Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Khu tự trị Quảng Tây, Trung Quốc

[MINH HUỆ 7-10-2019] Ở tuổi ngoài 60, sức khỏe của mẹ chồng tôi rất yếu. Khi khám ở bệnh viện địa phương, mẹ được chẩn đoán bị bệnh tim phổi, vì thế tháng 9 năm 2009, mẹ đã tới sống cùng chúng tôi.

Mẹ tôi thường ho ra đờm đặc, tim đập nhanh lên tới 120 nhịp/phút, hít thở khó khăn, chóng mặt, chỗ nào cũng đau yếu và không muốn ăn.

Phương pháp điều trị y tế hiện đại không thể chữa khỏi bệnh của mẹ tôi. Các bác sĩ cho mẹ tôi dùng thuốc kháng sinh, thuốc an thần, thuốc hen, thuốc giảm ho và nhiều thứ khác. Qua thời gian, những loại thuốc này giảm dần tác dụng. Mẹ tôi thử Trung y, nhưng cũng không hiệu quả.

Tôi quan sát thấy bệnh tình của mẹ ngày càng nặng và bà ngày càng khổ sở hơn. Tôi cảm thấy rất thương và muốn giúp bà. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và tôi đã khuyên mẹ đọc sách Chuyển Pháp Luân cùng tôi. Mẹ tôi nói: “Mẹ mới chỉ học đến lớp hai thôi.”

Tôi nói: “Mẹ có thể nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý.” Bà nói bà không hiểu tiếng phổ thông. Tôi cảm thấy nản chí. Sau đó tôi bảo mẹ: “Vậy con sẽ đọc cho mẹ từng câu trong sách, sau đó mẹ lặp lại những gì con vừa đọc, mẹ thấy có được không?” Mẹ tôi lưỡng lự đồng ý.

Vạn sự khởi đầu nan

Chúng tôi bắt đầu với “Luận Ngữ.” Tôi đọc câu đầu tiên và mẹ tôi bắt đầu nhẩm lại những gì tôi đọc, sau đó cơn ho kéo đến. Bà đi vào phòng tắm, ho và nhổ đờm mất một lúc. Bà hỉ mũi, lau sạch tay và nước mắt.

Mẹ nhấp ngụm nước và bắt đầu đọc tiếp. Cơn ho lại kéo đến và một lần nữa bà lại đi vào nhà tắm. Tôi đi theo mẹ, nhìn thấy bà ho ra một mảng đờm đặc và đen.

Khi bà dứt cơn ho, tôi nói: “Mẹ ơi, chúng ta hãy cố gắng lần nữa và đọc chậm lại. Chúng ta sẽ chỉ đọc hai từ mỗi lần thôi.”

Mẹ đồng ý và chúng tôi bắt đầu đọc. Sau khi đọc được hai từ, cơn ho lại tiếp tục. Trạng thái này cứ lặp đi lặp lại.

Một giờ trôi qua và chúng tôi chỉ đọc được một vài dòng. Tôi cảm thấy thất vọng và mệt mỏi. Tôi cũng cáu kỉnh và lo lắng, tôi nghĩ: “Với tốc độ này thì đến khi nào mình mới đọc xong được?” Tôi biết nếu tự học Pháp một mình, tôi có thể đã đọc được hơn nửa bài giảng rồi.

Tâm từ bi lớn dần

Khi tôi đứng lên và chuẩn bị bỏ đi, lời giảng của Sư phụ vang vọng trong tâm trí tôi:

“Tất nhiên, chúng ta tu luyện trong xã hội người thường, [thì] hiếu kính cha mẹ, dạy dỗ con cái đều cần phải [làm]; tại các hoàn cảnh đều đối xử tốt với người khác, lấy Thiện đãi người, huống là thân nhân chư vị. Đối với ai cũng vậy, đối với cha mẹ, đối với con cái đều tốt, ở đâu cũng cân nhắc đến người khác; cái tâm ấy không phải là tự tư, mà là tâm từ thiện, là từ bi.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Tôi tự hỏi: “Mình đã thực sự từ bi đối với mẹ chồng chưa? Bà đã phải chịu đau đớn trong thời gian dài, còn tôi lại nôn nóng học cùng bà cho xong để đi làm việc của mình.”

Tôi thật ích kỷ. Tôi cũng nhớ rằng tu luyện Đại Pháp đã chữa lành tất cả những bệnh tật mà tôi từng mắc. Thiện niệm xuất hiện trong tâm trí tôi. Nhìn mẹ bước ra khỏi nhà tắm và lau nước mắt, tôi thấy mình cũng đang khóc.

Tôi hạ quyết tâm: “Dù cho mất bao nhiêu thời gian thì mình cũng sẽ giúp mẹ đọc sách Chuyển Pháp Luân.”

Đề cao

Chúng tôi tiếp tục đọc “Luận Ngữ.” Mỗi lần mẹ đọc được hai từ. Vào những ngày tiếp theo, mặc dù bà vẫn phải vội vàng đi vào nhà tắm sau mỗi lần đọc được hai từ, và mặc dù tôi vẫn nghe những tiếng ho, những tiếng nhổ đờm và hỉ mũi của mẹ, nhưng tôi đã không còn sốt sắng và giữ được bình tĩnh.

Trong lúc chờ mẹ, tôi đọc hai đoạn Pháp, cho tới khi bà quay lại, tôi lại giúp bà đọc hai từ. Mỗi ngày, sau khi chúng tôi làm xong việc nhà và ăn uống xong, chúng tôi lại tiếp tục đọc cùng nhau như thế.

Chúng tôi đọc từng từ, từng câu, từng đoạn, từng bài giảng. Tâm tôi càng ngày càng an hòa hơn, và tôi đã vứt bỏ được tâm lo lắng của mình.

Dần dần và kiên trì, thật ngạc nhiên chúng tôi đã đọc xong toàn bộ cuốn sách. Ban đầu tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng tôi đang giúp mẹ chồng đọc sách Chuyển Pháp Luân, tuy nhiên, tôi cũng nhanh chóng nhận ra mẹ đã giúp tôi loại bỏ tâm lo lắng của mình.

Mẹ chồng tôi đề cao

Hơn nữa, những cục đờm mà mẹ tôi ho ra ngày càng mỏng hơn và trắng hơn, cơn ho cũng dịu hơn.

Chúng tôi đều hạnh phúc với tiến bộ của mình. Tôi tiếp tục khích lệ mẹ: “Mẹ thật mãnh mẽ. Suốt 92 ngày qua, mẹ đã kiên trì học Pháp cùng con và đọc xong cuốn sách. Con mừng cho mẹ. Chúng ta hãy cùng nhau tiếp tục tu luyện tinh tấn mẹ nhé!”

Sự việc này diễn xảy ra gần 10 năm trước và vẫn còn rõ ràng trong tâm trí tôi như thể nó chỉ vừa mới xảy ra. Sư phụ đã trợ giúp và gia trì cho chúng tôi.

Trên đây là chút thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/7/-394263.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/6/180622.html

Đăng ngày 25-11-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share