Theo một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-4-2010] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Bắc Kinh,Trung Quốc. Tôi dọn đến một cộng đồng cư ngụ nhỏ tại Triệu Công Khẩu trong Quận Phong Đài của Bắc Kinh vào cuối tháng 11 năm 1998. Vận động trường Phong Đài là ngay trước cộng đồng cư ngụ của chúng tôi. Trước ngày 20 tháng 7 năm 1999, mỗi sáng hơn 100 người tập luyện Pháp Luân Công cùng nhau tại vận động trường. Các động tác hiền hòa và dịu dàng và âm nhạc của Pháp Luân Công đã thu hút rất nhiều sự chú ý. Đó đã trở thành một truyền thống sáng sớm tại Bắc Kinh.

Sự bắt bớ bất ngờ các học viên Pháp Luân Công tại Thiên Tân

Vào chiều ngày 24 tháng 4 năm 1999, một bạn học viên báo tin cho tôi hay rằng cảnh sát Thiên Tân đã đánh đập và bắt nhiều học viên Pháp Luân Công. Tôi được mời đến nhà một phụ đạo tình nguyện của Pháp Luân Công tại quận Phong Đài để bàn về sự kiện. Một nhóm học viên tụ họp trong một phòng nhỏ. Người phụ đạo đưa cho chúng tôi xem tạp chí Triễn Lãm Công Nghệ Trẻ và đọc bài viết “Tôi không đồng ý tuổi trẻ tập khí công.” Khi ông đọc xong, tất cả chúng tôi đều đồng ý là cái vị tiến sĩ đi sai đường mà tác giả nói đến không thể nào đã tập luyện Pháp Luân Công, vì các điều diễn tả trong bài viết là tuyệt đối nghịch với các nguyên lý tu luyện của Pháp Luân Công.

Người phụ đạo sau đó giải thích với chúng tôi là các học viên khác cũng đi đến kết luận như vậy. Họ quyết định đi đến nhà in ở Thiên Tân và yêu cầu họ đính chính cái báo cáo sai đó. Khi họ làm như vậy, họ cuối cùng bị bắt. Các học viên được nói cho biết là chỉ có phòng Công An Bắc Kinh là có thẩm quyền thả họ ra. Cuối cùng của buổi họp, chúng tôi quyết định là trách nhiệm của họ tại Thiên Tân phải là sứ mệnh của chúng tôi tại Bắc Kinh. Bắc Kinh chỉ cách khoảng 100 dặm so với Thiên Tân. Chúng tôi phải gánh vác sự thực hiện quyền hiến định của chúng tôi để báo cáo các vụ bắt bớ sai lầm đến Phòng Khiếu Nại Quốc Gia nằm trên đường Phủ Hữu gần dinh thự Trung Nam Hải. Chúng tôi có đức tin là Phòng Khiếu nại Quốc gia sẽ chính lại sự bất công. Không có ai trong các học viên trong nhóm chúng tôi là được kêu đi Phòng Khiếu nại Quốc gia, vì mỗi người tự lấy quyết định.

Ghi chú: Trung Nam Hải là một khóm dinh thự tại Bắc Kinh, Trung Quốc, cạnh Cấm Thành, mà dùng như trụ sở trung ương cho Đảng Cộng sản Trung Quốc và Chính phủ trung ương của Cộng hòa Nhân dân Trung Quốc.

Sáng ngày 25 tháng 4 năm 1999, chúng tôi các học viên từ Quận Phong Đài rời nhà và đi đến Văn phòng Khiếu nại Quốc gia trên đường Phủ Hữu. Chúng tôi đi từ nhóm nhỏ hai đến năm người. Chúng tôi đi bằng xe đạp, xe buýt, hoặc đi bộ về hướng đường Phủ Hữu.

Cảnh sát dẫn đường cho cái gọi là ‘Bao vây tổng hành dinh Trung Nam Hải bởi các học viên Pháp Luân Công”

Tôi đi bằng xe đạp. Trên đường tôi đến nơi đó, tôi có thể nhìn ra nhiều bạn học viên đi về cùng hướng, vì họ mang một phù hiệu Pháp Luân Công nhỏ trên áo họ. Tôi cũng nhìn thấy nhiều cảnh sát viên đồng phục và thường phục gần Trung Nam Hải. Một số cảnh sát viên đang nói chuyện trên máy truyền thanh của họ, và một số đang bao vây các học viên và hướng họ về một vùng chỉ định. Hai bên đường Phủ Hữu và các đường gần đó, các học viên ngồi hoặc đứng thành hàng dài trật tự. Một số đang đọc sách Pháp Luân Công. Có những bô lão 70-80, phụ nữ mang thai, những bà mẹ với con nhỏ trong tay, và cả những thanh niên trong đồng phục quân đội. Các đường đầy học viên, nhưng rất im lặng, và không có ai làm cản đường xe cộ qua lại. Kỳ thật, xe cộ và người đi đường có thể đi lại tự do trên đường mặc dù nhiều học viên đang chờ theo hàng nối đuôi để đến phiên khiếu nại tại Phòng Khiếu nại Quốc gia.

Tuyên truyền gây hận thù bày vẽ bởi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu một chiến dịch bất lương tuyên bố rằng các học viên Pháp Luân Công đã đặt hành dinh Trung Nam Hải vào trạng thái ‘bao vây’ ngày 25 tháng 4 năm 1999. Nếu các học viên trật tự đang chờ đợi nối đuôi nhau trên các đường gần Dinh thự Trung Nam Hải bị gọi tên là ‘bao vây’, vậy đó là cảnh sát Trung Quốc đã bày ra sự bao vây này, vì đó là cảnh sát đã bảo các học viên đứng nơi nào ngày hôm đó.

2010-5-1-quick-222129-BWH_HM_VL_DW-x_html_m78bc5527_small.jpg
Một bản đồ cho thấy vị trí tương đối của Dinh thự Trung Nam Hải và Đường Phủ Hữu

“Nhìn kìa! Pháp Luân Công! Đây là một biểu hiện của đạo đức!”

Từ sáng cho đến tối, các học viên Pháp Luân Công đứng im lặng hai bên đường đường phố, chờ đợi. Một nét bình yên và hoà bình có thể được nhìn thấy trên mặt họ. Trong thời gian dài chờ đợi, một số chuyện trò với các dân cư địa phương và các viên chức cảnh sát và nói với họ về sự tăng gia mau lẹ của Pháp Luân Công tại Trung Quốc. Tôi thấy các viên chức trong các xe cảnh sát đang đọc các sách Pháp Luân Công mà họ mượn từ các học viên. Tôi cũng nhìn thấy các học viên nhặt rác và để nó trong các bao nhựa, kể cả các mẫu đầu thuốc lá mà thảy ra trên đường bởi cảnh sát. Một nữ cảnh sát viên nhìn trong một thời gian lâu, sau đó, thở dài, cô nói với các phụ tá, “Đạo đức là gì? Pháp Luân Công là gì? Hãy nhìn kìa! Đó là Pháp Luân Công. Đó là một biểu hiện của đạo đức! Đó là đạo đức mà người Trung Quốc ngày nay cần nhất! Các vị cần học một vài điều từ Pháp Luân Công.”

Tôi chứng kiến một vụ nữa sáng hôm đó. Một chiếc xe hơi xa hoa đụng ngã một học viên gần Đường Phủ Hữu. Người học viên bình tỉnh đứng lên và nói với người lái xe, “Tôi không sao. Ông có thể đi.” Có một lúc im lặng từ người đàn ông ngồi ở phía sau xe trước khi ông ta nói với người lái xe lái đi. Sau này một học viên nhìn ra người đàn ông trong xe hơi xa hoa. Ông ta là một viên chức cao cấp từ Bộ Quốc An. Ông ta trên đường đi đến dinh thự Trung Nam Hải, có lẽ để hội họp cách nào đối phó với Pháp Luân Công. Tôi không tin ông ta không có ấn tượng bởi cách bình tỉnh mà người học viên tha thứ cho người lái xe của ông đã đụng ông ta.

Chúng tôi đi về nhà với những bao rác

Chúng tôi rời Đường Phủ Hữu tối hôm đó sau khi chúng tôi được nói cho biết là các học viên tại Thiên Tân đã được thả ra. Để tránh sự gián đoạn xe cộ, chúng tôi rời Đường Phủ Hữu một cách trật tự. Khi đến phiên tôi rời đi, phần đông các học viên đã rời vùng gần dinh thự Trung Nam Hải. Một vài người khác và tôi đạp xe đạp khi chúng tôi để ý rằng các thùng rác gần đó đầy rác và có nhiều bao rác nữa chất lên trên các thùng rác. Chúng tôi quyết định ngừng lại và lượm càng nhiều bao rác càng tốt chở trên các xe đạp của chúng tôi. Chúng tôi thả xuống một số trong các thùng rác mà chưa đầy trên đường đi; phần còn lại chúng tôi chỉ là mang chúng về nhà chúng tôi. Chúng tôi đứng trên đường trọn ngày, nhưng cảm thấy rất nhẹ lòng. Chúng tôi nói chuyện và cười, có niềm tin rằng chính phủ Trung Quốc sẽ cho phép dân chúng tập Pháp Luân Công tự do.

Sau đó

Chính phủ Trung Quốc được quốc tế táng thưởng cách mà nó đã đáp lại sự khiếu nại bởi các học viên Pháp Luân Công ngày 25 tháng 4 năm 1999, vì vậy tôi không bao giờ có thể tưởng tượng rằng ĐCSTQ có thể bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công chỉ ba tháng sau. Nó cũng bắt đầu chính thức một chiến dịch tuyên truyền thù ghét   chống Pháp Luân Công trên toàn thế giới để biện hộ cho sự đàn áp của nó. Từ ngày 20 tháng 7 năm 1999, con số các học viên Pháp Luân Công bị bắt, giam cầm, tra tấn, và bức hại đến chết gia tăng mỗi năm. Kết quả, các học viên toàn thế giới đã bắt đầu một hành trình dài truyền bá các sự kiện về Pháp Luân Công và phơi bày sự bức hại tàn ác.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/4/25/222129.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/5/2/116625.html
Đăng ngày 15-05-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share