Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 30-09-2019] Năm 1999, Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc, phát động chiến dịch đàn áp Pháp Luân Công. Giang đã huy động sức mạnh của truyền thông, phô thiên cái địa, thêu dệt ra vô số tin tức để làm người dân quay lưng chống lại Pháp Luân Công, khiến thế nhân mê mờ rơi vào cạm bẫy. Tuy nhiên, vẫn có nhiều người định rõ thị phi, phân được thiện ác, sẵn sàng đứng lên vì Đại Pháp nói lời công đạo. Tôi muốn chia sẻ ra đây vài câu chuyện về những con người như thế.
Cấp trên của tôi
Ngày 20 tháng 7 năm 1999 (thời điểm cuộc bức hại chính thức bắt đầu), một nhân viên trong đơn vị tôi lớn tiếng nhạo báng Pháp Luân Công ở hành lang. Sếp tôi nghe thấy ồn ào bên ngoài nên bước ra, tức giận lên tiếng:
“Anh im đi! Anh biết được bao nhiêu mà nói thế? Về phòng làm việc đi!”
Không khí trở nên căng thẳng và mọi người đều quay lại nhìn tôi, có người thì thào, “Lại sắp có thêm cuộc vận động chính trị nữa rồi.”
Không lâu sau, cảnh sát và nhân viên Phòng 610 đến bắt tôi.
Đồng nghiệp về sau kể lại rằng, sau khi tôi bị bắt, cấp trên đã kể cho cậu nhân viên mới biết những chuyển biến thân tâm tràn đầy tích cực của tôi nhờ tập Pháp Luân Công; từ đó, cậu ấy đã thay đổi suy nghĩ, thậm chí về sau còn ủng hộ tôi tu luyện.
Đêm đầu tiên tôi bị bắt, sếp đã đến thăm và mang bữa tối cho tôi. Ông giải thích với cảnh sát rằng tôi là người đáng tin cậy, làm việc nhiệt tình, tận tâm; rằng Pháp Luân Công đã cải thiện sức khỏe của tôi ra sao.
Không lâu sau khi được thả, tháng 9 tôi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Đại Pháp, nhưng trên đường đi lại bị bắt; cảnh sát đưa trả tôi về quê và giam giữ bất hợp pháp.
Giám đốc nhà giam gọi tôi lên văn phòng gặp, “Nói tôi nghe nếu có ai ở đây ức hiếp cô. Cấp trên của cô vừa mới trao đổi trực tiếp với tôi và có nhờ chúng tôi để mắt giúp đỡ cô. Có vẻ như cô thực sự là một người tốt.”
Sau khi tôi bị bắt, sếp vẫn đánh giá cao tôi trước mặt mọi người. Ông kể về việc sức khỏe tôi tốt lên thế nào sau khi tu luyện và lý do tôi muốn đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Đại Pháp.
Vào buổi họp bình bầu cuối năm, cơ quan tôi tiến hành chọn ra hai cá nhân xuất sắc và nhân viên nào cũng tranh giành mà cãi nhau không ngớt.
Sếp tôi khi đó lên tiếng, “Mọi người tranh gì chứ? Theo tôi chỉ có hai học viên Pháp Luân Công trong đơn vị chúng ta là xứng đáng với danh hiệu này. Nhưng tiếc là cấp trên đã có lệnh không cho phép tôi đề cử trao thưởng cho họ.”
Các đồng nghiệp
Để ngăn tôi tiếp tục đến Bắc Kinh, cấp trên đã ra lệnh câu lưu tôi ở chỗ làm và yêu cầu Bí thư Đảng bộ ở cơ quan giám sát tôi. Một hôm, viên Bí thư muốn phô trương uy quyền nên lên tiếng giáo huấn tôi.
Tôi bình tĩnh đáp, “Chúng ta làm việc cùng nhau và anh cũng hiểu rõ về tôi. Trước khi chính quyền bắt đầu đàn áp, anh vẫn hay kể với mọi người việc tôi phục hồi sức khỏe nhờ Đại Pháp ra sao. Bây giờ sao anh lại như thế? Cổ nhân có dạy: “Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo” (nhận một giọt nước ân nghĩa thì phải dùng cả con suối để báo đền). Huống hồ, Sư phụ đối với tôi gia ân hồng đại, lại không cần hồi báo, chỉ yêu cầu tôi phải làm người tốt, lấy nguyên lý Chân- Thiện- Nhẫn làm tiêu chuẩn để đề cao tâm tính. Anh bảo tôi phải nói dối thế nào đây?
Anh ấy vẫn lớn giọng, “Đảng không cho cô tập Pháp Luân Công thì cô buộc phải chấp hành.”
Nghe thế, vài đồng nghiệp bước đến nói lý với Bí thư Đảng bộ.
Một người bảo, “Anh không được cư xử với chị ấy như thế. Ai ở đây cũng biết chị ấy là người lương thiện thế nào.”
Người khác lại nói, “Đừng quên chị ấy trước đây cũng giúp đỡ anh rất nhiều. Anh nên biết ơn chị ấy mới phải.”
Ngay sau khi bức hại diễn ra thì có một sinh viên vừa tốt nghiệp vào làm chỗ chúng tôi. Sau vài tháng, cô ấy bảo, “Trước đây tôi không biết Pháp Luân Công là gì và cũng không bận tâm nhiều về chuyện đó. Nhưng sau khi biết chị, tôi hiểu ra là Pháp Luân Công không phải như những gì chính quyền đưa tin.”
“Tôi đặt nghi vấn và rồi nhận ra rằng truyền thông chỉ lặp đi lặp lại những khẩu hiệu chống Pháp Luân Công, mà hiếm khi đưa ra những sự kiện hay dữ liệu chân thật nào. Hàng triệu người trí thức vẫn tập luyện trước khi bức hại diễn ra. Pháp Luân Công nhất định không phải là tầm thường nên mới có nhiều người yêu thích như vậy. Dù thế nào, tôi cũng sẽ không bị những lời tuyên truyền kia lừa dối.”
Sau đó tôi lại bị bắt và bị kết án ba năm tù vào năm 2001. Lúc đó chồng tôi vừa bị sa thải và con trai chuẩn bị lên đại học. Chúng tôi không còn nguồn thu nhập nào nữa. Các đồng nghiệp gửi thư hỏi thăm, viết rằng tất cả đều nhớ khoảng thời gian vui vẻ làm việc cùng tôi và nhiều người đã vận động quỹ để hỗ trợ gia đình tôi vượt qua giai đoạn khó khăn.
Tôi thật sự rất vui vì họ đã đứng lên vì chính nghĩa, không sợ liên lụy, biết phân rõ thị phi trắng đen và chọn lựa đúng đường đi cho đợt tuyển trạch của tương lai. Mặc dù tôi từ chối khoản quyên góp nhưng thâm tâm vẫn cảm động đến rơi lệ. Lá thư khiến bảo vệ trại giam xúc động và từ đó mọi người đều đối xử với tôi rất tốt.
Những người hàng xóm
Chung cư cũ nơi chúng tôi sống có đến năm gia đình cùng chung nhau một nhà vệ sinh và chen chúc nhau trong dãy hành lang bé xíu; nhưng tất cả đều hòa thuận. Tôi dạy bọn trẻ trong chung cư tiếng Anh và tiếng Hoa còn chồng tôi dạy Toán. Tất cả đều miễn phí. Khi người già bị ốm, chúng tôi đưa họ đến bệnh viện.
Sau khi tôi ra tù, cảnh sát và cán bộ khu vực thường đến sách nhiễu tôi nhưng đều bị hàng xóm ngăn lại.
Một cảnh sát kể, “Mỗi khi đến nhà cô thì luôn có vài bà cụ đến phân bày lí lẽ với chúng tôi. Họ bảo gia đình cô ai cũng tốt bụng; luôn giúp mọi người lau dọn nhà vệ sinh công cộng, thay bóng đèn ở hành lang. Bồn cầu bị nghẹt thì cô dọn bằng tay. Vợ chồng cô còn dạy học miễn phí cho bọn trẻ. Họ bảo chúng tôi sao không đi bắt tội phạm, buôn lậu, mại dâm đi mà lại đến quấy rầy cô!”
Sau khi cảnh sát hiểu rõ chân tướng, họ cũng không ngăn cản con trai tôi làm hộ chiếu đi du học trong thời gian tôi bị giam.
Chú tôi
Chú tôi làm Bí thư chi bộ nhiều năm ở làng. Trong cuộc họp phổ biến chỉ thị của Trung ương Đảng yêu cầu mọi người nắm rõ thông điệp tuyên truyền phản đối Pháp Luân Công. Chú tôi đứng lên nói, “Những gì tuyên truyền đúng hay sai thì tôi chưa rõ, nhưng tôi chỉ thấy cháu gái tôi nhờ tập Pháp Luân Công mà bệnh tật khỏi hẳn. Cho dù các anh nói gì thì tôi chỉ tin vào sự thật. Trước đây, cháu tôi bệnh tật triền miên, bây giờ thì khỏe mạnh, vô bệnh, trông còn trẻ hơn tuổi.”
Sau khi được thả, tôi đến thăm chú và giảng chân tướng cho dân làng. Mọi người đều tỏ ra thân thiện mặc dù biết rõ lý do tôi bị bắt. Nhờ chú giúp đỡ mà tất cả nhanh chóng chấp nhận chân tướng và bày tỏ đồng tình với tôi.
Một người nắm tay tôi thật chặt và nói, “Chúc mừng cô! Chú cô đã kể cho tôi nghe chuyện của cô.”
Ông ấy nghẹn ngào và bật khóc, “Cô phải chịu đựng nhiều rồi!” Tôi cũng xúc động và nước mắt lăn trên gò má.
Chú tôi về sau kể lại, “Ông ấy là một người tài hoa nhưng vì xuất thân gia đình mà bị Đảng Cộng sản Trung Quốc bức hại đấu tố và từng bị giam. Trong suốt thời gian dài, hai vợ chồng ông ấy phải sống không nhà không cửa, khổ sở trăm bề.”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/9/30/393992p.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/21/180420.html
Đăng ngày 17-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.