Bài viết của Mỹ Hoa, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Hoa Kỳ
[MINH HUỆ 04-06-2019] Tôi đến New York vào năm 2015. Hôm nay, con xin báo cáo với Sư phụ và chia sẻ với các đồng tu kinh nghiệm tu luyện của tôi sau khi đến nước Mỹ.
Nếu có gì không phù hợp, mong các đồng tu vui lòng chỉ rõ.
Tu luyện bản thân trong khi gọi điện thoại giảng chân tướng cho các trường hợp đặc biệt
Từ khi đến New York, tôi đã tham gia vào hạng mục gọi điện giảng chân tướng cho cảnh sát, các nhân viên của viện kiểm sát và các phòng tư pháp ở Trung Quốc để phản hồi các trường hợp bị bức hại.
Thời gian đầu, tôi luôn gặp phải những người không hiểu chân tướng, và họ thường xuyên lăng mạ tôi. Một lần, một cảnh sát ở tỉnh Hắc Long Giang trả lời điện thoại và bắt đầu la mắng tôi. Không những vậy, ông ta còn lăng mạ Sư phụ nữa. Tôi tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, sau đó, phải mất một lúc tôi mới trở lại được trạng thái bình thường. Khi một đồng tu nghe thấy tôi nói chuyện qua điện thoại, cô nói với tôi rằng tôi có tâm tranh đấu rất mạnh.
Tại trạm gọi điện của chúng tôi, sau mỗi lần gọi điện, chúng tôi đều ngồi lại chia sẻ với nhau. Thông qua sự giúp đỡ của các đồng tu, học Pháp và cùng nhau giao lưu chia sẻ, tôi đã buông bỏ được tâm tranh đấu, tâm tật đố, và nhiều tâm chấp trước khác. Tâm từ bi của tôi đã có thể xuất ra, vì vậy tôi có thể giảng chân tướng cho những nhân viên cảnh sát lăng mạ tôi. Một lần, một cảnh sát ở một địa khu xa xôi đã nói với tôi: “Tôi đã hiểu rõ những điều chị nói. Cuối cùng tôi đã minh bạch chân tướng!”
Tôi thường nói với mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp là một pháp môn tu luyện của Phật gia, được hồng truyền trên toàn thế giới và đã nhận được nhiều thư khen thưởng từ các chính phủ.
Tôi cũng nói rằng: “Sư phụ Lý Hồng Chí của chúng tôi đã nhiều lần được đề cử giải Nobel Hòa bình, và các cuộc diễu hành ở hải ngoại của chúng tôi có hàng vạn người tham gia.”
Ngoài ra, tôi còn giảng rằng trên thế giới chỉ có ở Trung Quốc, Pháp Luân Đại Pháp mới bị bức hại và vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn là giả, và ĐCSTQ đã cưỡng bức thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công còn sống để kiếm lợi nhuận.
Cuối cùng, tôi giảng về quy luật thiện ác hữu báo, về việc các quan chức cao cấp của ĐCSTQ đã bị ngã ngựa như thế nào sau khi bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng khuyên họ không nên trở thành con dê thế tội cho Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của ĐCSTQ, kẻ đã phát động cuộc bức hại đẫm máu này.
Sau khi chúng tôi gọi các cuộc điện thoại cứu viện khẩn cấp về Trung Quốc Đại lục, thông thường các đồng tu bị giam giữ ở đồn cảnh sát cũng được thả.
Qua nhiều năm, các đồng tu ở khắp nơi trên thế giới đã phối hợp cùng nhau để khai sáng hoàn cảnh cho các đồng tu ở Trung Quốc Đại lục thực hiện sứ mệnh cứu độ chúng sinh. Việc này đã giúp cho một bộ phận lớn những người làm việc trong ngành cảnh sát, viện kiểm sát, và các phòng tư pháp ở Trung Quốc minh bạch chân tướng và được đắc cứu. Đây thực sự là uy đức của Đại Pháp.
Một trạm gọi điện đã được thành lập để giúp giải cứu các đồng tu bị giam giữ ở Trung Quốc, và tôi là người đảm nhiệm vai trò điều phối viên ở đây. Quá trình này thực sự là một quá trình tu luyện khoan tâm thấu cốt. Tuy nhiên, nó đã giúp tôi đề cao rất nhiều.
Khi đội của chúng tôi mới được thành lập, tôi đã gặp mâu thuẫn với cô Lưu, một điều phối viên khác. Tôi cảm thấy mình bị đối xử bất công và rất ủy khuất. Nếu như là trước kia, có lẽ tôi đã rời hạng mục rồi.
Làm thế nào tôi có thể chịu đựng được sự phẫn uất như vậy? Bởi vì tôi đã minh bạch rằng mọi thứ đều là tu luyện, và để trở về nhà cùng Sư phụ, tôi cần phải hướng nội tìm ra lỗi sai của bản thân. Tôi không thể chọn hoàn cảnh tu luyện, nói cách khác, tôi phải tu chính mình bất luận hoàn cảnh có phức tạp như thế nào.
Anh Trần, một điều phối viên khác, đã khuyên tôi cần hướng nội. Anh cũng nói rằng mặc dù tôi đã tu luyện nhiều năm như vậy, nhưng tôi vẫn chưa hiểu rõ tu luyện là gì.
Điều này khiến tôi vô cùng kinh ngạc. Tôi tự nhủ: “Mình đã tu luyện được 20 năm dưới hoàn cảnh bức hại tà ác tại Trung Quốc. Mình đã giảng chân tướng, cứu độ chúng sinh, đồng thời cũng không thỏa hiệp với tà ác.”
“Làm sao mà mình lại không biết tu luyện là như thế nào kia chứ?”
Tôi tiếp tục hướng nội và tự hỏi những chấp trước nào đã kéo mình lại. Sau một buổi học Pháp nhóm, tôi về cùng anh Trần và đã kể cho anh những chấp trước mà tôi phát hiện được.
Anh không đồng ý với tôi và vẫn khẳng định rằng tôi không biết cách tu luyện. Anh nhắc tôi nghĩ lại xem trước đây tôi đã từng gặp vấn đề tương tự hay không.
Ngay sau đó, chúng tôi đã đến bến xe buýt. Sau khi lên xe buýt, tôi hồi tưởng lại trước đây khi làm điều phối viên, tôi cũng đã gặp một tình huống tương tự. Lúc đó, tôi không vượt qua được một khảo nghiệm tâm tính, nhưng tôi không muốn thừa nhận điều đó. Mỗi khi mâu thuẫn phát sinh, tôi luôn đi tìm vấn đề của đối phương. Và nếu gặp ai đó không đồng tình với tôi, tôi càng cho rằng mình bị oan uổng và muốn rời khỏi hạng mục. Trong tâm tôi đầy oán hận.
Nghĩ tới đây, một đoạn Pháp của Sư phụ bỗng xuất hiện trong tâm trí tôi:
“Kẻ ác do tâm tật đố sai khiến, ích kỷ, nóng giận, mà tự thấy bất công.” (Cảnh giới, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Đoạn Pháp này chính là đang nói tôi. Tôi đã sai!
Lúc này, trong đầu tôi xuất hiện ba chữ: “không chính phủ”. Tôi cảm thấy rất chấn động. Nếu một người không sẵn sàng phối hợp với các điều phối viên, thì liệu họ có thể làm tốt công việc Đại Pháp hay không? Tâm tật đố và nhân tố văn hóa Đảng tồn tại trong tôi đã lộ rõ.
Tôi bỗng trở nên minh bạch. Sư phụ đã dùng những mâu thuẫn này để giúp tôi loại bỏ tâm tật đố và văn hóa Đảng.
Tôi thực sự biết ơn Sư phụ vì đã khổ tâm an bài những mâu thuẫn này cho tôi. Sau đó, tôi đã cố gắng làm tốt vai trò điều phối viên của mình thông qua việc học Pháp, tu tốt bản thân, và hướng nội tìm mỗi khi vấn đề phát sinh.
Đồng thời, tôi cố gắng làm tốt việc gọi điện giảng chân tướng. Tôi cũng cố gắng phối hợp tốt với các điều phối viên và hướng nội mỗi khi gặp mâu thuẫn.
Nhóm giảng chân tướng của chúng tôi phối hợp rất tốt, cả chỉnh thể đều thăng hoa. Chúng tôi đều coi nơi gọi điện giảng chân tướng cứu người là một hoàn cảnh tu luyện rất tốt.
Cứu nhiều người hơn để hoàn thành sứ mệnh của bản thân
Trong túi xách của mình, tôi luôn mang theo tài liệu giảng chân tướng. Được sự giúp đỡ của đồng tu, tôi đã tải đoạn phim quảng cáo Shen Yun vào điện thoại của mình để có thể dễ dàng giới thiệu chương trình biểu diễn của Shen Yun với mọi người.
Vài ngày trước, tôi bước ra khỏi ga tàu điện ngầm để bắt xe buýt về nhà. Khi vừa mới ngồi xuống, một người đàn ông lớn tuổi ngồi bên cạnh tôi đã bắt chuyện với tôi. Sau khi nói vài câu, tôi đã chuyển sang chủ đề Shen Yun. Ông rất vui vẻ nhận tờ giới thiệu từ tôi và nói rằng ông sẽ xem chương trình này.
Ông đến sống cùng con gái ở Hoa Kỳ cách đây 12 năm. Ông thường xuyên đi lại giữa Trung Quốc và Hoa Kỳ, và có kế hoạch quay về Trung Quốc Đại lục vào cuối tháng. Tôi chỉ có vài phút ngắn ngủi trên xe buýt để nói chuyện với ông, nhưng tôi đã cố gắng giúp ông thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Ông rất vui mừng và liên tục nói cảm ơn tôi. Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng niềm hân hoan của một sinh mệnh sau khi được cứu.
Một lần, trên một chuyến tàu điện ngầm chật ních người, tôi đang đứng bên cạnh một cái cột trụ ở trên tàu thì bỗng cảm thấy như có ai đó đang kéo áo của mình. Tôi quay người lại và nhìn thấy một phụ nữ phương Tây đang chỉ tay vào một chiếc ghế trống, ý bảo tôi ngồi xuống. Tôi nghĩ có lẽ bà có quan hệ nhân duyên với tôi, vì vậy tôi đã lấy ra một tờ chân tướng về Đại Pháp bằng tiếng Anh và đưa cho bà. Bà bắt đầu chăm chú đọc và hỏi tôi rằng bà có thể học các bài công pháp ở đâu.
Tôi có thể nghe hiểu bà nói nhưng lại không thể diễn đạt được ý của mình bằng tiếng Anh. Vì vậy, tôi chỉ cho bà địa chỉ của nhà sách Thiên Thê được in trên tờ tài liệu và khuyên bà tới đó. Tôi cũng chỉ cho bà tên trang web của Pháp Luân Đại Pháp bằng tiếng Anh. Bà đã lập tức dùng điện thoại di động của mình để vào trang web.
Bà bắt đầu xem đoạn phim tư liệu lúc Sư phụ truyền Pháp tại hải ngoại và hình ảnh Sư phụ uốn nắn lại động tác luyện công cho một số học viên. Bà hào hứng chỉ vào hình ảnh của Sư phụ và nói: “Sư phụ!” Bà đã xem đoạn phim đó cho đến khi xuống tàu. Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt của Sư phụ, bà lại thốt lên: “Sư phụ!” Tôi nghĩ rằng bà có duyên phận rất lớn với Sư phụ, và cảm thấy thật may mắn vì đã giới thiệu Đại Pháp cho bà.
Một lần khác trên xe buýt, một thanh niên trẻ người Tây phương đã nhường ghế cho tôi. Tôi đã lấy ra bốn tờ tài liệu chân tướng tặng cho anh và ba người bạn của anh. Khi một trong số họ nhìn thấy dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp”, anh đã đọc to dòng chữ và giơ ngón cái lên. Ba người còn lại cũng bắt đầu đọc tờ tài liệu và vui vẻ nói chuyện với tôi.
Thấy tôi không hoàn toàn hiểu những gì họ nói, họ đã cố gắng sử dụng phương thức tôi có thể hiểu được để nói chuyện với tôi. Trong số họ, có người đã từng đến Trung Quốc và thăm Tử Cấm Thành. Họ cũng công nhận Pháp Luân Đại Pháp và văn hóa truyền thống Trung Hoa. Khi họ chuẩn bị xuống xe, chúng tôi đã chào tạm biệt nhau, họ cũng vui vẻ mang theo tờ chân tướng.
Tuy nhiên, cũng có những lần tôi gặp một số người không ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp. Một lần, khi đang đi tàu điện ngầm, tôi thấy một phụ nữ ngoài 30 tuổi đang đọc thời báo Epoch Times. Cô xem qua trang về sức khỏe, liếc qua phần tin tức rồi đặt tờ báo sang một bên. Tôi nói với cô: “Nếu thích đọc báo này, cô có thể quét mã vạch và xem nó trên điện thoại. Như vậy sẽ thuận tiện hơn.”
Cô nói cô thích đọc báo giấy hơn. Tôi nói rằng tờ báo này rất hay. Nhưng thật không ngờ cô lại đáp rằng: “Tôi không nghĩ vậy. Tờ báo này toàn lời bịa đặt.”
Sau đó, cô kể cho tôi rằng cha của cô từng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trước khi ông qua đời. Tôi hỏi cô, ông có tiếp tục tu luyện sau khi ĐCSTQ bắt đầu chiến dịch bức hại Pháp Luân Đại Pháp không. Cô trả lời: “Không.” Tôi liền nói: “Như vậy, ông đã không được Sư phụ của chúng tôi bảo hộ. Khi hết thọ mệnh, ông sẽ qua đời thôi.”
Sau đó, tôi nói: “Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được một thời gian lâu. Hiện nay tôi đã 67 tuổi. Cô nhìn tôi xem.”
Cô cẩn thận nhìn tôi rồi kinh ngạc nói: “Trông bà không giống một phụ nữ 67 tuổi một chút nào cả!”
Sau đó, tôi kể cho cô nghe về những biến hóa của bản thân từ khi tôi bắt đầu tu luyện: “Trước khi tu luyện, tôi từng bị bệnh tim, viêm loét đại tràng, và bệnh ngoài da. Chúng đều biến mất sau khi tôi bước vào tu luyện Đại Pháp. Bây giờ, tôi là người khỏe mạnh nhất trong gia đình.” Tôi cũng nói với cô rằng tôi đã bị ĐCSTQ bức hại và bị bắt giam nhiều lần khi còn ở Trung Quốc, và rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi giúp mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ là để đảm bảo bình an cho họ.
Cuộc nói chuyện của chúng tôi diễn ra rất suôn sẻ. Cuối cùng, cô đã quyết định thoái xuất khỏi Đoàn, Đội – hai tổ chức của ĐCSTQ. Cô cũng nhận tài liệu chân tướng của tôi và nói rằng cô sẽ đưa chúng cho người nhà để giúp họ làm tam thoái. Lúc chúng tôi chia tay, cô không ngừng quay đầu lại và nói tạm biệt.
Quảng bá Thần Vận
Một lần, tại một nhà ga tàu điện ngầm, tôi đã tặng một tờ giới thiệu Shen Yun cho một bà mẹ trẻ. Cô ấy gần như đã chộp lấy nó từ tay tôi, sau đó nói chuyện với con trai ở độ tuổi thiếu niên của mình về việc đi xem chương trình ngay lập tức. Tôi liền bật máy ipad của mình và tìm đoạn quảng cáo Shen Yun mà tôi lưu ở trong máy. Khi tàu đến, chúng tôi cùng bước vào một khoang nên tôi có thể cho họ xem đoạn quảng cáo đó. Trên tàu rất đông người, vì vậy họ phải gắng sức lách người mới xem được, nhưng tôi tin chắc rằng họ nhất định sẽ đi xem Shen Yun.
Trong suốt quá trình làm quảng bá Shen Yun, tôi đã gặp nhiều tình huống tương tự như thế này.
Tôi làm nghề chăm sóc điều dưỡng cho người già, mỗi khi đi làm, tôi đều tìm được cơ hội thích hợp để giảng chân tướng về Đại Pháp và giới thiệu Shen Yun. Một người bạn của tôi nói: “Tôi thậm chí không cần phải đọc tài liệu chân tướng của bạn. Chỉ cần nhìn bạn thôi, tôi đã biết bạn là người tốt rồi. Do vậy, tôi có thể nói rằng Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời!”
Tôi làm tốt công việc của mình để tạo ấn tượng tốt cho mọi người. Sau đó, khi tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, họ đều có thể dễ dàng tiếp nhận.
Năm ngoái, tôi dẫn bảy người đi xem Shen Yun, trong đó có một đôi vợ chồng đã ngoài 80 tuổi, còn có một gia đình là người Tây Tạng gồm một đôi vợ chồng lớn tuổi, cùng con gái, con rể và một người họ hàng của họ. Khi không thể chăm sóc cho tất cả bọn họ, tôi đã nhờ một đồng tu giúp tôi chăm sóc cho đôi vợ chồng ngoài 80 tuổi, còn tôi đi cùng với gia đình người Tây Tạng.
Họ rất chăm chú xem chương trình biểu diễn và đã hai lần đứng dậy vỗ tay. Sau buổi diễn, tôi cùng đôi vợ chồng ngoài 80 tuổi đón xe về nhà. Cụ bà nói rằng buổi biểu diễn thật tuyệt vời, còn cụ ông thì mỉm cười tỏ vẻ đồng ý. Trước đó, họ đã không ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp hay muốn thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Shen Yun đã thực sự cứu họ!
Ngày hôm sau, tôi đến gia đình người Tây Tạng để làm việc. Con rể của họ giơ hai ngón tay cái lên để tán thưởng Shen Yun và nói rằng tiết mục mà anh thích nhất chính là Tôn Ngộ Không. Người họ hàng của gia đình họ cũng hào hứng khen ngợi và nói rằng Shen Yun thật tuyệt vời.
Kết luận
Hai mươi năm đã trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi thường hồi tưởng lại quá trình tu luyện của mình, từ lúc mà tôi giống như một đứa trẻ cần bàn tay chăm sóc của Sư phụ cho đến hiện nay.
Nếu không có sự từ bi cứu độ của Sư phụ, tôi sẽ không thể có ngày hôm nay. Tôi nhất định sẽ trân quý cơ duyên này, sẽ tu luyện bản thân thật vững chắc để cứu được nhiều chúng sinh hơn nữa, và trở về nhà cùng Sư phụ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/6/4/388234.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/9/24/180040.html
Đăng ngày 09-11-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.