải làm những công việc lặt vặt để kiếm sống. Mỗi khi uống một chút rượu, ông ấy bắt đầu lảm nhảm về mọi việc, thường xuyên nói dối mà không có bất kể giới hạn nào.
Sau khi tôi thi tuyển sinh đại học, mẹ tôi bán căn nhà của chúng tôi và chuyển về sống cùng bà ngoại. Một ngày bố tôi đến nói với bà ngoại rằng bà không cần phải lo lắng về việc tôi không được vào đại học, bởi vì không có bằng cấp đại học, nhiều cô gái trẻ cũng có cuộc sống tốt bằng cách đi lại với những người đàn ông lớn tuổi hơn v.v… Ông ấy không hề đả động gì đến việc trả học phí đại học của tôi.
Trong lớp tôi học rất xuất sắc, và thường xuyên đứng trong tốp đầu. Tôi là một trong những Lãnh đạo Sinh viên của trường. Tôi được bầu là Phó Chủ tịch Hội sinh viên ở trường trung học và là niềm tự hào của các thầy cô. Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, mẹ tôi bị bắt vì không từ bỏ đức tin vào Pháp Luân Đại Pháp. Khi bà ngoại còn lo lắng về mẹ tôi, lời đề nghị đáng xấu hổ của bố tôi rất không phù hợp. Bà đã mắng bố và đuổi bố ra khỏi nhà. Tôi lặng lẽ lắng nghe ở căn phòng bên cạnh, vừa thất vọng vừa sợ hãi, và tự hỏi vì sao một người bố khủng khiếp như vậy có thể tồn tại trên thế giới này.
Nhiều năm sau, khi tôi lớn lên, người nhà mới kể cho tôi nghe về những việc làm xấu xa của bố, và vô số những mối quan hệ của ông với những người phụ nữ khác trước khi ly hôn với mẹ tôi. Nhưng mẹ tôi không hề biết gì, và mẹ đã không phát hiện ra cho tới khi cảnh sát đến nhà chúng tôi để tạm giữ bố để thẩm vấn về việc mua dâm.
Sau đó mẹ kể cho tôi nghe rằng bố tôi bây giờ không giống với hồi ông còn trẻ. Bố đã từng là một người rất nồng hậu và chăm chỉ. Khi họ xây nhà, bố tôi là người duy nhất đào móng, còn bà nội thì khen ngợi bố. Bố mẹ tôi thương yêu nhau và ông đưa tất cả tiền cho mẹ tôi và lắng nghe mẹ tôi trong tất cả mọi vấn đề trong gia đình.
Sau khi tôi được sinh ra, tôi trở thành bảo bối của bố. Bố rất kiên nhẫn với tôi. Bố đưa đón tôi đi học mỗi ngày. Bố là một người chồng tốt và một người cha tốt, mặc dù bố ít học hoặc không mấy tinh tế. Nhưng khi tôi bắt đầu hiểu và nhớ chuyện, sau khi tôi học lớp bốn, bố bắt đầu thay đổi và bị ảnh hưởng xấu từ đạo đức xã hội suy đồi. Bố trở thành một người hoàn toàn khác, và không còn là người đàn ông chính trực và tử tế của ngày xưa.
Sự chuyển biến tích cực của mẹ
Tám năm sau khi ly hôn, đột nhiên mẹ nói với tôi rằng bố muốn quay lại với mẹ. Tôi và những người họ hàng khác tất cả đều phản đối.
Mẹ tôi đã quá đau khổ vì những việc làm sai của bố. Căng thẳng và kiệt sức đã dẫn đến tổn thương dây thần kinh sinh ba làm mẹ đau nhức đến nỗi mẹ ăn không nổi và phải nằm nghỉ trong mỗi đợt bệnh khởi phát. Mẹ tôi còn bị suy nhược thần kinh và phải uống một lượng lớn thuốc ngủ mới có thể ngủ được. Nhiều lần bà đã nghĩ đến tự tử nhưng không thể bỏ lại tôi vì tôi còn quá nhỏ. Mẹ đã thử tu Phật Giáo và tập vài môn khí công để tìm cách bồi bổ cho bản thân, cho đến khi bà gặp Pháp Luân Đại Pháp.
Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mẹ tôi di chuyển nhẹ nhàng và hoạt bát. Vào những ngày mùa Đông, sau khi ngồi trên giường đọc sách Đại Pháp hàng giờ, bà đã có thể lập tức đứng dậy và đi làm đồng mà không cần phải duỗi chân. Mẹ đi bộ nhanh hơn cả tôi.
Mọi loại bệnh tật của bà đã được chữa khỏi trong giai đoạn mẹ tôi mới tu luyện Đại Pháp, gồm viêm thần kinh sinh ba, suy nhược thần kinh, bệnh tim và nang tuyến giáp. Hơn mười năm qua, bà không uống một viên thuốc nào cũng không tốn đồng nào cho điều trị y tế.
Năm 30 tuổi, mẹ tôi phẫu thuật nhân tuyến giáp một lần, hai năm sau bệnh lại tái phát. Ai cũng biết rằng nang giáp không thể điều trị khỏi hoàn toàn và có xu hướng hóa ác tính. Một trong những đồng nghiệp của bà đã qua đời vì bệnh này. Sau khi tu luyện Đại Pháp, nang giáp đã sớm được kiểm soát. Mẹ tôi không chú ý nhiều đến nó, nhưng nang giáp có kích thước như quả trứng đã dần dần nhỏ lại cho đến khi nó biến mất hoàn toàn. Bạn bè và người thân chúng tôi rất ngạc nhiên khi chứng kiến thần tích này.
Cùng với bệnh tật được chữa khỏi, quan niệm sống của mẹ cũng thay đổi. Bà trở nên lạc quan, nhẹ nhõm và không còn ôm giữ oán hận với bố tôi nữa. Từ góc độ của tôi mà nói, tôi biết rằng một người tu luyện nên đối đãi tử tế với người khác; tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là bà phải tái hôn với người mà bà không còn yêu thương. Mặc dù bố tôi rất tiết kiệm và làm mọi việc để có tiền đóng học phí đại học cho tôi, tôi biết một sự thật rằng bố chưa bao giờ thực sự từ bỏ xu hướng quan hệ ngoài hôn nhân. Chỉ là do thiếu tiền nên ông ấy phải tránh xa nó.
Vào lúc bố tôi đề nghị mẹ tái hôn, mẹ tôi có một căn nhà riêng và có một mức lương hưu khá khá. Tôi cũng sắp tốt nghiệp đại học và sẽ độc lập về tài chính. Mẹ đang trên đường tiến đến một cuộc sống thoải mái không phải lo nghĩ. Mẹ trông chờ điều gì khi tái hôn với người đàn ông đã làm tim bà tan vỡ? Tôi hỏi bà rằng liệu bà có còn yêu bố tôi như trước không. Đúng như tôi dự đoán, mẹ nói với tôi rằng bà không có tình cảm với bố như trước đây nữa, nhưng lý do tái hôn của bà hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Bà nói rằng bà đã nhất quyết ly hôn với bố tôi ngay từ lần đầu tiên bà biết được bố tôi đi mua dâm. Quyết định của bà là thể hiện tính cách của bà, rằng bà sẽ không bao giờ thỏa hiệp hoặc chịu thua khi bị phản bội. Không lâu sau khi ly hôn, bà bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và học cách trở thành người tốt bằng việc tuân theo nguyên lý Chân–Thiện–Nhẫn. Bà dần hiểu được rằng người ta không nên coi trọng được và mất của bản thân khi quyết định một việc nào đó. Từ đó bà bắt đầu xem xét lại mọi việc trong cuộc sống, gồm cả việc hôn nhân và việc ly hôn. Cách nhìn nhận sự việc của bà đã thay đổi.
Ví dụ như, khi tôi học trung học, mẹ tôi bán căn nhà của chúng tôi và thuê một căn hộ nhỏ để dành tiền đóng học phí cho tôi. Bố tôi không được có chút gì từ việc mua bán này do thỏa thuận ly hôn của họ.
Tuy nhiên, sau khi tu luyện Đại Pháp, mẹ tôi cảm thấy người chồng cũ cũng nên được chia phần trong việc bán nhà vì ông cũng đã góp nhiều công sức trong việc xây nhà, từ làm móng cho đến thiết kế nội thất và trang trí. Mẹ tôi cảm thấy việc không chia phần này với bố là không Thiện. Đó là lý do vì sao mẹ nhờ tôi chuyển cho bố một phần tiền bán nhà.
Mẹ cũng nói với tôi rằng nếu mẹ có thể giữ vững tâm tính vào lúc biết chuyện của bố và lùi một bước, mẹ hẳn đã có thể đối xử với bố tử tế và kết cục sẽ không dẫn đến việc hôn nhân và gia đình bị tan vỡ. Và nếu hôn nhân còn giữ được bố tôi tự nhiên sẽ lại chuyên chú vào chăm sóc gia đình, không phải xấu hổ vì không chu cấp nổi học phí đại học cho tôi hoặc chìm sâu vào tệ nạn xã hội.
Bà thừa nhận với tôi rằng ly hôn này dường như là lỗi của bố, nhưng tu luyện Đại Pháp làm cho mẹ nhận ra rằng là vì tâm tính của mẹ không tốt và tính ích kỷ của mẹ cũng có phần trong đó. Bà đã từng lấn lướt và khiến bố phải nghe theo và sống như một cái bóng. Mẹ tôi nhận ra rằng một phần do bà không sẵn lòng giảng hoà và quyết tâm ly hôn mà gia đình chúng tôi đã phải trải qua những khổ nạn không cần thiết, đặc biệt là tôi với tuổi đời còn quá nhỏ.
Nghe những lời bộc bạch chân thành của bà, tôi không cảm thấy tâm còn oán hận trước đây của mẹ nữa. Trái lại, bà chỉ nói về những gì bà đã làm sai và những hậu quả tiêu cực mà những sai lầm của bà gây ra cho gia đình.
Chính niệm của bố tôi
Mẹ tôi cũng nói với tôi rằng mặc dù bố tôi không phải là một người đáng kính trọng về mặt đạo đức, nhưng bố đã ủng hộ mẹ và niềm tin của mẹ trong cuộc bức hại phi nhân tính này, bởi vì bố biết rằng các học viên Đại Pháp, cũng như mẹ, đều là những người tốt bụng và tử tế.
Cho dù cuộc đời bố có bê bết thế nào và làm bao nhiêu điều sai quấy, sự ủng hộ của bố với Đại Pháp bộc lộ rằng trong tâm bố vẫn còn thiện tâm.
Từ tháng 7 năm 1999, mẹ tôi đã nhiều lần bị bắt vào trại tạm giam và bị đưa vào trại cưỡng bức lao động vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trong tổng cộng 5 năm trong trại lao động cưỡng bức, mẹ đã nhiều lần bị tra trấn đến gần chết.
Mặc dù đã ly hôn, nhưng bố tôi vẫn đến thăm mẹ ở trại tạm giam và đến các Ban ngành Công an địa phương và Cơ quan chính quyền tìm cách giải thoát mẹ. Sau khi mẹ được thả, bố đi cùng và bảo vệ mẹ trong nhiều lần mẹ đi phát tài liệu Đại Pháp.
Tôi vẫn còn chưa hoàn toàn chấp nhận sự thực là mẹ sẽ tái hôn với bố, nhưng tôi có thể thấy sự thay đổi sâu sắc của mẹ trong việc mẹ buông bỏ ác cảm nhiều năm với bố, trở nên chu đáo và quan tâm đến hoàn cảnh của bố. Nếu không phải là do mẹ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì mẹ không thể làm được điều này.
Mẹ tôi đưa ra hai điều kiện cho việc tái hôn. Thứ nhất, bố tôi sẽ tiếp tục ủng hộ mẹ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Thứ hai, bố phải chung thủy và tránh xa bất kỳ mối quan hệ bất chính hoặc gái mại dâm. Điều kiện đầu tiên không là vấn đề với ông vì ông biết rằng việc tái hôn này là không thể nếu mẹ không phải là học viên Đại Pháp. Điều kiện thứ hai là vì học viên Đại Pháp từ bi nhưng cũng uy nghiêm. Mẹ tôi muốn cho bố cơ hội để chính lại nhân tâm và hành vi theo văn hóa hôn nhân truyền thống.
Sau khi tái hôn, bố nói với mọi người rằng mẹ tôi là người phụ nữ tốt nhất trên thế gian. Thực sự, mẹ tôi đã đặt toàn tâm vào gia đình, đặt ra tiêu chuẩn cao sau khi ly hôn và tha thứ cho những lỗi lầm ngoại tình của người chồng cũ, cho ông ấy cơ hội để làm lại. Ai mà không đồng ý rằng bà là người phụ nữ tốt nhất thế gian? Sự tử tế và thiện lương của mẹ khởi nguồn từ những lời giảng của Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi đã nghe được từ nhiều người bạn và người quen rằng sau khi tu luyện Đại Pháp, họ đã giải quyết được những xung đột và oán hận tích tồn lâu năm giữa các thành viên trong gia đình. Một người học việc của bố tôi đã từng đánh bố và vợ của anh ấy. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, anh ấy đã cải biến hoàn toàn và trở thành người chồng tốt và người con tốt. Chứng kiến những thay đổi tích cực của anh ấy, bố tôi không thể không kể cho người khác nghe câu chuyện này.
Mỗi lần nghe những câu chuyện như thế tôi đều thấy xúc động, bởi vì tôi biết rằng Đại Pháp thực sự có huyền năng thay đổi con người ta. Bây giờ tôi thấy điều đó trong chính gia đình của mình. Thật kỳ diệu nếu có nhiều người có thể có cơ hội tu luyện Pháp Luân Đại Pháp! Chắc chắn sẽ có nhiều gia đình hòa thuận hơn và ít đứa trẻ phải chịu cảnh gia đình bố mẹ đơn thân hơn.
Sống theo những tiêu chuẩn của Đại Pháp
Không dễ gì mà bố tôi có thể lập tức thay đổi tất cả thói quen xấu đã dưỡng thành sau nhiều năm như thế. Một điều khiến tôi bực mình nhất là thấy bố cố tìm cách bắt lỗi mẹ trong khi mẹ bận bịu làm tất cả việc nhà và nấu ăn cho bố. Nhưng thay vì xông vào đánh nhau với bố, mẹ đã đặt công phu vào tu Nhẫn. Sau nhiều nỗ lực miệt mài, người mẹ lấn lướt và sắc sảo một thời của tôi đã trở thành một người khác!
Thỉnh thoảng mẹ tôi chia sẻ với tôi những điều bà học được từ Pháp Luân Đại Pháp. Mẹ nói rằng ý nghĩa thực sự của sinh mệnh là phản bổn quy chân, không phải là tranh giành được mất với người khác. Bà nói rằng chỉ chiểu theo đặc tính của vũ trụ, “Chân–Thiện–Nhẫn,” bà mới có thể làm một người tốt thực sự và đề cao đến cảnh giới cao hơn.
Cho dù cuộc sống có cay đắng và cơ cực đến đâu, bà nỗ lực hết sức để sống theo tiêu chuẩn đối với học viên Đại Pháp–tu luyện tâm tính và đối đãi với bản thân như là một người tu luyện Đại Pháp chân chính. Mặc dù hiện nay bà đã ngoài 70 tuổi nhưng bà trông như mới chỉ 50 tuổi và luôn có sức khỏe thể chất và tinh thần rất tốt.
Huyền năng của Pháp Luân Đại Pháp
Không lâu sau khi mẹ tôi trả hết nợ nần cho bố tôi, bố tôi bị đột quỵ khá nặng và phải nhập viện. Bố cũng bị loét đại tràng và lại phải nhập viện. Khi tình trạng sức khỏe tạm thời trong tầm kiểm soát, ông lại bị một đợt viêm phổi cấp tính và lại phải nhập viện lần nữa.
Sau khi bác sỹ đọc phim chụp cắt lớp phổi của bố tôi, bác sỹ gần như từ chối điều trị vì không lạc quan về khả năng hồi phục của bố tôi. Nhưng với sự cương quyết của mẹ tôi, bác sỹ đành phải cho bố tôi nhập viện.
Bố tôi rất yếu ớt và đã ở vào trạng thái nguy kịch. Cao khoảng 1,8 mét nhưng bố chỉ nặng 49kg. Ngay cả uống nước cũng khó khăn. Thể xác đau đớn làm cho bố tôi khổ não đến nỗi ông có ý định tự tử. Mẹ tôi đã an ủi và khích lệ ông giữ tinh thần mạnh mẽ.
Gần hai tháng mẹ tôi ở trong bệnh viện cùng với bố. Mẹ chăm sóc bố cả ngày, và phải thức dậy thường xuyên vào ban đêm vì bố tôi không tự vệ sinh cá nhân được. Mặc dù mỗi đêm chỉ ngủ ba tiếng, nhưng mẹ không nhờ tôi giúp. Những gì tôi làm chỉ là lái xe đưa mẹ đi và về giữa nhà và bệnh viện.
Cho dù kiệt quệ cả về thể chất và tinh thần khi chăm sóc một người bệnh nằm liệt giường, mẹ tôi nói rằng học Pháp giúp mẹ giữ tâm thanh tĩnh và luyện công cho mẹ năng lượng và sức bền để chăm sóc tốt cho bố.
Nghe câu chuyện của mẹ tôi, một người đồng nghiệp của tôi đã thốt lên, “Mẹ của cậu thật là tuyệt vời, thật kỳ diệu là bà vẫn có sức khỏe tốt như thế ở tuổi của bà. Nếu là mẹ tôi, tôi không chắc là bà làm được như vậy không, thậm chí là chỉ trong hai ngày thôi.” Tôi biết rằng Pháp Luân Đại Pháp đã cho mẹ tôi sức mạnh để vượt qua ma nạn không thể tưởng tượng này.
Với sự khích lệ và chăm sóc cẩn thận của mẹ, bố tôi đã dần dần hồi phục. Bố đã cải thiện từ việc uống nước cũng khó khăn đến có thể ăn được một chén cơm nhỏ. Rồi ông có thể ngồi dậy trong vài phút. Dần dần bố tăng cân trở lại, và cuối cùng đã đứng lên và tự đi lại.
Mẹ tôi tin rằng bố tôi đã nhận được phúc báo của Đại Pháp vì ông đã ủng hộ và bảo vệ bà. Thực ra, khi bác sỹ làm nội soi đại tràng cho ông, bác sỹ thấy rằng cả đại tràng của ông đã mọc đầy u. Với hầu hết mọi người hẳn sẽ đau đớn vô cùng, nhưng bố tôi không thấy đau chút nào. Chúng tôi đều biết rằng Sư phụ đang chăm sóc bố tôi và làm dịu đi rất nhiều những đau đớn mà bố tôi phải chịu đựng.
Vượt qua khổ nạn lớn này, bố tôi hoàn toàn tin tưởng vào uy lực vô biên của Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù bố tôi ủng hộ mẹ tôi tu luyện Đại Pháp nhưng trước lần nhập viện này đôi khi ông vẫn từ chối lắng nghe khi mẹ tôi cố gắng nói với ông nhiều hơn về Đại Pháp.
Sau khi xuất viện về nhà, ông bắt đầu học các bài công Pháp và đọc sách Đại Pháp. Một ngày, trong khi đang đọc Chuyển Pháp Luân, ông nhận thấy quyển sách phát sáng. Ông nghĩ đó là ảo giác. Nhưng khi ông nhìn kỹ, ông phát hiện rằng quyển sách thực sự đang phát ra ánh sáng.
Cảm nhận được Sư phụ khích lệ, bố tôi trở nên rất tinh tấn trong tu luyện. Mặc dù chưa bao giờ thức dậy sớm nhưng hàng ngày ông đã thức dậy lúc 4 giờ sáng để luyện công và đọc Chuyển Pháp Luân với mẹ tôi vào mỗi chiều. Đôi khi mẹ tôi bận rộn, ông giục mẹ tôi gác công việc lại và đọc sách với ông.
Vì đột quỵ nên bác sỹ cảnh báo ông không được nâng hai cánh tay lên vì nó sẽ rất nguy hiểm cho bệnh nhân như ông, nhưng ông tin vào Đại Pháp và nâng hai cánh tay lên để luyện bài công pháp thứ hai. Những cục máu đông và vết bầm tím trên cánh tay của ông đã sớm biến mất.
Sự kiên trì của ông đã được đền đáp khi tình trạng của ông dần dần cải thiện. Ông đã dừng thở oxy khí dung, và có thể đọc Chuyển Pháp Luân to và rõ ràng. Một bên chân và bàn chân bị mất cảm giác do đột quỵ cũng lấy lại cảm giác. Tất cả chúng tôi đều vui mừng cho ông!
Bà ngoại tôi được thọ ích từ Đại Pháp
Vào mỗi mùa Xuân, mẹ tôi lại giúp bà ngoại lau chùi cửa sổ ở nhà bà. Một ngày, bà hỏi, “Phải chăng nguyên nhân bệnh tim của mẹ có thể là do mẹ có thái độ không tốt với Đại Pháp?” Mẹ tôi đáp, “Vâng, có lẽ vậy. Mẹ thử nghĩ xem, là do chính quyền Cộng sản đang bức hại chúng ta, nhưng thay vì lên án nó thì mẹ luôn luôn mắng con. Chúng con đã làm điều gì sai chứ?”
Từ lúc đó, bà ngoại đã bắt đầu luyện công và đọc sách Pháp Luân Đại Pháp mỗi ngày. Bà được chẩn đoán bệnh tim nặng và được tiên lượng chỉ còn sống được thêm ba năm nữa. Vậy mà bà sống hơn mười năm sau chẩn đoán ấy. Bà ngoại tôi đã qua đời thanh thản không đau đớn vào năm 79 tuổi.
Lời kết
Trong những tháng ngày đen tối nhất của cuộc bức hại, mẹ tôi đã bị bắt giữ và bị tạm giam nhiều lần. Khi mẹ bị giam giữ, tôi thường trực phải sống trong sợ hãi. Tôi cảm thấy rằng tôi có thể mất mẹ bất cứ lúc nào. Trong con mắt của nhiều người, có lẽ tôi đã là một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa.
Nhưng cuộc sống thực sự là một chuyến hành trình kỳ diệu. Với sự kiên định tu luyện Đại Pháp và giảng chân tướng của mẹ tôi, mọi việc đều trở thành hảo sự trong những năm qua. Tôi ngày càng tự hào về mẹ vì sự kiên trì và can đảm của mẹ trong việc bảo vệ chân lý.
Bố mẹ tôi tái hợp cùng nhau thực sự là việc nằm ngoài sự tưởng tượng của tôi, và thậm chí còn ngạc nhiên hơn nữa là người cha vô độ và hoang đàng của tôi có ngày bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sự hòa thuận và hạnh phúc mà mẹ tôi mang lại cho gia đình chúng tôi là chân thực và có thật.
Trong 21 năm qua, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc đã không quản nguy hiểm tính mạng giảng chân tướng về môn tu luyện và cứu những người là nạn nhân của tuyên truyền tẩy não lừa dối của chính quyền Cộng sản chuyên chế. Họ đã mang sự can đảm, lòng tốt và hy vọng đến cho con người trên thế giới.
Ngày 13 tháng 5 năm 2020 là ngày kỷ niệm lần thứ 21 ngày Pháp Luân Đại Pháp thế giới và là ngày sinh nhật lần thứ 69 của Sư phụ Lý Hồng Chí. Là con gái của một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi xin chân thành bày tỏ lòng biết ơn và lòng tôn kính chân thành nhất của tôi đến Sư phụ Lý và Pháp Luân Đại Pháp!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/17/404944.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/5/26/185221.html
Đăng ngày 18-06-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.