Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-04-2019] Tôi đắc Pháp năm 1996. Có một thời gian tôi cùng một đồng tu khác tên là Vân dùng điện thoại di động để giảng chân tướng cho người dân. Tháng 6 năm 2017, vì thiếu thẻ điện thoại nên chúng tôi quyết định chuyển sang hạng mục khác. Chúng tôi tình cờ đọc được một bài chia sẻ trên trang web Minh Huệ nói rằng số lượng tài liệu giảng chân tướng được phát chưa nhiều.
Cả hai chúng tôi có cùng một suy nghĩ, muốn phát tài liệu cho cư dân trong các tòa nhà. Ở khu vực của chúng tôi có một tòa nhà mới được xây, và chưa có ai phát tài liệu ở đó.
Trong vòng 18 tháng sau đó, chúng tôi đã chuyển thông tin về Pháp Luân Đại Pháp đến các tòa chung cư. Chúng tôi có rất nhiều việc phải làm vì có hơn ba mươi tòa nhà cao tầng trong thị trấn của chúng tôi. Chúng tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm này với các bạn.
Khổ và vui
Đồng tu Vân ghi lại tên những tòa nhà mà chúng tôi đã ghé thăm, để khi quay trở lại khu đó, chúng tôi sẽ không vào các tòa nhà đó nữa. Hầu hết các tòa nhà có mười bảy tầng nhưng một số tòa có hai mươi sáu tầng. Chúng tôi có thể dễ dàng vào đó vào mùa hè vì khi ấy cổng chính thường được mở. Vào mùa đông, mỗi khi cổng mở, chúng tôi lại đi vào.
Đầu tiên chúng tôi phát tài liệu giảng chân tướng. Sau đó chúng tôi phát cuốn sách Mục đích cuối cùng của Chủ nghĩa Cộng sản. Do cuốn sách dày và nặng nên chúng tôi không thể phát nhiều được, vì rất khó để xách khoảng năm mươi đến sáu mươi cuốn sách bằng thang bộ lên các tầng.
Đồng tu in các tài liệu giảng chân tướng này sống ở cách đó nửa giờ lái xe. Sau khi tới đó lấy, lúc quay về chúng tôi mỗi người phải mang 200 cuốn tài liệu, đó là công việc khá khó khăn, nhưng chúng tôi đã phối hợp với nhau rất tốt.
Một ngày nọ, khi trời đang mưa, chúng tôi đi lấy tài liệu. Tôi đi phía sau đồng tu Vân và phàn nàn rằng đường quá xa. Vừa dứt lời, tôi bị vấp và ngã xuống. Đầu gối của tôi bị chảy máu. Vân giúp tôi đứng dậy. Tôi nói, tôi bị ngã vì tôi đã phàn nàn! Tôi nói với Sư phụ: “Sư phụ ơi, con xin lỗi. Con không nên phàn nàn.”
Bất chấp cái nóng mùa hè như thiêu như đốt, chúng tôi đã cố gắng phát nhiều tài liệu hơn vì thời gian này các toà nhà đều mở cổng. Trời nóng đến nỗi chúng tôi đứng tại chỗ cũng đổ mồ hôi đầm đìa, chưa nói đến chuyện leo cầu thang. Lúc đầu, chúng tôi không nghĩ đến việc phải mang theo một chiếc khăn nhỏ để lau mồ hôi. Do đó, sau khi hoàn thành công việc, chúng tôi nhìn nhau cười phá lên vì khuôn mặt của chúng tôi dính đầy khăn giấy rách tả tơi. Chúng tôi cũng nhận ra mình không hề cảm thấy khát nước.
Một ngày nọ, chúng tôi bắt đầu leo lên tầng mười một. Khi lên đến tầng ba, ngực tôi nhói đau. Tôi thở hổn hển và khó thở. Tôi nghĩ, tôi không thể dừng lại. Sư phụ, xin hãy giúp con. Con có thể đi tiếp. Ngay lúc đó, tôi nhớ bài thơ của Sư phụ rằng:
“Hằng tâm cử túc vạn cân thối
Nhẫn khổ tinh tấn khứ chấp trước” (Đăng Thái Sơn, Hồng Ngâm)
Khi chúng tôi chuẩn bị bước lên đến tầng cao nhất, Vân ra hiệu cho tôi dừng lại. Tôi vẫy tay, ra hiệu rằng tôi phải hoàn thành nhiệm vụ. Cứ như vậy tôi đã đột phá can nhiễu. Sau này hiện tượng này không xảy ra nữa.
Biến nguy thành an
Không phải lúc nào việc phân phát tài liệu cũng diễn ra suôn sẻ. Một lần, chúng tôi vừa treo một tấm áp phích lên thì một người phụ nữ đến trước cửa và hét lên: “Các cô đang treo cái gì trên cửa thế kia?” Vân mỉm cười và đáp: “Xin chào, chúng tôi đến đây để mang điều tốt đẹp đến cho chị. Xin vui lòng đọc thông tin này.” Người phụ nữ ấy bình tĩnh lại. Cô ấy cầm tập tài liệu và nói: “Được rồi, tôi sẽ xem. Cảm ơn chị.“
Một lần khác, sau khi phát xong cuốn Mục đích cuối cùng của Chủ nghĩa Cộng sản ở tầng mười và chuẩn bị lên tầng mười một, chúng tôi gặp một người phụ nữ dọn dẹp ở cầu thang. Bà ấy nhìn thấy chúng tôi treo tấm áp phích và nói: “Đừng dán gì lên cửa. Chủ nhà nhìn thấy sẽ bắt chúng tôi xé.” Tôi nói: “Xin đừng làm vậy. Các học viên Pháp Luân Công đã dùng tiền kiếm được để làm ra những áp phích này. Tại sao? Bởi vì khi mọi người nhìn thấy chúng, họ sẽ hiểu sự thật và được cứu.” Chúng tôi bắt đầu trò chuyện và biết rằng mẹ cô ấy cũng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi chúng tôi nói chuyện, chúng tôi cảm ơn cô ấy và gửi lời chào tới mẹ của cô ấy.
Một lần khác, chúng tôi tới một tòa nhà nơi có nhiều gia đình của Cục Công an, tòa nhà này chỉ cao sáu tầng. Chúng tôi vừa hoàn thành việc phát tài liệu ở một tầng và chuẩn bị chuyển sang tầng tiếp theo thì một viên cảnh sát bước vào. Anh ấy hỏi: “Hai người đang dán quảng cáo à? Hãy cho tôi xem trong túi có gì.” Tôi bị sốc nhưng vẫn bình tĩnh. Tôi nói với giọng kiên quyết: “Này, ai cho anh có quyền kiểm tra túi xách của tôi!” Thái độ của anh ấy đã thay đổi, anh ấy nói giọng nhẹ nhàng: “Những bức tường này mới sơn. Hai người không thể dán áp phích ở đây.”
Sư phụ giảng:
“Hãy dùng lý trí để chứng thực Pháp, dùng trí huệ để giảng rõ chân tướng, dùng từ bi để hồng Pháp và cứu độ thế nhân; đó chính là đang kiến lập uy đức của các Giác Giả.” (Lý trí, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)
Chỉ cần chúng ta đồng hoá với Pháp, chúng ta có thể biến nguy thành an.
Cơ hội để loại bỏ các chấp trước
Đồng tu Vân và tôi có cá tính khá khác nhau nên đôi khi chúng tôi có mâu thuẫn. Nhưng vì đều là người tu luyện, chúng tôi biết cách hướng nội để đề cao. Trong quá trình hướng nội, tôi đã loại bỏ được nhiều chấp trước, như chứng thực bản thân, tâm tranh đấu và tâm hiển thị, coi trọng bản thân, bất nhẫn, và tật đố, v.v.
Hầu hết các tòa nhà có vài căn hộ mỗi tầng. Một số tòa có ba căn còn một số khác có bốn căn, có tòa chỉ có hai căn. Ban đầu khi gặp tòa nhà chỉ có hai căn mỗi tầng, chúng tôi liền do dự, nhưng sau khi chia sẻ nhanh, chúng tôi biết cứu người không có chọn lựa, liền tiếp tục bước lên. Khi làm việc phù hợp với Pháp, mọi thứ diễn ra suôn sẻ vì chúng tôi có Sư phụ ở bên.
Một lần khác, đồng tu Vân nói: “Khi gặp người quen, chúng ta chỉ nên nói rằng đang đi thăm cháu.” Tôi không nói gì. Sau đó, cô ấy gặp người quen. Sau khi nói chuyện qua với người đó, đồng tu Vân lại nói: “Nếu chúng ta gặp ai đó, chúng ta sẽ nói rằng chúng ta đến nhà cháu.” Tôi nói rằng: “Như vậy là không chân. Chúng ta có thể chỉ chào họ.”
Ngay sau đó, đồng tu Vân lại gặp một người quen khác. Cô ấy nấp sau chiếc ô của mình. Sau đó trên suốt đoạn đường cô ấy không nói gì. Điều này không bình thường bởi vì cô ấy là người thích nói chuyện. Tôi nói: “Tại sao chị không nói gì vậy?” Cô ấy nói: “Tôi có thể nói gì đây. Nói gì cũng đều không đúng.”
Nhận xét của cô ấy khiến tôi nhận ra rằng mình đã quá độc đoán. Tôi nhận ra tôi vẫn còn có thói quen ấy vì tôi vẫn chưa loại bỏ được văn hoá đảng. Vì tôi không có lòng trắc ẩn nên cô ấy khó tiếp thu góp ý của tôi. Tôi không nói gì cả. Ngày hôm đó, lúc chia tay, tôi đã nói: “Tôi xin lỗi”.
Ngày hôm sau cô ấy đến nhà tôi đúng giờ, như thể không có chuyện gì xảy ra, và chúng tôi bắt đầu phát tài liệu như bình thường. Tôi biết cô ấy đang hướng nội giống mình. Tôi biết ơn vì có cơ hội được làm việc cùng với cô ấy.
Để hoàn thành tốt hạng mục và nâng cao khả năng cứu người, chúng tôi đã học Pháp rất nhiều. Chúng tôi học ít nhất một bài giảng mỗi buổi sáng. Sau đó, vào buổi chiều, khi hoàn thành nhiệm vụ, chúng tôi lại học bài giảng tiếp theo và thảo luận về những gì đã làm trong ngày. Sau bữa tối, chúng tôi lại học Pháp tiếp và phát chính niệm.
Vì nhiều lý do khác nhau, tôi hiếm khi tham gia học Pháp nhóm. Vì vậy nhiều chấp trước của tôi chưa được phơi bày. Ví dụ, khi tôi đọc thầm, tôi đọc từng chữ một. Nhưng khi tôi đọc to, tôi đọc thừa chữ. Mỗi khi đồng tu Vân chỉnh cho tôi, tôi đều không thấy thoải mái. Tôi biết rằng đó là do tâm chấp trước vào thể diện và không thích bị chỉ ra những điểm yếu của mình. Khi tôi thêm hay bớt từ trong Pháp, điều ấy chỉ ra rằng tôi thiếu tôn trọng Sư phụ và Đại Pháp. Tôi nhận ra rằng đó là một vấn đề nghiêm trọng. Khi tâm tính của tôi được đề cao, những góp ý của đồng tu Vân không còn làm phiền tôi nữa. Từ sâu thẳm trong tâm tôi thầm biết ơn cô ấy.
Khi nhớ lại những lần cùng nhau phối hợp trong những năm qua, tôi trải nghiệm cả những đau khổ và niềm vui. Quá trình này giúp tôi hiểu những gì Sư phụ giảng:
“Nhọc cái gân cốt, khổ cái tâm trí, không dễ dàng chút nào” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)
Chúng sinh đang chờ được cứu
Chúng tôi cũng nói chuyện với người dân để giảng chân tướng. Những người đọc tài liệu nhanh chóng đồng ý thoái đảng. Một số người cao tuổi cho biết: “Tôi đã nhìn thấy tấm áp phích trên cửa. Đảng Cộng sản Trung Quốc sẽ sớm bị diệt vong. Xin hãy giúp tôi thoái đảng”. Người khác nói: “Cuối cùng tôi đã tìm thấy các bạn! Tôi muốn học Pháp Luân Đại Pháp sau khi đọc tài liệu”. Đôi khi chúng tôi phát tài liệu cho những người đứng ở cột đèn giao thông để chờ qua đường. Một người đàn ông nói: “Tôi đã đọc tài liệu của bạn rồi. Tôi thường nói ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’. Bạn thấy đấy, tôi đã hơn tám mươi tuổi, nhưng tôi vẫn có thể đi xe đạp”.
Chúng tôi cảm thấy rất vui khi thấy chúng sinh đang chờ được cứu. Chúng tôi có thể giúp ít nhất hai mươi đến ba mươi người thoái đảng mỗi ngày. Nhiều học viên trong khu vực của chúng tôi vẫn kiên trì phát tài liệu giảng chân tướng cho mọi người. Mỗi hạng mục đều khởi tác dụng cứu người, mỗi hạng mục đều quan trọng. Chúng ta cần dũng mãnh tinh tấn trong tu luyện, mới có thể hoàn thành sứ mệnh của mình.
Hãy chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp. Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/14/385103.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/4/176721.html
Đăng ngày 29-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.