Bài viết của con của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-01-2020] Tôi năm nay 29 tuổi và là đứa con duy nhất của bố mẹ tôi. Cả bố mẹ tôi đều là các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Điều hối tiếc lớn nhất của tôi là tôi đã không trở thành một học viên trong thời kỳ Chính Pháp.

Tuy nhiên, tôi cảm thấy rất may mắn khi tôi được nuôi dưỡng trong môi trường Đại Pháp và dưới sự bảo hộ của Sư phụ. Tôi đã nhiều lần được trải nghiệm sự từ bi vô lượng của Sư phụ.

Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình để khích lệ những đứa trẻ có cha mẹ đang bị bức hại vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc.

Một tuổi thơ may mắn

Mẹ tôi rất yếu sau khi sinh tôi. Bà đã mắc phải nhiều căn bệnh nan y. Việc chữa trị cho bà đã khiến gia đình chúng tôi phải gánh một khoản nợ lớn và dường như không có lối thoát. Bà biết rằng bà sẽ không sống được bao lâu nên bà bảo bố tôi lấy một người khác, sau đó bà đã rời nhà vào năm 1998.

Bố và tôi sống một mình cùng nhau. Thu nhập của ông không đáng là bao nên ông phải làm thêm nhiều công việc khác để nuôi sống chúng tôi. Vì bố không thể ở nhà chăm sóc tôi, nên bố đã gửi tôi đến nhà ông bà tôi ở một ngôi làng nông thôn.

Mấy tháng sau mẹ tôi về nhà. Bà giống như một người mới và tất cả các bệnh tật của bà đã biến mất. Khuôn mặt mẹ tôi trông hồng hào và tươi tắn và tính tình của mẹ thì tốt hơn nhiều. Mẹ bảo bây giờ mẹ đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bố tôi và tôi đã rất hạnh phúc và chúng tôi sống bình yên bên nhau.

Một đêm mẹ tôi ngồi thiền. Lúc đó, mẹ chỉ có thể ngồi ở tư thế đơn bàn, còn tôi có thể ngồi tư thế song bàn. Tôi lặng lẽ ngồi sau mẹ trong tư thế song bàn và tôi tiếp tục giữ tư thế đó cho đến khi nhạc dừng lại. Khi tôi bỏ chân xuống vì bị đau quá, tôi đã khóc rất nhiều. Lúc đó tôi mới 9 tuổi.

Sau lần đó, tôi đã tránh luyện các bài công pháp. Mẹ tôi đã đưa cho tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân, nhưng tôi đã không đọc nó vì tôi quá sợ đau. Tuy nhiên, “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo” đã mãi in sâu trong tâm trí tôi.

Những tháng năm đau khổ

Tuy nhiên thời gian chúng tôi sống bình yên không được bao lâu. Tháng 7 năm 1999, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) Giang Trạch Dân đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp và các học viên. Mẹ tôi rất bận. Bà thường ra ngoài để phát tài liệu giảng chân tướng cho mọi người và nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và cuộc bức hại là sai. Nhiều lần mẹ đưa tôi đi cùng và chúng tôi đã đi khắp thị trấn để dán áp phích về Đại Pháp. Để những tờ áp phích được giữ lâu hơn, mẹ tôi sẽ cho tôi ngồi trên vali để tôi có thể dán áp phích lên chỗ cao nhất có thể. Chúng tôi đã làm việc này trong suốt một thời gian dài.

Mẹ tôi bị bắt khi tôi 13 tuổi. Bố tôi mất việc. Chúng tôi không có tiền để tôi tiếp tục đi học và với tất những khổ nạn mà gia đình tôi trải qua, tôi không thể tập trung học tập. Mẹ tôi bị kết án hai năm tù và bị bắt giữ tại thủ phủ của tỉnh, cách nhà tôi vài trăm dặm. Vì mẹ bị giam trong tù nên bố tôi luôn chán nản, đau buồn. Ông uống rượu rất nhiều và không quan tâm đến tôi. Tôi không còn đi học và trở nên nổi loạn. Tôi bắt đầu đi chơi với những đứa trẻ lớn hơn và lấy trộm đồ của người khác nên tôi đã bị bắt. Bởi vì tôi vẫn ở độ tuổi vị thành niên nên họ chỉ giam giữ tôi trong 7 ngày. Còn những đứa trẻ lớn hơn được gửi đến các trung tâm giam giữ thanh thiếu niên.

Trong khi bị giam giữ, tôi đã gặp một người phụ nữ cao tuổi. Bà ấy hỏi tôi tại sao tôi lại bị giam giữ ở độ tuổi trẻ như vậy. Tôi đã hỏi bà, tại sao bà đã nhiều tuổi vậy mà lại ở đây? Bà nói rằng bà bị giam giữ chỉ vì bà tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói với bà rằng mẹ tôi cũng bị giam giữ vì tu luyện Pháp Luân Công. Bà ấy nói: “Cháu gái, mẹ cháu và ta đều cố gắng muốn trở thành người tốt. Mẹ cháu sẽ sớm trở về nhà. Cháu không nên ở đây! Cháu phải làm một đứa trẻ ngoan!”

Khi nghĩ lại việc này, tôi nhận ra rằng Sư phụ vẫn luôn dõi theo tôi và chăm sóc tôi.

Mẹ tôi cuối cùng đã trở về nhà sau hai năm bị giam cầm và bức hại. Cân nặng của bà giảm từ 59kg xuống 40kg và tóc của bà đã ngả sang màu xám. Tôi không thể tưởng tượng được kiểu tra tấn nào đã khiến ngoại hình của mẹ tôi thay đổi nhiều như vậy. Mẹ trở lại làm việc một tuần sau đó và tiền lương hàng tháng của bà đã giảm từ hơn 2.000 xuống còn 1.200 Nhân dân tệ. Để hỗ trợ gia đình, tôi đã tìm một công việc giao nước. Lúc đó, tôi 16 tuổi.

Đại Pháp đã cứu tôi rất nhiều lần

Tôi đã thu được rất nhiều lợi ích từ Đại Pháp và đã được trải nghiệm nhiều điều tuyệt vời. Tôi sống với bà ngoại một thời gian và mẹ tôi đến gặp tôi mỗi tuần một lần. Một lần tôi giẫm lên một mảnh thủy tinh và phần dưới chân của tôi có một vết cắt lớn. Tôi đã rất sợ nói với bà nhưng tôi nhớ những gì mẹ nói với tôi: “Ngay cả khi mẹ không ở bên con, Sư phụ vẫn luôn ở bên và bảo vệ cho con”. Ngay khi tôi nhớ ra điều này, vết cắt không còn cảm thấy đau đớn và nhanh chóng lành lại.

Một lần khác tôi làm điều gì đó tồi tệ và bị ngã xuống đất rất đau đớn. Miệng tôi bị sưng và không có sự dấu hiệu hồi phục sau ba ngày. Khi mẹ tôi đến, bà thấy miệng tôi như vậy và nói: “Con có làm gì sai phải không? Con đã xin lỗi Sư phụ chưa?” Tôi lập tức thành tâm xin lỗi Sư phụ. Trong vòng ba phút, chỗ sưng đã giảm nhiều.

Tôi cũng bị ngã xe máy nhiều lần trong khi giao nước. Nhưng tôi chỉ bị xầy xước da và không bị gãy xương. Mỗi lần như vậy là vì tôi đã làm điều gì đó sai trái trước đó. Mẹ tôi thường nhắc tôi niệm Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo, nhưng thời gian trôi qua tôi quên mất lời dặn của mẹ. Có lần, tôi đang chở hai thùng nước và một thanh niên cùng tuổi bắt đầu đuổi theo tôi và trêu chọc tôi. Sau đó anh ta bị cảnh sát truy đuổi. Tôi đã đâm rất mạnh vào cái cây trước mặt. Nhưng tôi không bị thương chút nào và các thùng chứa nước cũng như xe máy của tôi đều ổn. Người thanh niên kia bị ngã rất mạnh.

Một lần khác, tôi đang chở một số thùng nước thì một chiếc xe buýt lao đến ngay chỗ tôi. Chỉ có một con đường nhỏ bên phải và đã quá muộn để tôi rẽ vào đó để tránh xe buýt. Tôi nhắm mắt lại và nghĩ rằng tất cả đã kết thúc. Nhưng khi tôi mở mắt ra, hai tay tôi đang giữ chặt tay cầm xe máy và tôi đang ở trên con đường nhỏ với hai chân trên mặt đất. Tôi tự hỏi trong một giây, ai đã đưa tôi đến đó và ngay lập tức tôi nhận ra rằng Sư phụ đã cứu tôi lần nữa! Tôi chắp hai tay lại và cảm ơn Sư phụ nhiều lần.

Năm 2012, tôi đi làm cho một công ty lớn. Mẹ tôi nói với tôi rằng tôi nên cố gắng tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, không bắt nạt bất cứ ai, sống tốt bụng và chân thành với đồng nghiệp. Một ngày nọ, tôi và một đồng nghiệp đã mâu thuẫn với nhau và anh ta đã đánh vào mặt tôi rất mạnh. Nó làm tôi rất đau và tôi đã muốn đánh lại anh ta nhưng sau đó tôi nghĩ rằng tôi đã được hưởng lợi rất nhiều từ Đại Pháp và luôn được Sư phụ chăm sóc che chở. Tôi quyết định chịu đựng cơn đau đó và không đánh trả lại. Tôi bước đến gần anh ta và khẽ nói: “Anh đánh tôi mạnh quá. Mặt tôi đã bị sưng lên rồi”. Thật bất ngờ, anh ta quỳ xuống và nói: Tôi xin lỗi! Xin hãy tha thứ cho tôi! Chỉ cần như vậy, chúng tôi đã giải quyết được nợ nghiệp của nhau.

Một lần khác, chúng tôi đang đi đến một con sông và tôi nhảy lên ghế phụ của một chiếc xe xây dựng. Một nữ đồng nghiệp gọi tôi xuống xe. Tôi nghĩ cô ấy cần tôi vì điều gì đó nhưng cô ấy chỉ trêu chọc tôi. Khi tôi bắt một chiếc xe khác ra sông, tôi thấy chiếc xe lúc nãy chở tôi đã rơi xuống sông và người ngồi ở chỗ tôi ngồi trước đó đã bị thương. Tôi biết rằng Sư phụ đã giúp tôi tránh được một tai nạn.

Mẹ tôi đã tu luyện Đại Pháp trong hơn 20 năm và Sư phụ đã luôn bảo hộ cho tôi trong suốt thời gian đó. Nhiều điều kỳ diệu được triển hiện. Tôi muốn nói với Sư phụ bằng cả trái tim của mình rằng: “Sư phụ, Ngài đã không quản bao vất vả để cứu độ chúng sinh. Cảm ơn sự từ bi vĩ đại của Ngài, cảm ơn Ngài đã cứu độ chúng con!

Cuộc bức hại vẫn đang diễn ra. Mỗi lần cảnh sát đến quấy rối mẹ tôi, họ luôn lừa dối chúng tôi để đưa bố và tôi ra khỏi nhà. Mẹ tôi sau đó nói với tôi rằng họ đang làm điều này để không ai có thể chứng kiến tội ác của họ. Họ không dám cho người khác thấy họ đang bức hại những người tốt.

Tôi muốn gửi lời tới những kẻ bất lương, những người vẫn tin theo ĐCSTQ để bức hại các học viên: “Đừng cố chấp đi trên một con đường cho đến khi không còn lối nào để đi. Hãy cho bản thân một đường lùi! Đừng bỏ lỡ cơ hội quý giá này để được Sư phụ Đại Pháp cứu độ”.

Tôi cũng muốn gửi lời chào đến những người con của các học viên Đại Pháp khác. Chúng ta phải vững tin vào Đại Pháp và kiên định ủng hộ cha mẹ chúng ta tu luyện. Tương lai tươi sáng đang gần kề và chúng ta đang chứng kiến giai đoạn huy hoàng nhất của lịch sử.

Con xin cảm tạ Sư phụ tôn kính!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/3/397441.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/2/18/183290.html

Đăng ngày 12-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share