[MINH HUỆ 07-08-2019]
Ngày xưa vào thời đại Thiên Hoàng tại Nhật Bản có một vị tướng quân tên là Toshiyuki Fujiwara. Ông rất giỏi về làm thơ waka (một loại thơ của Nhật Bản). Bởi vì thư pháp Trung Quốc được truyền vào Nhật Bản những năm thời đại nhà Tùy, Đường nên người Nhật Bản vô cùng sùng bái văn hóa nơi đông thổ Đại Đường. Việc học tập thư pháp chữ Hán đã trở thành thời thượng và hình thành nên thư pháp Nhật Bản. Toshiyuki Fujiwara cũng rất thích thư pháp Nhật Bản.
Sau khi văn hóa Phật giáo được truyền từ Trung Quốc sang Nhật Bản, nhiều người Nhật Bản bắt đầu nghiên cứu học tập Phật pháp và chép kinh Phật. Toshiyuki cũng rất hứng thú đối với những kinh điển của Phật gia. Hầu hết bạn bè của ông đều đến ủy thác cho ông chép kinh Phật. Ông ấy sao chép gần hai trăm phần kinh Phật (khoảng 2 quyển kinh Phật).
Chép kinh với tâm bất kính sẽ bị triệu hồi
Một hôm, Toshiyuki đột nhiên qua đời, nhưng ông ta cảm thấy linh hồn của mình giống như đang còn sống. Sứ giả âm phủ diện mạo hung tợn đột nhiên tiến đến trói lấy ông rồi dẫn đi. Trong tâm ông ta có chút bất bình, thầm nghĩ rằng: “Cho dù là Thiên Hoàng có chỉ lệnh đến bắt ta nhưng ta là người có thân phận, bị đối đãi vô lý như thế này thì cũng không hợp tình hợp lý chút nào.”
Do vậy, Toshiyuki hỏi lại: “Rốt cuộc ta đã phạm tội gì mà phải chịu đối đãi như thế này?”
Sứ giả âm phủ trả lời: “Chúng ta cũng không biết, chỉ là phụng mệnh ‘nhất định phải bắt người đó đến’ nên chúng ta mới mang ngươi đi. Bất quá chỉ là ngươi từng chép qua kinh Phật phải không?”
Toshiyuki nói: “Ta đã từng chép.”
Sứ giả âm phủ lại hỏi: “Ngươi chép nhiều không?”
Toshiyuki nói: “Ta nhận ủy thác của bạn bè nên đã chép 2 quyển.”
Sứ giả âm phủ nói: “Chính bởi vì sự việc này nên mới triệu hồi ngươi đến âm phủ.”
Sau đó, vài người tiến về phía trước mà không nói lời nào. Bấy giờ, có khoảng hai trăm binh sĩ mặc áo giáp đội mũ cưỡi ngựa đi qua. Ánh mắt lóe lên tia sáng như sấm chớp, miệng đỏ như lửa, trông giống như quỷ khiến người ta phải kinh hãi. Toshiyuki trông thấy đội quân thì vô cùng kinh hãi, sợ muốn ngất đi. Các binh sĩ nhìn thấy Toshiyuki thì liền chạy đến trước mặt ông ta.
Toshiyuki hỏi sứ giả âm phủ: “Những binh sĩ này là người nào vậy?”
Sứ giả âm phủ trả lời: “Ngươi không biết sao? Những người này chính là những người ủy thác ngươi chép kinh. Vốn là họ hy vọng mượn công đức ngươi chép kinh Phật thì họ có thể chuyển sinh đến một thế giới tốt đẹp, hoặc làm thiên nhân, hoặc được đầu thai làm người. Nhưng khi ngươi chép kinh Phật thì không hề tinh tấn, không giới cấm ăn thịt, nào là thất tình lục dục, nghĩ tưởng lung tung, thậm chí trong đầu đầy ắp niệm đầu tà dâm. Kết quả là họ chưa thể đắc được công đức mà còn chuyển sinh thành thân thể hung ác, dữ tợn. Họ hận ngươi nên đã báo cáo với âm phủ và yêu cầu bắt ngươi lại để báo thù. Không phải vậy thì ngươi đã không bị gọi đến thế giới âm phủ.”
Toshiyuki nghe xong câu chuyện thì thân thể cảm thấy thống khổ như tan rã thành từng mảnh, ngũ tạng như thiêu đốt. Ông ta lại hỏi: “Vậy tôi sẽ bị xử lý như thế nào?”
Sứ giả âm phủ nói: “Ngươi luôn hỏi những câu hỏi ngu ngốc. Họ sẽ dùng kiếm chém ngươi thành hai trăm phần, mỗi người một phần, trong mỗi phần đều có trái tim của ngươi. Ngươi sẽ thống khổ không cách nào chịu được.”
Toshiyuki nghe xong liền cảm thấy muôn vàn thống khổ. Ông ta đau khổ hỏi tiếp: “Ta phải làm gì mới có thể giải thoát đây?”
Sứ giả âm phủ trả lời: “Ta không biết, ta cũng không có cách nào giúp ngươi.”
Toshiyuki bước đi không vững, trong lúc loạng choạng thì đến bên một bờ sông, ông ta nhìn thấy nước sông một màu đen ngòm như mực. Trong tâm Toshiyuki cảm thấy nước sông này thật là kì quái, liền hỏi sứ giả âm phủ: “Vì sao nước sông lại đen như thế này?”
Sứ giả âm phủ trả lời: “Đây đều là nước mực mà ngươi dùng để chép kinh Phật đã biến thành nước sông đang chảy.”
Toshiyuki lại hỏi: “Vì sao nước sông lại bốc mùi đen kịt vậy?”
Sứ giả âm phủ trả lời: “Dùng tâm thanh tịnh chép kinh văn thì đều được thiên thượng thu nạp, còn như ngươi dùng ý niệm dơ bẩn bất tịnh chép kinh thì bị vứt ra nơi đồng hoang, mực viết bị nước mưa cuốn trôi tích tồn lại biến thành dòng sông này.”
Toshiyuki nghe xong thì vô cùng kinh ngạc.
Toshiyuki vừa khóc vừa nói với sứ giả âm phủ: “Ta phải làm thế nào mới được cứu? Dù cho thế nào đi nữa xin hãy cứu ta.”
Sứ giả âm phủ nói: “Xem bộ dạng nhà ngươi bây giờ thật là đáng thương, nhưng tội nghiệp của ngươi nặng nề nên ta cũng không còn cách nào.”
Lúc này có người đi đến thúc giục họ nhanh chóng đến trước một cánh cửa lớn. Bên trong có rất nhiều người tay chân bị trói, cũng có rất nhiều người chân đeo xiềng xích đến từ khắp các nơi, đông đúc đến mức không còn chỗ để đứng.
Phát nguyện hối cải quay trở về nhân gian
Hai trăm binh sĩ đầy thù hận lúc nãy đứng nhìn Toshiyuki. Họ hận đến mức như muốn lập tức phanh thây ông ta. Toshiyuki càng sợ hãi hơn và không biết phải làm thế nào. Ông lại hỏi sứ giả âm phủ: “Thật sự là không còn cách nào tốt sao?”
Sứ giả âm phủ nói: “Ngươi chỉ có thể lập lời thề phải chép bốn quyển kinh thư rồi xem thế nào.”
Toshiyuki tiến đến trước cổng lớn, âm thầm phát nguyện trong tâm rằng từ đây về sau phải tiếp tục hoàn thành chép xong bốn quyển kinh thư, sám hối lỗi lầm. Sau đó, ông ta được đưa tới điện Diêm Vương.
Một quan sai từ trong điện đi ra và hỏi: “Người này là Toshiyuki phải không?”
Sứ giả âm phủ trả lời: “Chính là ông ta.”
Quan sai trách sứ giả âm phủ dẫn người đến trễ.
Ngay sau đó quan sai hỏi Toshiyuki: “Toshiyuki, ngươi hãy nghe cho rõ, ta hỏi ngươi: ngươi ở nhân gian đã tu thành loại công đức gì rồi?”
Toshiyuki đáp lại: “Tôi không có công đức gì cả, chỉ là đã từng nhận ủy thác của người ta để chép hai trăm phần kinh Phật.”
Quan sai lại nói: “Dương thọ của ngươi vốn dĩ chưa hết, nhưng vì ngươi dùng thân tâm dơ bẩn chép kinh Phật nên mới bị triệu hồi đến nơi đây. Hiện giờ ta sẽ giao ngươi cho những người đã tố cáo ngươi, chiểu theo ý nguyện của họ mà xử lí ngươi.”
Toshiyuki vô cùng sợ hãi và nói: “Tôi phát nguyện phải chép bốn quyển kinh Phật nhưng bây giờ tôi mới chỉ chép xong hai quyển. Nguyện vọng chưa thực hiện xong mà đã triệu hồi tôi đến đây thì tôi không cách nào đền tội.”
Quan sai nói: “Thật là có việc này sao! Mang sổ ghi chép nợ đến để truy xét.”
Một cuốn sổ ghi chép nợ thật lớn liền lập tức được mang đến. Trong khi quan sai lật xem từng trang, Toshiyuki xem qua và thấy những tội lỗi bản thân mình đã làm được ghi chép không sai chút nào trong cuốn sổ và không hề có công đức. Việc Toshiyuki phát nguyện chép bốn trăm phần kinh Phật khi tiến vào cửa lớn được ghi lại ở trang cuối cùng.
Quan sai xem xong liền nói: “Nếu đã như vậy thì lần này cho ngươi một cơ hội. Ngươi có thể quay trở về thực hiện nguyện vọng của ngươi, nhưng ngươi nhất định phải chân chính làm được thì mới được tính.”
Sau khi quan sai đưa ra phán quyết, hai trăm binh sĩ lập tức không thấy đâu nữa. Quan sai nhấn mạnh lần nữa: “Sau khi trở về nhân gian, ngươi nhất định phải đoái hiện thệ nguyện của ngươi!”
Toshiyuki được trả về nhân gian.
Biết sai lầm nhưng không cải biến, cuối cùng sẽ hối hận
Bên này, Toshiyuki chết đi sống lại. Thê tử đang ở bên khóc thương. Toshiyuki cảm thấy giống như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, nhưng tất cả những gì trải qua trong mộng đều ở trước mắt, ông ta nghĩ: “Lần này ta phải nỗ lực dùng tâm thanh tịnh để chép kinh Phật.”
Thân thể của Toshiyuki dần dần hồi phục, ông ta đã chuẩn bị xong giấy bút và mực để chép kinh. Ông ta nhờ người ta kẻ hàng trên giấy để ông có thể chép kinh cho ngay ngắn. Nhưng thời gian qua đi, Toshiyuki không giữ vững bản thân mình, tâm ý lung lay. Chép kinh cho đến một hôm ông ta đột nhiên bỏ ra ngoài vui chơi, tìm kiếm kỹ nữ. Dần dần ông ta hoàn toàn quên mất những việc xảy ra nơi âm phủ. Thọ mệnh đã đến và Toshiyuki qua đời.
Hơn một năm sau khi Toshiyuki qua đời, Ki no Tomonori (một nhà thơ waka nổi tiếng thời Heian) trong mộng gặp Toshiyuki với nét mặt vô cùng kỳ dị và sợ hãi. Toshiyuki nói: “Bởi vì ta lập lời thề chép bốn quyển kinh văn nên mới tạm thời kéo dài sinh mệnh quay trở về nhân gian, nhưng do ý chí nhu nhược, tâm dơ bẩn chưa giảm bớt nên ta không thể hoàn thành thệ nguyện nên phải chịu trừng phạt chết đi. Bây giờ ta phải chịu thống khổ khôn xiết.”
Toshiyuki lại nói: “Nếu như ông thương xót ta, ông tìm giấy viết kinh và thỉnh tăng nhân ở chùa Mitsui chép bốn quyển kinh cung dưỡng cho ta.”
Nói đến đây, Toshiyuki khóc nghe thê thảm. Ki no Tomonori tỉnh lại từ trong mộng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Trời vừa tờ mờ sáng, ông lập tức tìm giấy chép kinh và đến chùa Mitsui bái kiến tăng nhân.
Tăng nhân ở chùa Mitsui vừa nhìn thấy Ki no Tomonori liền nói: “Tôi vừa định gửi người đến nơi quý phủ thăm hỏi sự tình, không ngờ là ông lại tự tìm đến. Thật là tốt quá!”
Ki no Tomonori chưa lập tức kể về giấc mộng của mình và hỏi tăng nhân: “Cho tôi hỏi là sự tình gì?”
Tăng nhân đáp lại câu hỏi của Ki no Tomonori: “Đêm hôm trước tôi nằm mộng gặp tướng quân Toshiyuki, ông ấy nói: ‘Ta phải dùng tâm cung kính chép xong bốn quyển kinh thư nhưng do bản thân ta lười biếng nên phải chịu nhận hình phạt chịu chết, vì tội này mà ta phải chịu muôn vàn thống khổ.’ Toshiyuki nói rằng ông có giấy viết kinh thư và đã thỉnh cầu tôi dùng giấy đó chép kinh thư cung dưỡng để giảm bớt tội nghiệp của ông ấy. Toshiyuki nói về cụ thể sự tình thì đến hỏi ông. Nói xong thì Toshiyuki khóc nghe rất thê thảm.”
Ki no Tomonori nghe xong câu chuyện liền kể chi tiết một lượt về giấc mộng mình đã gặp, kể xong thì cả hai người đều rơi lệ. Ngay sau đó, Ki no Tomonori mang giấy giao cho tăng nhân và nhắn nhủ tăng nhân. Cuộn giấy cũng là theo lời nói trong giấc mơ mà tìm được. Tăng nhân tiếp nhận cuộn giấy và dùng tâm vô cùng cung kính khai bút viết kinh Phật.
Về sau, Toshiyuki lại đồng thời xuất hiện trong giấc mơ của hai người họ và nói: “Cảm tạ hai vị, tôi nhờ công đức này mà được giải thoát phần nào khỏi muôn vàn thống khổ.”
Ông ấy trông có vẻ đã tốt hơn, nét mặt cũng trở nên vui hơn phần nào.
(Trích từ: “Uji Shūi Monogatari” của Nhật Bản)
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2019/8/7/391108.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/29/180894.html
Đăng ngày 29-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.