Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 3-9-2019] Khi ở độ tuổi 20, tôi đã bị trầm cảm suốt một thời gian dài. Tôi tuyệt vọng tìm cách thoát khỏi nó, vì thế tôi đã tham gia một nhóm đi tới thánh địa Phật giáo Lhasa, Tây Tạng.

Một người trong nhóm chúng tôi có một cuốn sách Chuyển Pháp Luân và đã lật vài trang của cuốn sách khi ở cùng tôi. Ngay khi nhìn thấy tấm hình của tác giả ở trang đầu tiên, tôi lập tức cảm nhận được một cảm giác bình hòa và an toàn mà tôi chưa bao giờ được trải nghiệm trước đó. Tôi nghĩ: “Tìm được rồi! Đây chính là thứ mình muốn!” Tôi có một cảm giác hoàn toàn tin cậy vào tác giả của cuốn sách này.

Lựa chọn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Khi còn nhỏ, cha tôi đã bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại tàn bạo trong Cách mạng Văn hóa. Mẹ tôi cảnh cáo tôi rằng không được nói bất kỳ điều gì về giai đoạn đó hay về ĐCSTQ. Tôi đã làm như lời mẹ khuyên bảo.

Tôi lớn lên, là một người hướng nội và khó gần. Tôi thích ở một mình và đọc sách là sở thích duy nhất của tôi. Tuy nhiên càng đọc nhiều, tôi càng cảm thấy không chắc chắn về cuộc sống và cảm thấy bị mất phương hướng.

Sau khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi lập tức quyết định: Tôi sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp!

Kể từ đó, tôi chiểu theo các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) và bước đi trên con đường tu luyện của mình.

Không lâu sau, Giang Trạch Dân, người đứng đầu ĐCSTQ đã phát động chiến dịch bức hại Pháp Luân Đại Pháp tàn bạo. Tuyên truyền và tin đồn có ở khắp mọi nơi. Gia đình, nơi làm việc và mọi mặt xã hội đều gây sức ép buộc tôi phải lựa chọn.

Không cần suy nghĩ nhiều, tôi đã lựa chọn tin tưởng vào Sư phụ. Trong thời buổi hỗn loạn như thế này, trong khi mọi người cố gắng gian trá và lừa lọc lẫn nhau, Sư phụ đã dạy chúng ta Chân-Thiện-Nhẫn và sống như thế nào dựa theo nguyên lý ấy. Còn ai đáng tin cậy hơn nữa?

Nơi tôi làm việc cũng có nhiều người cũng đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Quản lý đẩy tất cả chúng tôi vào một nơi gọi là “lớp học” và yêu cầu chúng tôi viết cam kết rằng chúng tôi sẽ từ bỏ đức tin của mình.

Tôi từ chối viết, vì thế quản lý đã ép buộc chồng tôi viết một tờ cho tôi. Tôi nói với họ rằng tôi không thừa nhận bất cứ thứ gì chồng tôi viết.

Lạc đường

Tôi bị giam giữ phi pháp trong một trại cưỡng bức lao động và không thể chống chịu được. Cuối cùng, tôi đã đánh mất ý chí và tín tâm kiên định vào đức tin của mình. Tôi ngừng kháng cự và làm nhiều điều tồi tệ. Ngay sau khi ra khỏi nơi giam giữ, tôi đã vô cùng hối hận về những gì mình đã làm. Tôi quỳ trên sàn và khóc trước ảnh Sư phụ, tôi không muốn sống nữa.

Khi tôi đang khóc, đột nhiên một suy nghĩ nảy lên: “Ngươi cứ nằm ở đó chứ không biết đứng dậy, đó mới là điều khiến Sư phụ đau lòng nhất.”

Tôi ngừng khóc và ngước nhìn chân dung Sư phụ trên đầu. Lời giảng của Sư phụ hiện lên trong tâm trí tôi:

“Một người tu luyện có thể không sai lầm sao?” (Phụ đạo như thế nào, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi bình tĩnh lại và tự nhủ: “Giữa vô lượng vô kể các sinh mệnh trong vũ trụ, Sư phụ đã lựa chọn mình làm đệ tử Đại Pháp. Mình có thể làm được! Hãy sống xứng đáng với xưng hiệu Đệ tử Đại Pháp. Khi vấp ngã, hãy đứng dậy và tiếp tục! Tin tưởng mình có thể làm được cũng chính là tin tưởng ở Sư phụ.”

Thể ngộ của tôi là mỗi phút mỗi giây trên con đường tu luyện của mình, chúng ta đều phải lựa chọn. Mỗi lựa chọn chúng ta đưa ra không chỉ vô cùng quan trọng đối với bản thân chúng ta mà còn ảnh hưởng tới rất nhiều sinh mệnh khác.

Từ bi có thể cải biến nhân tâm

Tôi bị bắt vào trại cưỡng bức lao động lần thứ hai. Lính canh ở những trại cưỡng bức lao động này thường chỉ định những kẻ nghiện ma túy làm “tay sai,” thay ĐCSTQ làm công việc bẩn thỉu bức hại các học viên. Hai “tay sai” được chỉ định cho tôi có tên là “Tomboy” và “Cá mập.” Họ khét tiếng vì rất sáng tạo trong việc tra tấn các nạn nhân và đánh đập họ một cách tàn nhẫn không thương tiếc.

Một ngày, “Cá mập” bắt đầu vung nắm đấm vào đầu tôi.

Nhìn khuôn mặt trẻ trung nhưng hung bạo của cô ấy, tôi thấy buồn sâu sắc và nghĩ rằng: “Điều gì có thể khiến cô ấy mang lòng thù hận đến như vậy đối với một người hoàn toàn xa lạ? Cô ấy đã trên con đường tự hủy hoại bản thân vì ma túy, giờ đây ĐCSTQ độc ác xấu xa lại đang khiến cô phạm tội lỗi lớn hơn. Người phụ nữ tội nghiệp này đã làm quá nhiều điều xấu xa trong vô minh. Tương lai của cô ấy rồi sẽ ra sao đây?”

Nghĩ đến đây, tôi bật khóc.

Đột nhiên, nắm đấm của cô ấy dừng lại giữa chừng và cô ấy từ từ hạ tay xuống bên hông. Kể từ đó, cô ấy không còn đánh tôi nữa và cũng nói với những người khác như vậy.

Sư phụ giảng:

“Sức mạnh của thiện là hết sức lớn.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Singapore [1998])

Tôi dần ngộ ra rằng dù một người đã mê lạc sâu đến đâu, chỉ cần họ lựa chọn là người tốt, họ vẫn còn hy vọng.

Lựa chọn tin

Lần đầu tiên khi bị đưa đến trại tạm giam, tôi nhìn thấy một phụ nữ trung niên đang khóc ở góc phòng giam. Tôi được biết bà là một người nông dân trồng rau và đất của bà đã bị chiếm đoạt nhưng bà không được bồi thường xứng đáng. Bà mất nguồn thu nhập và đã thỉnh nguyện lên chính quyền. Nhưng khi thỉnh nguyện, bà đã bị bắt và giam giữ ở đây. Bà không thể chịu đựng được nỗi đau và phẫn nộ. Không ai có thể giúp bà bĩnh tĩnh lại, và bà đã khóc không ngừng.

Tôi giảng chân tướng về cuộc bức hại cho những phạm nhân và kể cho họ nghe câu chuyện “Khi tượng sư tử đỏ mắt.” Mọi người tập trung quanh tôi và tôi nhận thấy ở phía sau người phụ nữ này cũng đang lắng nghe.

Khi tôi kết thúc câu chuyện, bà đi tới và nói: “Bây giờ tôi hiểu rồi. Cũng giống như Bồ tát Địa Tạng hóa thành một người ăn xin trong câu chuyện, cô đang truyền đi thông điệp rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.” Sau đó bà nhìn ra phía cửa sổ, quỳ xuống và cầu nguyện.

Tôi không biết bà đã cầu nguyện điều gì, nhưng tôi biết bà đã lựa chọn tin thay vì không tin. Đêm hôm đó, bà lặng lẽ đi ngủ. Vào lúc rạng sáng, lính canh mở khóa và thả bà về nhà. Giữa những bối rối và đau khổ, bà đã lựa chọn tin vào chân tướng và nhận được phúc báo.

Chúng ta không thể giam mình

Sau khi được thả, tôi tự giam mình ở nhà để học Pháp vì đó là tất cả những gì tôi muốn làm. Một ngày, một suy nghĩ nảy lên: “Có gì khác giữa tự giam bản thân ở trong nhà như thế này với bị giam giữ ở trong tù?”

Tôi như được cảnh tỉnh và nghĩ: “Con người thế gian đều đang bị lừa dối bởi những lời dối trá và đang rất nguy hiểm. Còn mình, ngược lại, lại muốn ở một mình và tìm chỗ để trốn tránh trong Đại Pháp. Mình còn xứng đáng với xưng hiệu Đệ tử Đại Pháp không?”

Ngay lập tức, tôi đặt cuốn sách Đại Pháp xuống, lấy xe đạp và đi tới vùng nông thôn để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người.

Tôi chưa đi quá xa thì gặp một người đàn ông trông rất yếu ớt. Tôi xuống xe và chào ông. Ông nói với tôi rằng ông từng là một chỉ huy trong quân đội nhưng bây giờ ông đang bị ung thư. Ông còn là một đảng viên lâu năm của ĐCSTQ. Tôi nói với ông về việc thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó sẽ giúp ông được bình an, ông liên tiếp nói: “Tôi muốn thoái!”

Tôi muốn tỏ lòng biết ơn vô hạn đối với Sư phụ đã cho tôi cơ hội lựa chọn giữa làm vì bản thân hay vì người khác. Và bởi vì tôi lựa chọn làm vì người khác, tôi có cơ hội giúp người khác lựa chọn một tương lai tươi sáng.

Một tháng sau tôi gặp lại người đàn ông ấy. Má ông hồng hào và trông ông khác hẳn lúc trước.

Hiện tại tôi phát hiện mọi thứ kỳ thực đều rất đơn giản, chính là lựa chọn: Lựa chọn tin tưởng vào Sư phụ, lựa chọn đứng lên vì Đại Pháp, và lựa chọn cứu độ chúng sinh.

Trên đây là chút thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/9/3/-392205.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/27/180499.html

Đăng ngày 23-11-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share