Bài viết bởi một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 08-10-2019] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được tám năm. Lúc mới đắc Pháp, tôi đã được trải nghiệm cả những niềm vui và chấn động, cả những hối hận và buồn bã khi tôi không vượt được quan nạn và cả những niềm vui và sự mãn nguyện hạnh phúc khi gia đình tôi đắc được lợi ích nhờ việc tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Cuộc sống thay đổi khác hơn mong đợi
Mọi người đều có quyền mong đợi những điều tốt đẹp trong thế giời này, bao gồm cả tình yêu, thành công trong công việc, sức khoẻ an khang,…Là một thiếu nữ, mục đích quan trọng nhất của tôi là tìm được đúng “người ấy” và có một gia đình chồng thật tốt.
Tuy nhiên, thực tế lại là một câu chuyện khác. Tôi cưới một người mà tôi không mong đợi. Cuộc hôn nhân này được cha mẹ tôi sắp đặt và tôi phải làm theo.
Sau ngày cưới tôi mới dần dần biết anh ấy. Anh rất để ý đến vẻ bề ngoài, thích đánh bạc và không có tính thực tế. Chồng tôi được sinh ra trong một gia đình giàu có và được nuông chiều đến hư. Những thói quen xấu của anh ấy càng ngày càng bộc rõ sau khi kết hôn và điều này gây ra rất nhiều cãi vã.
Sau khi tôi sinh con thì anh thường ở ngoài chơi đến khuya. Ngôi nhà của chúng tôi không còn là điều anh yêu quý nữa, anh thích ở ngoài chơi hơn. Tôi đã phải chịu đựng anh. Tôi đã làm mọi công việc nhà và chăm sóc con cái.
Chị chồng thường hay đến ở với chúng tôi. Sau đó thì em trai chồng cũng đến ở với chúng tôi trong hơn một năm để đi học tại thành phố chúng tôi ở. Bố mẹ chồng đến ở với chúng tôi hết lần này đến lần khác. Không kể tôi đã phải cống hiến bao nhiêu cho gia đình thì chồng tôi vẫn cứ tiếp tục đi theo con đường của riêng anh.
Hơn nữa, anh ấy dùng hết cả thu nhập để đánh bạc. Chồng tôi bị bắt vì đánh bạc vài lần và tôi phải đi bảo lãnh cho anh ấy tại ngoại.
Sức khoẻ của tôi đi xuống nhiều vì tôi làm việc vất vả cả ở nhà, ở công ty và cả vì những tổn thương mà chồng tôi gây ra. Tôi thường xuyên suy nghĩ đến việc ly dị nhưng tôi thực sự muốn ly dị như mẹ tôi và chị tôi? Liệu rằng sau này con của tôi có bị kỳ thị không? Nếu con của tôi không ngoan sau khi cha mẹ ly dị thì tôi có đường nào lui? Tôi phải luyện nhẫn, tôi phải nhẫn chịu vì con của mình.
Lúc đó tôi bị chứng đau nửa đầu, thấp tim, đau lưng, đau khớp, viêm mũi dị ứng, u nang tử cung, mất ngủ kinh niên và nứt xương cụt. Tôi cảm thấy cực kỳ thống khổ sau mỗi lần nấu cơm. Tôi gần như không thể đi bộ lên đến tầng năm được. Tôi đã không nhìn thấy một sự hy vọng nào và cuộc đời rơi vào ngõ cụt
Được giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp
Năm 2010, qua mạng Internnet tội gặp được một đôi vợ chồng. Họ sống cùng tôi trên một con phố. Cả hai người họ đều là giáo sư ở trường đại học và là học viên Pháp Luân Đại Pháp.
Họ giới thiệu cho tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Đầu óc tôi được khai mở nhiều sau khi đọc cuốn sách. Tôi hiểu ra rằng mọi sự thống khổ mà tôi chịu đựng là đều có lý do.
Sau khi đọc cuốn sách vài tháng thì các căn bệnh của tôi đều khỏi. Tôi trở nên khoẻ mạnh và tràn đầy năng lượng hơn. Đồng thời tôi cũng thấy hối hận vì tôi đã đánh mất cơ hội đắc Pháp mười năm trước, khi hàng xóm của tôi giới thiệu cho tôi. Tôi đã không có ấn tượng tốt với Đại Pháp sau khi xem tuyên truyền của ĐCSTQ trên tivi. Lần này tôi cảm thấy như mình được đánh thức khỏi một giấc mơ và cuối cùng tôi cũng đã hiểu được sự khác biệt giữa tốt và xấu.
Người chồng trốn thoát khỏi thực tại
Tuy nhiên chồng tôi thì ngày càng trượt dài vào tuyệt vọng. Anh đã luôn tìm kiếm một cuộc sống thoải mái và tự do. Anh ấy theo đuổi tiền và đàn bà đẹp. Thậm chí chồng tôi còn sử dụng chất kích thích và đã bị bỏ tù trong 15 ngày.
Chồng tôi đã bỏ công việc và mở kinh doanh riêng. Một khi có tiền thì anh ấy làm bất kể cái gì anh ấy muốn. Để mở rộng công việc kinh doanh, chồng tôi đã mua và bán các bất động sản và lấy ra các khoản tiền vay sử dụng các thẻ tín dụng khác nhau. Sau đó anh chơi bài bạc và gái gú. Khoản đầu tư vào dự án kỹ thuật máy móc của anh thất bại vào năm 2014 và cuộc đời của chồng tôi rớt xuống vực thẳm. Chồng tôi bị bắt vào tháng 8 năm 2017 vì dùng các thẻ ngân hàng để rút ra hơn một triệu nhân dân tệ.
Tôi cực kỳ chấn động. Vì sao chồng tôi lại trở nên tồi tệ như thế, dù cho tôi đã là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Phải chăng sự lãnh đạm và ghét bỏ của tôi đã đóng vai trò trong việc làm cho anh bị trượt dài?
Thoát khỏi hiện thực không phải là cách để giải quyết vấn đề. Có hai cách cho tôi – hoặc là ly dị, hoặc là thay đổi chồng tôi. Nhiều người họ hàng của chúng tôi rất thất vọng về anh ấy và nói tôi ly dị anh. Nhưng các nguyên lý của Đại Pháp cho tôi biết rằng tôi không thể tiếp tục làm ngơ với anh. Tôi đã chịu đựng anh vì con cái nhưng thẳm sâu tôi rất căm ghét anh.
Là một học viên, tôi nên đi theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và bỏ đi hết các ghét bỏ trong lòng. Tôi không thể tiếp tục sai. Tôi biết chỉ có Đại Pháp mới cứu được anh mà thôi.
Đối mặt với án tù
Tôi gặp một số luật sư để được tư vấn và một số họ nói rằng anh có thể bị kết án tù 10 năm.
Tôi đã thuê một nữ luật sư để giúp anh. Tôi tin rằng nữ luật sư này có thể hiểu anh hơn, an ủi anh khi anh cảm thấy bất lực và giúp anh xây dựng lại sự tự tin để đối mặt với hiện thực.
Khi tôi viết những lá thư cho anh, tôi đã âm thầm ra dấu cho anh niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.” Thật khó để truyền tải thông điệp này dưới một hoàn cảnh như thế. Trước đây, tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và nói anh niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.” Tôi tin rằng anh có thể hiểu được thông điệp của tôi.
Ngạc nhiên thay, tôi biết được rằng người nữ luật sư nọ chính là học viên Pháp Luân Đại Pháp và chúng tôi là đồng tu.
Tôi nói với luật sư rằng chồng tôi có tính cách rất đáng sợ, không thể kiểm soát bản thân và đã làm rất nhiều việc xấu. Nhưng một việc tốt mà anh ấy đã làm đó chính là giữ một thùng đựng sách Pháp và các tài liệu của Đại Pháp an toàn khi nhóm học Pháp bị tấn công và bức hại. Đó chính là một hành động bảo vệ sách của Đại Pháp thật xuất sắc, dù dưới một áp lực và nỗi sợ hãi to lớn. Tôi tin rằng anh đang được hưởng phúc báo vì việc đó. Lần này tôi đã thực sự rất quan tâm đến anh. Sự từ bi của tôi đã được xuất lai. Vì thế Sư phụ đã sắp xếp cho anh một luật sư phù hợp.
Tôi đã chuyển tiền vào tài khoản của anh nhiều nhất có thể. Tôi đã gửi cho anh quần áo theo mùa đúng thời gian. Tôi đã buông bỏ hết nhưng suy nghĩ về anh và tin rằng mọi thứ sẽ thay đổi khi những suy nghĩ của anh thay đổi.
Ngoài việc giúp đỡ các học viên ở trại giam, tôi giành hết toàn bộ thời gian rảnh của mình để học Pháp, chép Pháp và luyện công. Khi tôi phát chính niệm ngoài trại tạm giam, thi thoảng tôi quên mất chồng mình vẫn đang bị giam giữ. VKSND tối cao đã thụ lý hồ sơ dân sự của anh và đề xuất mức phạt là 7 năm tù giam. So với mức 10 năm mà luật sư từng nói thì mức bảy năm này xem ra là làm chúng tôi thở phào. Vì một lý do nào đó, các thành viên khác trong gia đình tôi đã cắt hợp đồng với vị nữ luật sư này mà không hỏi ý kiến của tôi. Tôi có hơi buồn một chút nhưng tôi nhớ ra rằng là một học viên thì phải nên “tuỳ kỳ tự nhiên”. Sư phụ mới là người quyết định tất cả.
Sau phiên toà xét xử hai tháng sau đó, tôi đã tham dự phiên toà và lắng nghe cả hai bên biện hộ. Khi phiên toà kết thúc thì luật sư của tôi nói rằng kết quả tốt nhất có thể là năm năm tù giam và sẽ có cơ hội giảm án trong thời gian ở tù. Điều này có nghĩa là chồng tôi có thể được tự do sau hai năm nữa.
Án tù thay đổi nhờ tin tưởng vào Đại Pháp
Mọi thứ thay đổi một cách chóng mặt. Mười ngày sau, chị chồng tôi thông báo với tôi rằng tôi có thể đón chồng tôi về nhà vì chị ấy đã trả hết nợ cho chồng ôti và anh ấy không cần ở tù nữa. Điều này đã vượt quá cả mong đợi của tôi. Lúc mới đầu, chị ấy không muốn trả món nợ của chồng tôi và chấp nhận để anh ấy chịu án tù. Nhưng sau đó, chị ấy đã mở vòng tay ra giúp đỡ, thật là một sự thay đổi lớn lao từ trong tâm.
Khi được thả ra, chồng tôi nom rất gầy gò. Đầu của anh đầy nhọt mủ và có một cái nhọt đinh to bằng quả trứng. Xung quanh các mụn nhọt thì không có tóc nữa. Trông anh thật đáng sợ. Tôi hỏi anh có biết rằng anh sẽ được thả tự do ngay lập tức hay không. Anh nói anh thực sự không thể tin được khi người quản ngục nói anh cởi quần áo tù ra. Chồng tôi nói rằng thậm chí ngay trong trại giam anh ấy cũng tin rằng Pháp Luân Đại Pháp sẽ cứu anh và anh tin vào Pháp Luân Đại Pháp. Vì thế ý nghĩ chân thực đó của anh cũng có một vai trò lớn vì ý nghĩ đó cho thấy anh tin vào sức mạnh của Đại Pháp.
Lúc về nhà, sức khoẻ của anh còn tồi tệ hơn. Anh bị chẩn đoán là bị tiểu đường nặng. Tôi nói anh đừng lo lắng vì Đại Pháp đã triển hiện cho anh thấy uy lực và anh nên biết là anh phải làm gì tiếp theo
Sau đó tôi đã mở video “Bây giờ và cho tương lai – Câu chuyện của Pháp Luân Đại Pháp và các khoảnh khắc trong cuộc đời” cho anh xem. Tôi cũng tải các chương trình về văn hoá truyền thống Trung Hoa trên trang Minh Huệ cho anh xem và nói anh niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo” trong tâm mình. Hai tháng sau đó, các xét nghiệm cho thấy anh không còn dấu hiệu gì về bệnh tiểu đường nữa cả. Thật kỳ diệu.
Tóc anh mọc trở lại và trông khoẻ mạnh, tràn đầy năng lượng. Chồng tôi bắt đầu một công việc kinh doanh nhỏ và quyết tâm trả hết món nợ triệu đô của anh. Chồng tôi đã trở lại đúng với quỹ đạo.
Không quan trọng mất bao lâu mới có thể làm việc đó nhưng chỉ cần chồng tôi đặt hết tâm trí vào những việc nên làm, cư xử tốt, trân quý Phật pháp thì cuối cùng anh cũng sẽ thành công, cho dù việc đó có khó khăn như thế nào lúc ban đầu.
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/8/180228.html
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/9/27/390086.html
Đăng ngày 28-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.