Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-9-2019] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ làm việc trong một công ty sản xuất. Gần đây, tôi bị một tai nạn do không tận tâm với công việc và muốn chọn một môi trường tu luyện thoải mái hơn.
Công ty hoạt động sáu ngày trong tuần. Do không có thời gian để làm ba việc nên tôi muốn có thêm ngày nghỉ. Tôi đã xin phép sếp của mình để được nghỉ thêm một ngày nữa và không nhận lương.
Không những khiến tôi thất vọng mà sếp của tôi còn không vui vì đề xuất này của tôi. Tôi bị động tâm và nghĩ rằng mình sẽ thôi việc và tìm việc gì khác để làm nếu ông ấy không đồng ý cho tôi nghỉ thêm một ngày nữa. Cuối cùng, sau khi nói chuyện với giám đốc nhân sự, ông ấy đã quyết định cho phép tôi được nghỉ hai ngày một tuần.
Lẽ ra tôi phải ổn định công việc của mình sau khi thắng trận, nhưng trong lòng tôi vẫn không an định. Mỗi ngày tôi đều gửi sơ yếu lý lịch của mình tới những công ty khác, tìm kiếm việc gì đó trong lĩnh vực hành chính để tôi có được nguyên cuối tuần rảnh rỗi. Tôi tự nhủ rằng khi nào tìm được công việc như vậy tôi sẽ nghỉ không làm kỹ sư nữa. Tôi bị chấp vào ý tưởng này và liên tục gửi sơ yếu lý lịch của mình đi. Tuy nhiên không ai gọi tôi đến phỏng vấn cả. Cuối cùng có một công ty đã gọi cho tôi. Tôi rất hào hứng và hứa sẽ đến dự phỏng vấn.
Cuộc phỏng vấn được xếp lịch vào lúc hai rưỡi chiều, vì vậy tôi đã về nhà để thay đồ, nghĩ rằng mình cần phải trông chỉn chu hơn một chút. Tôi cố tình chọn một chiếc váy dài. Gần đến hai giờ chiều, tôi lên một chiếc xe đạp điện và sẵn sàng ra ngoài.
Ngay lối vào khu dân cư chỗ tôi ở, có một người phụ nữ đứng gần đó nói với tôi rằng: “Váy của cô gần chạm đất rồi kìa.” Tôi mỉm cười với bà ấy, kéo váy lên và tiếp tục đi phỏng vấn.
Nhưng người phỏng vấn đã không gặp tôi trong phòng hội thảo. Mà thay vào đó, chúng tôi đứng trong bóng râm ngay tại lối vào của công ty và trò chuyện nhanh. Việc đó thật bất tiện và tôi nghĩ rằng cách phỏng vấn này thật nực cười. Sau khi nói chuyện xong tôi vội vã quay lại chỗ làm.
Do đang vội nên tôi đã lái xe khá nhanh, chiếc xe đột nhiên khựng lại và tôi bị văng ra khỏi xe. Điều duy nhất tôi còn nhớ là cằm của mình bị đập xuống mặt đường. Tôi choáng váng và không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi thấy máu chảy xuống hai cánh tay. Sau đó, tôi nhận ra chiếc váy dài của mình bị vướng vào bánh sau của chiếc xe đạp điện.
Tôi nhận ra mình đã quá chấp trước vào việc “tuần làm việc năm ngày” và có lẽ tôi không nên đi phỏng vấn. Tôi nhổ ra những mảnh răng vỡ. Một người đứng sau tôi đề nghị giúp đỡ. Anh đã giúp tôi kéo chiếc váy ra khỏi bánh xe và dựng xe lên. Khi tôi hỏi anh xem chính xác chuyện gì đã xảy ra, anh không trả lời và bỏ đi.
Quần áo và hai cánh tay của tôi dính đầy máu, tuy vậy tôi vẫn trèo lên chiếc xe điện đã bị móp mấy chỗ và chạy xe về nhà.
Sau khi lau chùi sạch sẽ, tôi ngồi xuống và bắt đầu phát chính niệm. Tôi bắt đầu hướng nội. Tôi nhớ rằng gần đây mình đã không hoàn thành tốt công việc ở chỗ làm vì bận phàn nàn về đồng nghiệp, công ty và thường phụ họa theo khi người khác phàn nàn. Đây chính xác là lý do tại sao mấy cái răng của tôi bị gãy. Tôi đã không tu khẩu, mà còn tạo nghiệp.
Mặc dù không cảm thấy đau nhưng tôi nhìn thấy một đường cắt sâu dài khoảng 4 cm ở dưới hàm. Chỉ có điều răng trong miệng đều lung lay hết khiến tôi rất khó chịu. Da ở hai đầu gối bị xước và rỉ nước đặc biệt khi tôi ngồi đả toạ. Sau đó chất dịch ngừng chảy, và khô lại rồi đóng thành vảy.
Sau đó những phần vảy này dầy lên và khiến tôi cảm thấy khó khăn mỗi khi duỗi chân. Những phần khác ở chân tôi vẫn sưng, vì vậy ngay khi tôi cố gắng duỗi chân, những chiếc vẩy bị kéo da non ở hai bên và gây đau đớn. Tôi nghĩ: “Mình sẽ ngồi đả tọa, phát chính niệm và sau đó luyện các bài công pháp đứng. Tôi đã phải ngừng luyện công giữa chừng vì đau đớn.”
Tôi thức dậy vào mỗi sáng và luyện các bài công pháp đứng, sau đó nghỉ một chút rồi ngồi đả toạ. Một sáng nọ khi đang cố gắng đứng dậy tôi cảm thấy đầu gối của mình đau kinh khủng. Người bạn cùng phòng của tôi, cũng là một học viên, đã động viên tôi, nói rằng tôi nên chịu đựng cơn đau và đứng dậy nhanh hết mức có thể. Dần dần tôi đã vượt qua được cơn đau ở đầu gối.
Một tối nọ, khi cảm thấy vô cùng đau đớn, tôi đã quyết định ngâm đầu gối cho mấy chiếc vẩy mềm ra và sau đó lột chúng đi. Tôi ngồi dưới sàn, ôm hai đầu gối và khóc vì đau. Tôi tự nhủ: Tại sao tôi lại tu luyện nhỉ? Tôi bị trầy xước từ đầu đến chân, bị mẻ sáu chiếc răng. Một dây thần kinh ở răng bị lộ ra và khiến tôi gặp khó khăn khi ăn. Nhưng vì hàm của tôi vẫn chưa lành hẳn, nên tôi không thể mở miệng hay đi gặp nha sỹ.
Trong lúc tôi đang khóc thì cơn đau ngừng. Hẳn là Sư phụ nhân từ đã nhìn thấy tôi không thể chịu được nữa và đã loại bỏ nghiệp lực cho tôi. Tôi vô cùng biết ơn, mặc dù thế tôi vẫn cảm thấy mình đã làm Sư phụ thất vọng. Trong lúc đau đớn tôi đã nhẩm:
“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã dần dần hồi phục. Vết cắt ở hàm đã lành mặc dù không phải chữa trị. Tôi gặp tai nạn vào cuối tháng 6, ngoài trời rất nóng, nhưng tôi đã hồi phục mà không bị biến chứng. Tôi đã đi làm lại sau chín ngày.
Là một học viên trẻ, tôi chưa từng trải qua bất kỳ khổ nạn về thân thể. Sau tai nạn này, tôi đã hiểu rõ hơn rằng mình phải biết trân quý khoảng thời gian mà Sư phụ đã kéo dài ra để chúng ta sống ở thế gian này. Tôi cũng hiểu sâu hơn về việc tịnh hoá thân thể cho học viên đạt đến trạng thái vô bệnh, từ đó tôi cảm thấy vô cùng biết ơn Sư phụ.
Tôi cũng nhận ra rằng tu luyện là vô cùng nghiêm túc. Cựu thế lực lúc nào cũng dõi theo chúng ta. Chúng ta cần phải giữ vững tâm tính và bước đi trên con đường mà Sư phụ đã an bài. Mặc dù con đường này khá là chật hẹp, nhưng với Pháp của Sư phụ, chúng ta chắc chắn sẽ có thể đi đến cuối cùng.
Trên đây là chút thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/9/15/393296.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/5/180605p.html
Đăng ngày 17-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.