Được thuật lại bởi một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-11-2019] Tôi năm nay 67 tuổi. Vào năm 1991, gia đình tôi đã chuyển từ nông thôn lên thành phố và mở một siêu thị. Vào thời điểm đó trong vùng không có nhiều siêu thị nên chúng tôi đã kiếm được rất nhiều tiền.

Trở nên giàu có là điều tốt nhưng đôi khi cũng là điều xấu. Chồng tôi vốn là người không có chí tiến thủ, không tín ngưỡng, ham chơi hơn ham làm, cờ bạc rượu chè trai gái thứ gì cũng có. Lẽ dĩ nhiên là chúng tôi thường xuyên cãi nhau, đánh nhau, gia đình hỗn loạn và mâu thuẫn căng thẳng lên đến cực điểm. Sự tra tấn và đau đớn mà tôi phải chịu đựng thật sự không thể tả được. Tinh thần và cơ thể tôi dường như bị mắc kẹt trong vũng lầy, không thể tự thoát ra.

Tình hình của tôi trở nên tuyệt vọng

Hơn ba mươi năm trước, tôi bị cao huyết áp và phải dùng thuốc để duy trì. Mỗi khi chồng tôi quấy rối làm cho cảm xúc bùng lên, tôi thường bị chóng mặt và phải uống thuốc đặc trị Não Lực Tĩnh mới hết. Mỗi năm cứ đến ngày mưa là tôi bị ói và tiêu chảy, đau đớn không chịu nổi. Tôi lại bị thêm bệnh gút và luôn phải dùng thuốc.

Vào năm 1998, tôi đã đến trạm y tế dự phòng để kiểm tra y tế theo yêu cầu và được phát hiện mắc bệnh viêm gan siêu vi. Vào thời điểm đó bác sĩ đã không giải thích rõ các triệu chứng của tôi nên tôi vẫn tiếp tục làm việc như bình thường, giao hàng cho khách hàng ở khắp mọi nơi. Năm sau, trạm y tế dự phòng không cấp giấy chứng nhận sức khỏe cho tôi thì tôi mới biết rằng mình bị viêm gan B.

Vì để trị bệnh, tôi đã đến bệnh viện, cũng như tìm những bài thuốc từ dân gian, uống rất nhiều các loại thuốc nhưng vẫn không hết mà sức khỏe ngày càng xấu đi.

Đến năm 1999, tôi bắt đầu hay bị chóng mặt. Sau đó, tôi lái xe đến một bệnh viện nổi tiếng ở Nam Kinh để điều trị bệnh gan. Nhưng bác sĩ nói rằng tôi đến quá muộn vì tất cả thuốc tôi uống đã hủy hoại gan của tôi. Ông nói rằng tôi đã ở giai đoạn đầu của xơ gan, khó xử lý và rất nguy hiểm. Tôi đã khóc rất nhiều bên hành lang của bệnh viện, trong lòng cảm thấy tuyệt vọng, cảm thấy rằng cuộc sống của mình sắp kết thúc. Bản thân đã lao tâm khổ tứ làm việc quần quật trong nhiều năm, đã chịu đựng biết bao gian khổ vất vả cũng chỉ để mong cho cuộc sống sung túc, đủ đầy hơn nhưng giờ đây tôi sắp mất tất cả, cuộc sống của tôi sắp chấm dứt, sao số mệnh tôi lại khổ đến như thế chứ.

Bởi vì chồng tôi hay to tiếng với khách nên trừ phi tôi có mặt ở đó còn không thì khách hàng không muốn đến siêu thị nữa. Nhưng lúc này tôi chỉ để tâm vào việc làm sao để bảo vệ mạng sống nên không quan tâm đến việc kinh doanh nữa. Vào năm 2000, siêu thị của chúng tôi đóng cửa.

Năm 2005, tôi tập Thái Cực Quyền, nhưng sức khỏe vẫn không được cải thiện. Khi tôi trở lại bệnh viện để kiểm tra, họ phát hiện ra rằng giờ tôi đã có khối u tuyến giáp do chứng cường giáp của tôi. Bác sĩ nói với chồng tôi rằng một tuần sau tôi cần phải quay lại để kiểm tra, nhưng chồng tôi không hề nói cho tôi biết. Một thời gian sau, mọi người phát hiện thấy có một cục u phát triển trên cổ tôi và đề nghị tôi phẫu thuật để bỏ nó đi. Mọi thứ kéo dài thêm vài tháng nữa cho đến cuối cùng tôi trở nên yếu đến mức phải nằm liệt giường. Con trai tôi vội đưa tôi đến bệnh viện. Sau cuộc phẫu thuật, tôi đã rơi vào hôn mê. Ngọn lửa sinh mệnh của tôi leo lét cháy và tôi sắp phải từ giã cõi đời.

Mùa đông năm 2011, trời đổ tuyết và rất lạnh. Giường ngủ của tôi quay về hướng Bắc. Chồng tôi cứ khăng khăng để cho cửa sổ mở vào ban đêm. Tôi bị ho và không thể ngủ được. Chứng ho nhiều làm tôi đau đầu và đau cánh tay. Khi đến bệnh viện để làm kiểm tra tổng thể, các bác sĩ phát hiện ra tôi còn bị viêm dạ dày ăn mòn, viêm túi mật và thậm chí các bệnh lây truyền qua đường tình dục mà tôi mắc phải từ chồng. Ngoài ra các bác sĩ tại Bệnh viện Nam Kinh còn cho biết rằng thận của tôi đã bị suy nhược nghiêm trọng.

Tôi bị bệnh rất nặng nên đã chi hàng chục ngàn đô la cho thuốc men. Dù biết rằng nhiều loại thuốc tôi uống là độc, nhưng tôi không thể sống thiếu chúng. Cân nặng của tôi giảm từ 70 kg xuống 45 kg. Mặt tôi tái nhợt và tôi cảm thấy như mình đang lơ lửng khi bước đi. Trong cơn tuyệt vọng, tôi đã thử mọi cách, kể cả Phong Thủy và thầy cúng, nhưng không gì có thể giúp được tôi.

Tia hy vọng mong manh

Tôi đã đến gặp một người bạn cũ và anh ấy đã bị sốc khi thấy bộ dạng của tôi. Anh ấy nói với tôi nhiều người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và điều đó đã giúp họ khỏi bệnh. Tôi đã không tin anh ấy vì tất cả biện pháp tôi đã thử đều không có tác dụng. Nhưng tôi biết anh ấy không bao giờ nói dối, vì thế tôi quyết định thử tu luyện dù không hy vọng gì nhiều.

Khi về đến nhà, tôi nói với con trai tôi rằng tôi muốn tu luyện Pháp Luân Công, cháu liền nổi nóng và nói: “Tại sao mẹ lại muốn luyện tập môn này chứ? Chính quyền đã cấm mọi người không được tu luyện Pháp Luân Công! Bệnh viện không thể cứu chữa cho mẹ thì Pháp Luân Công cũng vô dụng thôi. Mẹ không thể tập môn này.” Cháu kiên quyết không cho tôi luyện và con dâu tôi cũng phản đối kịch liệt.

Khi tôi bảo với bạn tôi, anh ấy hỏi: “Vậy cuộc đời của bạn thuộc về bạn hay là của con bạn?” Vì thế tôi đã đến gặp một người phụ nữ lớn tuổi sống gần đó. Tôi biết bà ấy rất tốt bụng và bà đã dạy tôi năm bài công pháp và còn cho tôi mượn một quyển sách “Chuyển Pháp Luân”.

Vì tôi không thể đọc Chuyển Pháp Luân ở nhà nên mỗi buổi chiều tôi đến công viên để đọc. Tôi chỉ được đi học có một năm nên không biết nhiều chữ. May mắn thay, những câu chữ trong Chuyển Pháp Luân rất dễ hiểu đơn giản giống như người thường hay nói chuyện vậy. Tôi hiểu rằng pháp môn này dạy người ta làm thế nào để trở thành người tốt và hành xử chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Khi đọc sách xong, tôi đã trả nó lại cho người phụ nữ mà tôi đã mượn. Bà ấy mỉm cười và nói: “Bất kỳ lúc nào chị muốn đọc, hãy cứ đến mượn nhé.” Khi không có ai ở quanh, tôi luyện các bài công pháp. Tuy nhiên, tôi vẫn uống thuốc.

Khi tôi đến gặp bạn tôi, anh ấy nói: “Bạn chưa thực sự bắt đầu tu luyện, bởi vì nếu bạn làm thế, nhiều điều kỳ diệu sẽ không xảy ra. Tu luyện là việc nghiêm túc, bạn không thể giải đãi được. Y học có thể giúp bạn giảm trừ cơn đau đớn tạm thời, có thể giúp bạn cảm thấy tốt hơn trên bề mặt nhưng căn nguyên của bệnh tật của con người là rất thâm sâu. Chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới có thể giúp loại bỏ tận gốc căn bệnh của bạn mà thôi.”

Anh ấy giải thích: “Hàng triệu người trên khắp thế giới tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng chỉ có ở Trung Quốc, những người tu luyện mới bị bức hại. Vì sao mà trên thế giới có nhiều người tu luyện đến thế? Là bởi Pháp Luân Đại Pháp đã mang lại những hiệu quả tích cực cho họ! Có rất nhiều người có sức khỏe kém hơn bạn nhưng giờ họ vẫn ổn.”

Tu luyện một cách nghiêm túc

Hàng ngày, tôi bắt đầu luyện công một cách đều đặn và tạm dừng uống thuốc trong vài ngày. Tôi muốn thử xem xem có điều gì khác biệt xảy ra hay không. Một tuần sau, tôi bắt đầu uống thuốc trở lại. Nhưng lần này, tôi không thể nuốt xuống được vì cái mùi thuốc làm tôi chóng mặt. Thế là kể từ đó tôi ngừng dùng thuốc hẳn.

Vào tháng Sáu năm đó một điều kỳ diệu đã xảy ra khi tôi đang luyện công. Tôi cảm thấy năng lượng chạy quanh mình, trên cơ thể, trên hai chân, hai bàn tay, giữa các ngón tay và trên đầu; miễn là ở đâu có vấn đề tôi đều cảm thấy có một luồng năng lượng xoay chuyển xung quanh đó.

Một lần khác tôi cảm thấy đầu mình tách mở ra và một thứ gì đó bị gỡ bỏ đi. Tôi nhận ra rằng vật chất xấu trong đầu tôi đã bị gỡ bỏ. Nước mắt tôi chảy dài vì tôi biết rằng mình đã được cứu rồi, lòng biết ơn và sự cảm kích lúc này hơn cả vạn lời nói.

Tôi đến gặp người phụ nữ đã cho tôi mượn cuốn sách. Bà ấy hỏi xem tôi có cảm thấy Pháp Luân đang xoay trên đầu không. Tôi nói có rất nhiều Pháp Luân và tôi có thể cảm thấy sự xoay chuyển của chúng. Bà ấy nói: “Tốt! Tốt! Sư phụ Lý đang điều chỉnh thân thể của chị từng tầng từng tầng một!”

Ngoại hình tôi dần được cải thiện và lần đầu tiên trong nhiều năm tôi trông khỏe mạnh hơn! Tất cả mọi bệnh tật của tôi đã biến mất. Làn da của tôi trở nên hồng hào, và cân nặng của tôi dần dần tăng lên 65kg.

Đôi khi tôi cũng có thể cảm thấy tầng tầng lớp lớp những vật chất xấu được gỡ bỏ. Trong hơn một năm, trên đỉnh đầu tôi đầy những mụn có mủ hay vỡ và chảy ra. Tôi hiểu điều gì đang xảy ra và trong tim tôi tràn đầy niềm vui lẫn sự biết ơn.

Nhìn thấy tôi khỏe ra, con trai và con dâu không còn phản đối việc tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nữa. Tôi đã có thể làm việc nhà và chăm lo cho cháu trai của mình.

Hàng xóm của chúng tôi hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Mấy tháng trước trông chị thật đáng thương. Tất cả chúng tôi đều nghĩ rằng chị sắp chết. Vậy mà giờ đây trông chị rất khỏe mạnh và tràn đầy sức sống!”. Khi tôi về quê, nhiều người nói: “Chúng tôi nghĩ rằng chị đã chết!“. Tôi nói với mọi người rằng sự hồi phục đáng kinh ngạc của tôi là bởi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp là tốt! Hơn một trăm quốc gia trên thế giới chào đón Pháp Luân Đại Pháp. Cả thế giới đều biết về Pháp Luân Đại Pháp. Chỉ có ở Trung Quốc, ĐCSTQ bịa đặt tuyên truyền và lừa dối chúng ta. Những cuộc tấn công vào Pháp Luân Đại Pháp giống như những gì đã xảy ra trong Cách mạng Văn hóa. Tất cả đều là dối trá!”

Chồng tôi giờ đây trở nên tôn trọng Đại Pháp

Chồng tôi đã thua bạc mất cả triệu đô la và đánh tôi rất nhiều lần. Tôi đã từng rất oán giận ông ta. Khi tôi mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, ông ấy đã cố gắng ngăn tôi lại. Một ngày nọ, ông ấy đã đấm thẳng vào đầu tôi. Tôi không cảm thấy gì, nhưng tay của ông ấy đã bị thương.

Mỗi lần ông ấy cố làm hại tôi thì đều phải nhận quả báo gần như ngay lập tức. Cuối cùng ông ta hiểu rằng Đại Pháp rất đặc biệt và ngừng nói những điều thiếu tôn trọng về Sư phụ và Đại Pháp. Kể cả người như chồng tôi mà vẫn còn hy vọng, thì tôi biết rằng sự từ bi của Đại Pháp có thể làm tan chảy cả sắt thép!

Tôi có rất nhiều câu chuyện để chia sẻ với các bạn! Tôi thật may mắn khi được trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Đại Pháp đã không lấy của tôi một xu nào hết nhưng đã cho tôi những điều tốt đẹp nhất. Tôi đã thay đổi từ một người tuyệt vọng và sắp chết để trở nên hoàn toàn khỏe mạnh chỉ trong một thời gian ngắn.

Càng học Pháp nhiều, tôi càng hiểu thêm. Pháp Luân Đại Pháp nhấn mạnh đến việc tu luyện tâm tính và chính lại nhân tâm của người ta. Đại Pháp đang được hồng truyền khắp thế giới và mang lại lợi ích cho tất cả chúng sinh.

Tôi hiểu rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, là vĩ đại nhưng không biết phải diễn tả như thế nào. Pháp môn này dạy mọi người tu luyện và đối xử tốt với người khác. Thật không may, nó đã bị ĐCSTQ vô liêm sỉ bôi nhọ, bóp méo và làm mất uy tín. Tôi sẽ tiếp tục làm rõ chân tướng với mọi người và nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp tốt và tuyệt vời như thế nào. Tôi hy vọng rằng tất cả mọi người có thể nhìn thấu những lời dối trá, hiểu chân tướng và được đắc cứu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/21/395991.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/25/181213.html

Đăng ngày 24-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share