Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 4-1-2010] Trong nhiều năm qua, tôi bị rơi vào tình trạng ‘bận rộn’ trong công việc. Lúc đầu, tôi đã than phiền giống như một người thường; tôi không ngộ ra vấn đề từ quan điểm của Pháp. Dần dần tình hình ngày càng tệ hơn. Tôi không những bận rộn ở sở làm mà còn cần phải nghe hay gọi các cuộc điện thoại ngay cả khi tôi đang ăn hoặc ngủ. Hơn nữa, tôi thường xuyên nhận các cuộc gọi lúc nửa đêm yêu cầu tôi vội vàng đến nơi làm việc để xử lý một số vấn đề. Tình huống này ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống hàng ngày của tôi và tất nhiên cũng ảnh hưởng đến việc làm ba điều đệ tử Đại Pháp cần phải làm tốt. Lúc đó, tôi nhận ra rằng đây là kết quả của can nhiễu tà ác. Sau đó tôi bắt đầu nhìn vào trong và nhận ra nhiều chấp trước, đặc biệt là chấp trước về danh và lợi. Trên bề mặt, nó xuất hiện là có liên quan đến khi tôi bị đàn áp và giam giữ trái phép ở một trung tâm giam giữ: Tôi đã mất vị trí cũ là một quản lý cấp thấp ở công ty. Bây giờ người quản lý hiện tại của tôi coi trọng tôi hơn; ông ấy tăng lương cho tôi, để tôi đảm trách mốt số dự án quan trọng. Bằng cách này, tôi đã bước vào bẫy của cựu thế lực mà không biết, để theo đuổi sự tăng lương, và muốn người khác gọi tôi là ‘người quản lý’. Tôi bắt đầu làm việc cực kì chăm chỉ. Vì chạy theo việc kiếm nhiều tiền hơn, thời kì bận rộn nhất của tôi bắt đầu khi tôi đến chỗ người quản lý và đề nghị ông ấy đổi vị trí công việc cho tôi. Tôi nói với ông ấy rằng tôi có thể đảm nhận vai trò tốt hơn ở một vị trí đặc biệt. Bởi vì đây là điều tôi đòi hỏi, ma quỷ đã lợi dụng chấp trước về danh của tôi, khống chế tôi rất chặt chẽ và không ngừng làm cho tôi ‘làm việc chăm chỉ’.

Sau khi nhận ra điểm này, tôi đã rất cố gắng để loại bỏ chấp trước về danh và lợi, và cũng phát chính niệm để tiêu trừ tà ác đang can nhiễu tôi. Đồng thời, tôi cũng không muốn thừa nhận an bài của cựu thế lực. Trong hành động, tôi cũng rất cố gắng ức chế chúng. Đến giờ tan sở, tôi cố gắng không nghĩ đến công việc và không cho phép cựu thế lực an bài cho tôi có thêm công việc ngoài giờ. Lúc đó, điều kiện của tôi cải thiện một chút, nhưng vẫn không thể chỉ làm việc tám tiếng một ngày, tôi vẫn còn cần làm thêm việc ngoài giờ một vài lần. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng về điều này, các đồng tu vẫn liên tục nhắc nhở tôi rằng trạng thái tu luyện của tôi không được tốt và tôi vẫn không có thời gian để làm tốt ba điều.

Bởi vì tôi mong muốn thay đổi trạng thái ‘bận rộn’ của mình và có thể đạt được mục tiêu này trong thời gian ngắn, tôi bắt đầu cảm thấy sợ các đồng tu vẫn nghĩ là tôi ‘bận rộn’. Tôi có thể cảm thấy tâm tôi bị động đến ngay cả khi các đồng tu hỏi tôi ‘Bạn đang ở chỗ làm à?’. Điều này chỉ giống như người thường e sợ có ai đó có thể khám phá ra những vấn đề riêng tư của họ. Tôi muốn che dấu mọi thứ. Sau đó, khi một số đồng tu hỏi tôi câu hỏi này lần nữa, họ sẽ có thể cảm thấy từ giọng nói của tôi rằng tôi không vui. Đối mặt với vấn đề như vậy, tôi thất bại trong việc tiến thêm một bước để tìm ra nguyên nhân. Dần dần tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng. Bất cứ khi nào quản lý của tôi gọi điện cho tôi để giải quyết các vấn đề liên quan đến công việc ngoài giờ làm, tôi cảm thấy không vui và sự than phiền có thể được nghe thấy từ trong giọng nói của tôi. Kết quả là tôi gần như nảy sinh mâu thuẫn với quản lý của tôi.

Sau khi tình hình này kéo dài một thời gian, mọi thứ bình thường trở lại trên bề mặt. Tôi cũng thảo luận với các đồng tu về các chấp trước của tôi liên quan đến công việc. Họ cũng khen ngợi tôi vì có ngộ tính tốt và làm tốt. Nhưng thật ra, tôi không giải quyết vấn đề này một cách căn bản. Gần đây nhất, công ty tôi có một dự án yêu cầu tôi dùng một phần ngày nghỉ cuối tuần để đến nơi làm dự án. Vì vậy tôi lại bắt đầu nhìn thấy dấu hiệu tôi sẽ ‘bận rộn’. Ngay lập tức tôi trở nên cảnh giác và các đồng tu cũng ân cần nhắc nhở tôi về điều này. Tuy nhiên, khi tôi phát chính niệm và tìm kiếm bên trong bản thân, tôi cảm thấy vô ích bởi vì tôi không biết phải hiểu vấn đề này ra sao và làm thế nào để thăng tiến bản thân. Tôi cảm thấy rất khổ tâm. Có thể Sư Phụ đã nhìn thấy mong muốn cải thiện bản thân của tôi (trong buổi học Pháp nhóm ngày hôm qua), khi tôi đọc một đoạn Pháp trong ‘Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta năm 2003’ (Ngày 29/11/2003), tôi đột nhiên ngộ ra. Cuối cùng tôi ngộ ra rằng, để giải quyết vấn đề của tôi, tôi đã phát triển một chấp trước mới. Là đệ tử Đại Pháp trong thời Chính Pháp, chúng ta không nên thừa nhận thậm chí sự tồn tại của cựu thế lực. Vì vậy khi chúng ta đối mặt với can nhiễu tà ác, nếu chúng ta chỉ cố gắng giải quyết những trở ngại mà tà ác gây ra cho chúng ta, thật ra chúng ta đã thừa nhận sự bức hại của họ và theo cách này, chúng ta sẽ không thể nhảy thoát ra khỏi những an bài này. Đó chỉ giống như trường hợp khi cựu thế lực làm một điều gì đó, chúng ta sẽ làm một việc đối ứng–chẳng phải là chúng ta (ở điểm này) đã thừa nhận sự tồn tại của cựu thế lực không? Vì vậy chẳng phải là chúng ta vẫn còn hành động trong vòng luẩn quẩn an bài của họ sao?

Vậy làm sao tôi có thể phủ định an bài của cựu thế lực mà không rơi vào bẫy của họ? Tôi nhận ra rằng tôi chỉ nên làm theo điều Sư Phụ dạy, đó là, mọi thứ đều có trong việc làm tốt ba điều của tôi. Miễn là tôi bước đi trên con đường chính trực, cửa khóa sẽ mở ra và con đường của tôi sẽ rộng mở. Đồng thời tôi cũng ngộ ra rằng suy nghĩ trước đây của tôi rằng tôi nên làm việc tám tiếng mỗi ngày cũng là một quan niệm con người. Mọi thứ trong tam giới đã đến vì Pháp. Vì vậy trong thời Chính Pháp, mọi thứ diễn ra là để cứu độ chúng sinh, công việc bình thường mà những học viên Đại Pháp làm chỉ là phương tiện hoặc môi trường cho sự tu luyện của họ, phù hợp với trạng thái người thường. Tất cả điều này có thể thay đổi với sự đề cao tâm tính của chúng ta. Chúng ta không nên sa lầy vào trong các ràng buộc công việc bình thường. Chúng ta nên thanh tịnh, làm tốt việc mà chúng ta cần làm và theo sự an bài của Sư Phụ; Sư Phụ sẽ an bài tốt nhất cho chúng ta. Sau khi một đồng tu bị mất việc vì cuộc đàn áp, cô ấy tiếp tục làm các công việc chứng thực Pháp. Cô ấy có được thể ngộ sau ‘Vì điều tôi đang làm là chân chính nhất, ngay cả khi tôi không có việc làm, khi tôi ở nhà, tôi vẫn không túng thiếu’. Như mong đợi, cô ấy đạt được trạng thái mà trong đó cô có thể làm công việc Đại Pháp trong khi kiếm tiền ở nhà.

Sau khi ngộ ra điều này, tôi bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm như thể một gánh nặng đã được dỡ bỏ khỏi vai của tôi vậy. Tôi cảm thấy tôi thăng tiến rất nhiều và tôi thực sự cảm thấy ‘Trừ ác chỉ đương bả trần phất’ (diễn nghĩa: Diệt trừ tà ác chỉ như phủi bụi vậy) (‘Chí bất thoái’, 18/9/2005). Đồng thời tôi cảm nhận sâu sắc sự cứu độ từ bi của Sư Phụ. Tôi cảm thấy tôi đang đắm mình trong hồng ân vô biên của Đức Phật. Lòng biết ơn của tôi đối với Sư Phụ thật không thể nào tả xiết.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/1/4/215592.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/2/3/114394.html
Đăng ngày 11-05-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share