Bài viết của Thanh Đồng
[MINH HUỆ 03-05-2020] Trung Quốc thời xưa có câu nói là “trên đầu ba thước có Thần linh” và “Thần nhìn nhân tâm”. Có rất nhiều người Trung Quốc bị nhồi nhét tẩy não bởi vô Thần luận trong nhiều năm liền đã không thể hiểu nổi hàm ý của những câu nói này. Có lẽ họ sẽ tự hỏi: Thần ở đâu vậy? Thần linh làm sao có thể biết được từng ý từng niệm của mình chứ? Mình nhìn không thấy Thần linh tồn tại. Khoa học cũng không có cách nào chứng thực sự tồn tại của Thần linh. Mình nghĩ Thần linh là không tồn tại. Cách nói ấy đều là mê tín và lừa người.
Tuy nhiên, chúng ta hãy thử xem sự thật có phải là như vậy không?
Con người nhìn không thấy Thần Phật, khoa học cũng chứng minh không ra, như vậy liền có thể nói Thần Phật không tồn tại nữa sao? Những nhà khoa học chân chính và phần tử trí thức có trách nhiệm đã tìm tòi và nghiên cứu về sự tồn tại của những hiện tượng khách quan con người tạm thời biết được cũng như những điều con người chưa thể biết được.
Kỳ thực, từ xưa đến nay thế gian có vô số người có thể nhìn thấy hoặc cảm nhận được sự tồn tại của Thần Phật và ma quỷ. Dù cho đó là những ghi chép bằng văn tự hay là trong điện ảnh thời nay thì vẫn có rất nhiều người sở hữu công năng đặc dị. Học giả Kỷ Hiểu Lam thời nhà Thanh là một ví dụ trong số đó.
Thuở nhỏ, ngoài việc Kỷ Hiểu Lam được gọi là “thần đồng” thì ông còn có “công năng đặc dị”. Ông có thể nhìn thấy đồ vật trong đêm tối. Sau khi lớn lên, có khi ông còn sở hữu một loại bản sự gọi là “thiên nhãn”. Từ cổ chí kim, từ trong ra ngoài, những câu chuyện như thế này không phải là hiện tượng hiếm thấy gì cả.
Kỷ Hiểu Lam ngoài việc đảm nhiệm chức quan biên soạn “Tứ Khố Toàn Tập”, vào những năm về sau ông còn biên soạn 25 cuốn “Duyệt Vi Thảo Đường Bút Ký”. Đồng thời, ông cũng rất am hiểu về danh tác nổi tiếng “Liêu Trai Chí Dị”.
Trong cuốn “Duyệt Vi Thảo Đường Bút Ký”, Kỷ Hiểu Lam đã ghi chép lại câu chuyện như sau.
Có một vị thư sinh đi ngang qua miếu thờ Nhạc Đế vào ban đêm. Anh nhìn thấy hai cánh cổng lớn màu đỏ của miếu tự vốn đang đóng kín nhưng lại có một người từ trong miếu bước ra. Anh ấy biết rằng mình đã gặp được Thần linh nên mau chóng chạy đến trước mặt người đó dập đầu bái lạy, miệng nói “Lạy thánh thượng!”
Vị Thần linh đó đưa tay ra đỡ thư sinh đứng dậy và nói: “Ta không phải là bậc Thần linh cao quý. Ta chỉ là quan ty kính (người giữ gương) của ‘Hữu Kính Đài’. Ta đến đây để gửi sổ sách.”
Thư sinh bèn hỏi: “Ngài là quan ty kính gì vậy? Phải chăng nó là ‘nghiệp kính’ (gương soi nghiệp lực) mà con người thường nhắc đến?”
Quan ty kính nói: “Nó gần giống như ‘nghiệp kính’, nhưng còn có một loại gương khác gọi là ‘tâm kính’ (gương soi nhân tâm). Những thứ mà ‘nghiệp kính’ soi chiếu chỉ là việc thiện và việc ác làm ra trong một đời người, cho đến những cảm xúc vi tế trong nội tâm con người cùng những biến hóa vi diệu của tình cảm thật giả lũ lượt kéo đến trong thoáng chốc và biến mất bất cứ lúc nào. Trong đó ẩn giấu rất nhiều mưu mô và ý đồ thâm sâu không thể đo lường được, những cái đó rất khó để nhìn ra. Cho nên có một số người đơn giản chỉ nhìn từ vẻ bên ngoài thường mang đến cho người ta ấn tượng về tính tình ôn hòa và đẹp đẽ nhưng bên trong anh ta lại đang che giấu tâm ma quỷ. Những thứ này đều là tội ác được che đậy kỹ càng trong tâm không để lộ ra ngoài cho nên ‘nghiệp kính’ bình thường không thể nhìn thấu.”
Quan ty kính nói tiếp: “Kể từ thời nhà Tống trở về sau, đạo đức xã hội trượt dốc nhanh chóng. Chủng loại ngụy trang tô vẽ, chiêu thuật che giấu lừa gạt càng ngày càng trở nên mượt mà và khéo léo. Có người cả đời ngang nhiên làm chuyện xấu nhưng đều bị vùi lấp trong quá khứ, cho đến cuối cùng cũng không có ai vạch trần ra. Cho nên các chúng Thần trên thiên thượng đã họp bàn với nhau và quyết định di chuyển ‘nghiệp kính’ chuyên soi tiểu nhân sang tả đài, còn phía bên hữu đài đặt thêm ‘tâm kính’ chuyên soi những kẻ ngụy quân tử. Dưới sự chiếu rọi quang minh của hai tấm gương lớn ở tả đài và hữu đài, thế giới nội tâm của con người được phản ánh rõ ràng tường tận với đủ loại sắc thái: có người lòng dạ cố chấp độc ác, có người mang theo định kiến kỳ quái, có người tâm tình đen đúa, ngoằn ngoèo khúc khuỷu, có người tâm địa dơ bẩn như một bãi phân, có người tâm tình hỗn tạp rối ren, có người tâm địa hiểm ác che giấu tầng tầng lớp lớp, có nhiều tâm tư và mưu mô luồn lách tứ bề, có cái đâm chọt ra như những gai nhọn, có cái sắc bén như lưỡi đao cắm vào ngực, có cái thâm độc chết người, có cái tàn nhẫn như lang sói, có cái toan tính núp bóng dưới lớp áo quần lộng lẫy đẹp đẽ, có cái ngùn ngụt bốc lên mùi hôi thối đầy tư lợi và dục vọng, thậm chí có cái mang theo diện mạo không biết xấu hổ đang che giấu tư tưởng tà dâm. Lúc anh quay đầu lại nhìn bề ngoài của chúng thì anh sẽ thấy đều là lễ nghĩa đường hoàng, đạo mạo trang nghiêm. Trong số rất nhiều người, thử hỏi có được mấy người mang theo trái tim thuần khiết lung linh như châu ngọc.”
Quan ty kính tiếp lời: “Với tình huống như vậy, ta phụ trách việc đứng gác bên cạnh ‘tâm kính’, tỉ mỉ quan sát để ghi chép lại các chủng loại nội tâm của những người này. Cứ mỗi ba tháng ta lại đến đây một lần để báo cáo cho Đông Nhạc Thần Quân căn cứ vào đó mà định đoạt tội lỗi hay phúc phận cho họ. Nhìn chung mà nói sẽ có yêu cầu nghiêm khắc cho những người có danh vọng địa vị, và có trừng phạt nghiêm trọng đối với những người giỏi mưu mô tính toán. Trong cuốn ‘Xuân Thu’ có ghi chép về giai đoạn lịch sử kéo dài 240 năm của nước Lỗ, thời đó đã xuất hiện không ít những nhân vật làm nhiều việc ác. Thượng thiên đã làm sấm sét đánh sập miếu Bá Di, triển hiện ra sự trừng phạt đối với Triển Cầm bởi vì họ đã che giấu tội ác của mình. Anh phải nhớ kỹ một điều: Con người nên sống thành thật chất phác. Bất cứ tội ác nào cũng không thể che giấu, nó chỉ có thể đem đến sự trừng phạt lớn hơn mà thôi!”
Sau khi thư sinh nghe xong những lời quan ty kính nói, anh liền cung kính bái lạy: “Con xin ghi nhớ lời giáo huấn. Con xin cảm tạ Thần linh!”
Câu chuyện được Kỷ Hiểu Lam ghi chép lại muốn khuyên nhủ chúng ta rằng: “Con người dù làm việc gì cũng đừng đánh mất lương tâm của mình, bởi vì trên đầu mỗi người đều có Thần linh dõi nhìn theo”. Đừng nghĩ rằng mình làm gì thì người khác nhìn không thấy, cũng đừng nghĩ rằng mình không nói ra thì người khác không biết, xem như không có việc gì xảy ra. Trên đầu mỗi người thời thời khắc đều có Thần linh quan sát nhất cử nhất động, từng ý từng niệm; còn có một điều nữa là ”thiện ác cuối cùng đều có báo ứng, chỉ là đến sớm hay muộn mà thôi”. Hết thảy mọi việc sẽ không vì con người nhìn không thấy và không tin mà Thần linh không thèm quản nữa và mở ra cửa sau cho con người. Cho nên, con người cần phải yêu cầu bản thân mình làm một người tốt từ trong tâm thì mới có thể vâng theo lời dạy của Thần linh.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2020/5/3/為甚麼說「神看人心」–404634.html
Đăng ngày 09-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.