Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-06-2019] Tôi bước sang tuổi 40 vào đầu năm 1996, nhưng tôi lại bị bệnh tật hành hạ. Các cơn đau triền miên khiến cuộc sống của tôi trở nên khốn đốn. Một số thành viên trong gia đình tôi đã giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi, nhưng tôi đã không tin rằng chỉ cần thực hiện một số bài tập là có thể chữa lành các bệnh tật dai dẳng của tôi.

Cha tôi làm quan chức địa phương trong hơn 20 năm, và lớn lên trong tư tưởng vô thần chứa đầy văn hóa Đảng, tất cả những gì tôi biết là phải đấu với Trời, đấu với Đất. Tôi không tin chút nào vào sự tồn tại của các vị Thần Phật.

Đại Pháp ban cho tôi một cuộc đời mới

Vì tôi không còn lựa chọn nào khác, nên tôi quyết định thử tập Pháp Luân Công. Tôi truy cập vào trang web của Pháp Luân Công và dành thời gian học bốn bài công Pháp đầu tiên.

Sau khi trở về nhà, tôi cảm thấy rất thoải mái! Tôi đã không có cảm giác này trong nhiều năm qua và tất cả nỗi đau của tôi đã biến mất.

Cảm giác kỳ diệu này thực sự làm tôi vô cùng ngạc nhiên. Vào ngày thứ ba, tôi đã nhận được cuốn sách Chuyển Pháp Luân, và khi tôi nhìn thấy ba chữ Chân-Thiện-Nhẫn, tôi hiểu rằng đây là thứ mà tôi luôn tìm kiếm bao năm nay.

Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc đời mới! Sau khi chứng kiến những thay đổi trong tôi, chồng, con gái, con trai, mẹ, mẹ chồng, anh rể và hàng xóm của tôi đều bắt đầu tu luyện.

Chúng tôi đều rất hạnh phúc! Tuy nhiên, vào năm 1999, chính quyền cộng sản Trung Quốc, do Giang Trạch Dân đứng đầu, đã bắt đầu cuộc đàn áp Pháp Luân Công.

Bị bức hại vì giảng chân tướng về Pháp Luân Công

Tôi đã được hưởng lợi rất nhiều từ việc tu luyện Đại Pháp và tôi muốn nói điều này với các quan chức chính phủ bằng một trái tim chân thành. Vì vậy, tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện công lý cho Đại Pháp.

Tôi đã rất sốc khi thấy cảnh sát điên cuồng đánh đập các học viên ở Quảng trường Thiên An Môn. Một số cảnh sát đẩy tôi xuống đất và dùng chai nước đông lạnh đánh vào đầu tôi.

Họ đấm đá tôi, sau đó kéo tôi lên một chiếc xe buýt chở đầy các học viên Pháp Luân Công. Trái tim tôi đang rỉ máu, và tôi nghĩ: “Chuyện gì đang xảy ra với những viên cảnh sát này?”

Tôi đã đến Bắc Kinh thỉnh quyện nhiều lần và lần nào tôi cũng bị bắt và được thả sau đó. Tôi còn bị phạt và nhà của tôi thì bị lục soát.

Mặc dù gia đình tôi phải chịu đựng rất nhiều, tôi không thể đứng yên trong khi mọi người bị lừa dối bởi những tuyên truyền dối trá và vu khống của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Vì vậy, vào năm 2001, tôi đã đảm nhận công việc vận chuyển các bài giảng mới của Sư phụ và các tờ rơi chân tướng Pháp Luân Công.

Tôi đã bị bắt vào tháng 10 năm 2002, bị kết án và bị bỏ tù cho đến tháng 10 năm 2011. Thông qua việc học Pháp và chia sẻ với các đồng tu, tôi cảm thấy mình còn xa mới đạt được tiêu chuẩn của Pháp trong khi làm ba việc. Vì vậy, tôi đã nỗ lực quy chính bản thân và cố gắng tham gia các hạng mục trợ Sư chính Pháp.

Giảng chân tướng cho người đứng đầu Văn phòng Interpol

Khi phong trào khởi kiện Giang Trạch Dân bắt đầu, một số học viên đã đệ trình thành công đơn khiếu kiện của họ, trong khi những người khác thì bị chặn ở bưu điện. Một học viên đã đến bưu điện để tìm hiểu những gì đang xảy ra và các nhân viên ở đây nói rằng đó là mệnh lệnh của phòng cảnh sát.

Tôi đã mời một đồng tu cùng tôi đến phòng cảnh sát vào ngày hôm sau để giảng chân tướng. Người đồng tu này không muốn đi nhưng nói rằng cô có thể tìm một vài học viên đến phát chính niệm cho tôi.

Những lời của cô ấy nhắc nhở tôi rằng giảng chân tướng và cứu người đòi hỏi phải có chính niệm. Lúc đó là 11:00 giờ trưa và phòng cảnh sát chuẩn bị đóng cửa, vì vậy tôi quyết định tự mình đến đó.

Tôi bắt đầu lo lắng khi đến nơi và nhìn thấy cảnh sát đang ra vào. Rồi tôi tự hỏi bản thân: “Mình sợ cái gì chứ? Có phải mình sợ mất thứ gì đó hay sợ bị tổn thương?”

Tôi lập tức nhận ra ngay đây là tâm ích kỷ. Tôi tự nhủ trong tâm: “Sư phụ, tâm đó không phải là của con. Con không muốn nó. Hôm nay con ở đây là để cứu người và đó mới là điều quan trọng”.

Ngay lập tức thân thể tôi như được bao phủ bởi một trường năng lượng tích cực và tách biệt khỏi các nhân tố xấu. Tôi cảm thấy mình rất cao lớn và Sư phụ đang đứng cạnh tôi.

Tôi bình tĩnh đỗ xe đạp điện ngay cạnh cửa và đi vào trong để đăng ký. Tôi không mang theo điện thoại, cũng không cho họ số điện thoại của tôi.

Tôi đi tìm người có tên là Tôn, là trưởng phòng Interpol. Một viên cảnh sát chỉ cho tôi văn phòng của anh ta. Cửa phòng anh ta mở và có bốn đến năm người đang trò chuyện bên trong.

Tôi đứng cạnh cửa và Tôn hỏi tôi: “Chị đang tìm ai?” Tôi nói với anh ta rằng tôi đang tìm người tên là Tôn.

Anh ta hỏi: “Chị có biết người đấy không?” Tôi trả lời: “Tối biết, đó là anh”. Điều này hoàn toàn theo phản xạ tự nhiên vì tôi chưa bao giờ gặp anh ta trước đây.

Sau đó, tôi hỏi anh ta có thể trả lời một số câu hỏi của tôi được không, và anh ta đồng ý. Tôi bắt đầu bằng cách hỏi: “Anh có nghĩ mọi người nên bình đẳng trước pháp luật không?”

Anh ta nói: “Nên chứ”. Tôi tiếp tục hỏi: “Nếu Giang Trạch Dân vi phạm pháp luật, điều đó có được không?” Anh ta lại nói, “Tất nhiên là không rồi”.

Sau đó tôi lại nói: “Vậy thì mọi người có được phép kiện ông ta không?”

Anh ta trả lời: “Đương nhiên”.

Tôi tiếp tục nói: “Sau đó, nếu bưu điện chặn các đơn kiện Giang, có phải là họ đang vi phạm luật không?” Anh ta đáp: “Đúng, người nào làm vậy thì là vi phạm”.

Tôi tiếp lời: “Hơn nữa, Giang Trạch Dân đã sử dụng quyền lực của mình để đóng màn kịch tự thiêu tại Quảng trường Thiên An Môn và bức hại các học viên Pháp Luân Công. Kết quả là nhiều người đã mất đi sinh mệnh của mình. Chẳng phải ông ta nên bị kiện sao?” Anh ta đáp: “Vâng, đúng vậy!”

Sau đó tôi nói: “Tại sao bưu điện lại chặn những đơn kiện đó lại?”

Anh Tôn nói: “Tôi không biết. Tôi không làm việc ở bưu điện”.

Tôi đáp lại: “Chúng tôi đến bưu điện để hỏi và họ nói đó là lệnh của phòng cảnh sát”. Anh ta phủ nhận điều này và nói rằng tôi nên kiện bưu điện đó.

Sau đó, tôi đã giảng thanh chân tướng cho anh ấy và bảo với anh rằng hiện giờ chúng tôi chỉ kiện Giang vì chúng tôi muốn để những người khác có cơ hội hiểu sự thật. Tôi hỏi anh ta 10.000 Nhân dân tệ mà tôi đã bị lấy mất khi tôi bị bắt đang ở chỗ nào?

Anh ấy nói rằng bản thân không làm việc đấy tại thời điểm đó và tôi nên nói chuyện với anh Hầu. Tôi nói: “Sao có thể như thế được? Anh biết là ông Hầu đã chết rồi mà”.

Sau đó tôi nói: “Ông Hầu đã bức hại các học viên Pháp Luân Công và nằm trong danh sách những người xấu. Ông ấy đã không tin thiện ác hữu báo, và ông ấy đã chết một cách khủng khiếp”.

Tôi nói tiếp: “Cả thế giới đều biết điều đó. Nhưng đây không phải là những gì chúng tôi muốn thấy. Tôi hy vọng rằng anh có thể phân biệt tốt xấu và tránh được bi kịch”.

Tôi hỏi Tôn đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc chưa. Anh ấy trả lời rằng anh đã thoái.

Tôi đã không tin và hỏi lại: “Thật sao?” Và anh ta lại khẳng định điều đó.

Cuối cùng tôi đã nói, “Vậy thì anh có thể nói ĐCSTQ độc ác như thế nào. Theo nó sẽ mang lại tác hại cho chính mình”. Anh ấy đồng tình: “Đúng thế, sự thật là thế!”

Chúng tôi đã nói chuyện trong vòng 40 phút. Đó là một cuộc trò chuyện rất bình tĩnh và tôi cảm thấy rất thoải mái khi rời khỏi phòng cảnh sát.

Trên đường về nhà, tôi cảm thấy các nguyên lý của Đại Pháp chưa bao giờ minh bạch trong tâm trí tôi như vậy. Tôi nhận ra rằng tất cả mọi người đang chờ để được đắc cứu.

Trước đây tôi cho rằng cảnh sát là những người bức hại, còn các học viên là những người bị bức hại. Bây giờ tôi hiểu rằng họ là những người cần được cứu và chúng tôi là những người đang cứu họ.

Sư phụ đã giảng Pháp rất rõ ràng. Chỉ khi chúng ta thực sự tu luyện và có thể đạt đến một tầng thứ, trạng thái nhất định, chúng ta mới thực sự thấy rằng Đại Pháp là toàn năng.

Chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu người, và chỉ khi tâm tính của chúng ta đạt được tiêu chuẩn của Pháp thì chúng ta mới có thể cứu người.

Giảng chân tướng tại Viện kiểm sát

Tôi đã đi đến Viện kiểm sát cùng với gia đình các đồng tu nhiều lần, vì vậy họ đều biết tôi. Lần này chúng tôi đang tìm kiếm một trưởng bộ phận, và ngay khi nhìn thấy chúng tôi, anh ấy đã rất tức giận và nói rằng anh không muốn chúng tôi đến.

Tôi vẫn bình tĩnh và tự nhủ với bản thân rằng tôi không ở đó để tranh luận với anh ấy, mà là để cứu anh. Ngay khi tôi hiểu ra vấn đề, sự từ bi và huyền năng của Đại Pháp ngay lập tức trấn áp các nhân tố tà ác, và thái độ của anh ấy lập tức thay đổi.

Anh ấy mỉm cười và nói: “Nếu chị có điều gì muốn nói, hãy vào bên trong nói chuyện”. Chúng tôi vào trong phòng và đã giảng chân tướng cho anh ấy, và chúng tôi đã nói chuyện như thể chúng tôi là bạn cũ của nhau vậy.

Điều này một lần nữa nhắc nhở tôi rằng chỉ khi tâm tính của chúng ta phù hợp với tiêu chuẩn của Pháp, chúng ta mới có thể cứu chúng sinh có hiệu quả hơn.

Tôi vẫn còn nhiều chấp trước và quan niệm của người thường. Tôi hy vọng sẽ ngày càng tu luyện tinh tấn và cùng các đồng tu nỗ lực làm tốt ba việc.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/6/13/388546.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/9/178377.html

Đăng ngày 14-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share