Bài viết của Tuệ Âm, một học viên tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 02-11-2009] Con xin kính chào Sư phụ! Xin kính chào các đồng tu!
Tôi là một người có ảnh hưởng trong lĩnh vực công việc của tôi, một lĩnh vực đòi hỏi trí thức cao. Khi trang web Minh Huệ bắt đầu kêu gọi bài viết cho Pháp hội Chia sẻ Trải nghiệm Tu luyện Trực tuyến lần thứ Sáu cho các học viên ở Trung Quốc, tôi không dám viết bài vì cảm thấy mình đang kém về mọi mặt. Sau đó, tôi đã chia sẻ với các đồng tu và nhận ra rằng mặc dù tôi có nhiều chấp trước và thiếu sót, viết một bài chia sẻ trải nghiệm cũng là quá trình hướng nội, tổng kết những gì đã làm, và điều chỉnh bản thân cũng như tu tâm, đề cao bản thân, và chứng thực Pháp. Cuối cùng, tôi quyết định tổng kết lại những trải nghiệm đã qua, xác định các vấn đề và thiếu sót của bản thân. Dưới đây, xin được chia sẻ trải nghiệm tu luyện của tôi trong những năm qua.
1. Giữa người và Thần chỉ khác biệt ở một niệm
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1997. Trước đó, tôi đã trải qua những thăng trầm lớn trong cuộc đời. Không lâu sau khi tôi bắt đầu đi làm, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã tấn công tôi. Tôi bị các đoàn viên của Đoàn Thanh niên chỉ trích và bị liệt vào diện “đoàn viên bị kiểm soát nội bộ”. Tôi thậm chí muốn tự tử khi cảm thấy bất lực trong sự tuyệt vọng. Sau Cách mạng Văn hóa, tôi đã giành được nhiều giải thưởng vì thành tích xuất sắc trong công việc. Mặc dù được tặng hoa và những tràng pháo tay biểu dương, tôi lại cảm thấy cay đắng và tổn thương. Tâm tôi bị tổn thương sâu sắc khi đấu đá vì danh tiếng, vì lợi ích cá nhân. Hơn nữa, tôi đã quá tải với công việc và mấy loại bệnh tật hành hạ đến suýt mất mạng. Tôi bị thiếu máu bẩm sinh, khiến lục phủ ngũ tạng không hoạt động được. Tôi tự hỏi ý nghĩa của cuộc sống này là gì. Tôi hoang mang và lạc lối. Tôi đã thử một số môn khí công, nhưng vô ích. Tôi đặt hy vọng vào Phật giáo, nhưng lại thấy tăng ni theo đuổi tiền bạc. Tôi thấy vô vọng. Tình cờ, lúc đó, tôi được ba học viên giới thiệu Pháp Luân Công, và tôi may mắn bắt đầu tu luyện vào tháng 2 năm 1997. Tôi đã đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân mà không bị gián đoạn. Tôi cảm nhận rõ rằng mình đã tìm thấy điều mà tôi hằng tìm kiếm bấy lâu nay. Tôi đã quyết tâm tu luyện Đại Pháp đến khi viên mãn.
Ban đầu, vì có quá nhiều nghiệp lực, tôi thậm chí không sao ngồi song bàn (hai chân bắt chéo) được. Bàn chân tôi cứng đơ, khớp gối thì biến dạng. Đôi chân tôi trông như hình chữ X khi tôi bước đi. Dần dần, tôi đã có thể ngồi đơn bàn, nhưng vẫn đau đớn tột độ. Đôi khi, tôi đau đến mức thậm chí cảm giác tim cũng rung lên. Nhưng vừa hoàn thành bài thiền định và rời khỏi điểm luyện công, tôi đã cảm thấy một làn gió sảng khoái, nhẹ lướt qua mặt và tim, thấy nhẹ nhõm, dễ chịu vô cùng. Hai tháng sau, mọi bệnh tật của tôi đã biến mất, toàn thân nhẹ nhàng. Lần đầu tiên tôi biết thế nào là cảm giác vô bệnh.
Vài tháng sau, tôi đã có thể ngồi bắt chéo hai chân, nhưng lại thấy sưng đau khắp người nên chỉ ngồi song bàn như vậy vài phút. Một hôm, tại điểm luyện công, vừa chuẩn bị bắt chéo chân, tôi nghe thấy ba tiếng như súng nổ. Ngộ tính của tôi lúc đó rất kém. Tôi không nhận ra rằng Sư phụ đang điều chỉnh và tiêu trừ nghiệp lực ở chân và bàn chân cho tôi. Tôi nổi nhân tâm và nghĩ chân mình bị sao rồi. Nhìn là thấy rõ chân tôi có vấn đề. Quả là: Giữa người và Thần chỉ khác biệt ở một niệm. Niệm của tôi lúc ấy dẫn đến những hậu quả khác. Vì thế, tôi bị đau đớn khủng khiếp trong những ngày sau đó. Ngay lập tức, chân trái của tôi không thể chạm đất, nếu chạm sẽ bị đau đớn tột cùng, khớp gối thì kêu khùng khục. Các học viên khác phải đưa tôi về nhà.
Ban ngày, tôi không ngừng nghe bài giảng Pháp của Sư phụ. Vì tôi giữ tâm tính tốt, Sư phụ đã sớm điều chỉnh cơ thể tôi. Tôi cảm thấy như mình đang ngủ trên một Pháp Luân khổng lồ, liên tục xoay chuyển. Ba hôm sau, tôi thải ra khỏi cơ thể nhiều thứ dơ bẩn. Trong thời gian đó, chỗ sưng ở chân và bàn chân của tôi đã giảm đi rất nhiều. Người nhà cũng khảo nghiệm tâm tính của tôi khi họ lo lắng và cố gắng thuyết phục tôi đi khám. Em gái tôi bảo hồi ở nông thôn, em đã thấy một người có triệu chứng như tôi. Vì anh ta không tìm cách chữa trị nên đã bị tàn phế. Tôi rất kiên định và nói với em tôi: “Chị là đệ tử Đại Pháp. Chị là người tu luyện. Đây không phải là bệnh. Chị đang tiêu nghiệp thôi.” Tôi tin chắc mình có thể vượt qua quan này miễn sao tôi tín Sư tín Pháp.
Tôi nằm trên giường và không sao cử động được bàn chân. Khớp chân trái của tôi sưng to, chỉ hơi nhúc nhích thôi cũng gây ra đau đớn vô cùng. Tôi biết rằng đó là do nghiệp lực tích lũy từ các kiếp trước và tôi nên đối đãi với nó bằng chính niệm và chịu đựng những gì nên chịu đựng. Tôi quyết định không đến bệnh viện hay dùng bất kỳ biện pháp người thường nào. Tôi tin tưởng vững chắc vào Sư phụ và Pháp. Tôi tiếp tục nhẩm bài thơ của Sư phụ:
“Phi thị tu hành lộ thượng khổ
Sinh sinh thế thế nghiệp lực trở
Hoành tâm tiêu nghiệp tu tâm tính
Vĩnh đắc nhân thân thị Phật tổ” (Nhân quả, Hồng Ngâm)
Tạm dịch:
“Tu hành đâu phải là đường khổ
Nghiệp lực bao đời nay ngăn trở
Quyết tâm tiêu nghiệp tu tâm tính
Mãi được nhân thân là Phật tổ”
Nhờ sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, khoảng 20 ngày sau, tôi đã đi lại được. Sư phụ an bài cho tôi học Pháp với một nhóm rất tinh tấn. Trong thời gian tôi tiêu nghiệp, các đồng tu thường xuyên đến thăm tôi, chia sẻ trải nghiệm tu luyện của họ và khuyến khích tôi vượt qua ma nạn. Vừa tập tễnh đi lại được, tôi liền quay lại nhóm học Pháp. Tối hôm sau, tôi đọc Bài giảng thứ nhất Chuyển Pháp Luân cùng các đồng tu. Chúng tôi chia sẻ trải nghiệm tu luyện và trao đổi thể ngộ về Pháp. Chúng tôi đắm mình trong Phật ân và cảm nhận được một bầu không khí thanh tịnh, từ bi. Thân thể tôi đã nhanh chóng được điều chỉnh. Sau đó, tôi có thể ngồi thiền một tiếng liền. Giờ đây, tôi đi bộ nhanh, nhẹ nhàng, chân không còn giống chữ X nữa. Bạn bè và người thân của tôi đã chứng kiến sự thay đổi ấy. Họ đồng thời được chứng kiến sự thần kỳ và uy lực siêu thường của Đại Pháp. Đó là lúc tôi cảm thấy hạnh phúc và tuyệt diệu nhất trong đời.
2. Hãy loại bỏ nhân tâm và chứng thực Pháp
Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, ĐCSTQ đã phát động một cuộc bức hại tàn bạo đối với Pháp Luân Công. ĐCSTQ lan truyền tin đồn và vu khống trên toàn quốc bằng tuyên truyền trên truyền thông mỗi giờ một lần. Chúng tôi đã tới chính quyền tỉnh để thỉnh nguyện cho quyền tu luyện Pháp Luân Công. Chúng tôi tin chắc rằng Sư phụ của chúng tôi vô tội và vĩ đại. Chúng tôi tin chắc rằng không có gì sai khi tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn. Mặc dù cảnh sát vũ trang và xe cảnh sát rú còi báo và tuyên truyền ác ý được phát đi khắp nơi, chúng tôi không hề sợ hãi. Tầm 4 giờ chiều hôm đó, cảnh sát dùng bạo lực đẩy các học viên vào xe. Chúng tôi hô lên: “Làm người tốt không sai!” Họ đưa chúng tôi đến một sân vận động ở ngoại ô. Mọi người được yêu cầu ghi tên. Đến khoảng 7 giờ tối, chúng tôi bắt đầu luyện công tập thể như thường lệ. Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi trở về nhà an toàn vào nửa đêm.
Khi tôi về đến nhà, con gái tôi nói rằng bạn bè và đồng nghiệp của tôi đã gọi cho tôi nhiều lần. Họ lo lắng và sợ tôi bị thương. Họ đã cố hết sức để thuyết phục tôi ở nhà. Tôi không sao cầm được nước mắt trước tấm hình của Sư phụ. Tôi đã quyết tâm rằng bất kể chuyện gì xảy ra, tôi sẽ kiên định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Để chứng thực Pháp, nhiều học viên từ nhiều nơi trên khắp cả nước đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp, ngồi thiền và giương biểu ngữ trên Quảng trường Thiên An Môn. Một số học viên trong nhóm học Pháp của tôi cũng đã đến Bắc Kinh hoặc cơ quan báo chí để nói rõ sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng họ đều bị giam giữ hoặc kết án lao động cưỡng bức. Tôi rất ngưỡng mộ họ và cảm thấy mình cũng nên lên tiếng cho Đại Pháp. Tuy nhiên, ngay lúc đó, nhân tâm tôi lại nổi lên: Tôi là người có ảnh hưởng trong xã hội, chồng con tôi lại rụt rè, tôi e họ không chịu được gánh nặng. Tôi đã từ bỏ ý định đến Bắc Kinh. Dưới áp lực lớn cả bên trong lẫn bên ngoài, tôi thấy giằng xé, không sao ngồi yên được, mặc dù tôi vẫn kiên định học Pháp và luyện công mỗi ngày. Pháp của Sư phụ vang vọng trong tâm tôi, hết câu này đến câu khác. Sư phụ đã vớt tôi ra khỏi địa ngục và tịnh hóa tôi. Sư phụ dẫn dắt tôi, từ một người thường đầy nghiệp lực, bước đi trên con đường tu luyện thành Thần. Là một người tu luyện chân chính, làm sao tôi có thể ngồi đây mà im lặng trong khi Sư phụ bị vu khống và phỉ báng, và Đại Pháp đang bị bức hại? Tại sao tôi không dám lên tiếng cho Đại Pháp? Tôi tự trách mình và cảm thấy có lỗi. Tôi phải gỡ bỏ những rào cản bên trong lẫn bên ngoài đã khiến tôi không thể bước ra để chứng thực Pháp.
Vào tháng 6 năm 2000, sau khi chia sẻ với một số đồng tu, chúng tôi quyết định đến Bắc Kinh để chứng thực Pháp. Một ngày cuối tháng 6, chúng tôi đến Bắc Kinh bằng tàu hỏa. Ngay khi chúng tôi bước ra khỏi sân ga, một cảnh sát đã ngăn tôi lại. Anh ta hỏi tôi: “Cô có phải là học viên Pháp Luân Công không?” Tôi nói lớn mà không do dự, “Vâng, tôi đây. (Lúc đó, tôi không biết phải ứng phó thế nào với tình huống ấy.) Pháp Luân Công đã tịnh hóa tâm hồn và thân thể tôi. Như vậy không tốt sao?” Ngay lập tức, một học viên khác và tôi bị đưa đến văn phòng liên lạc của chính quyền địa phương ở Bắc Kinh. Sau đó, chúng tôi được đưa tới trại tạm giam địa phương. Chúng tôi tiếp tục học Pháp và luyện công hàng ngày trong khi bị giam giữ. Chúng tôi cũng đã tận dụng tối đa thời gian để giảng chân tướng cho các tù nhân và cảnh sát. Một tháng sau, chúng tôi được thả ra.
Về đến nhà, tôi mới nhận ra gia đình tôi đã phải chịu đựng rất nhiều trong thời gian tôi đi Bắc Kinh thỉnh nguyện cho Đại Pháp. Chồng tôi lăn khỏi giường xuống đất khi đang ngủ lúc nửa đêm. Con gái tôi bị chảy máu mũi khó cầm lại. Con trai tôi bị sốt kéo dài. Trong thời gian đó, hầu như tất cả các học viên đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện đều bị bức hại. Hầu hết họ đã bị đuổi việc hoặc bị trừ lương nên chỉ được nhận một khoản nhỏ cho sinh hoạt phí. Tôi đã chuẩn bị trước tinh thần. Lúc đó, tôi không biết chúng ta nên phủ nhận hoàn toàn cuộc bức hại này. Tôi sợ chồng tôi sẽ không thể chịu đựng được, nên đã nói với anh những gì tôi dự tính. Người chồng nhút nhát của tôi kiên quyết nói: “Vì em đã bước ra, từ giờ chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với khó khăn”. Lời nói của anh khiến tôi yên tâm hơn nhiều.
Một hôm, tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho một cảnh sát quản lý khu vực chúng tôi. Anh ta hỏi chồng tôi, lúc đó đang đứng bên cạnh tôi: “Anh nghĩ sao?” Anh nói không do dự: “Tôi ủng hộ cô ấy và hiểu đức tin của cô ấy.” Trong mười năm qua, chồng tôi đã hỗ trợ tôi khi tôi chứng thực Pháp. Điều này đã thay đổi suy nghĩ của tôi về cuộc hôn nhân của chúng tôi. Tôi đã từng tin rằng tôi tốt hơn anh ấy và chúng tôi không hợp nhau. Bây giờ, tôi tin rằng anh ấy là người phù hợp nhất với tôi. Thần đã an bài cho anh giúp tôi trợ Sư chính Pháp. Chúng tôi rất biết ơn về mối tiền duyên này. Đó là may mắn của anh khi trở thành chồng của một học viên Đại Pháp.
Không lâu sau khi tôi được thả ra khỏi trại giam, những lời đàm tiếu lan truyền gây xáo trộn công việc của tôi. Mặc dù các quản lý của tôi biết hiệu suất và chất lượng công việc của tôi nhưng họ vẫn cảm thấy áp lực từ cấp trên. Tôi đã tận dụng tối đa thời gian để giảng chân tướng về Pháp Luân Công và nhận được sự đồng cảm và thông hiểu của họ. Cuối cùng, dưới sự bảo hộ của Sư phụ, họ không còn gây rắc rối cho tôi nữa.
Trong khi đó, tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Công với sự kiên nhẫn và tâm trí bình hòa cho một cảnh sát theo dõi tôi. Tôi nói với anh ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp là đại đạo, một môn tu luyện thượng thừa của Phật gia. Tôi kể cho anh ấy về những cải thiện lớn của bản thân sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cũng như hạnh phúc mà Pháp Luân Đại Pháp mang lại cho gia đình tôi; về một số đồng tu đã đề cao cảnh giới tâm linh sau khi tu luyện; và rằng Pháp Luân Công là miền tịnh thổ. Tôi nói với anh ấy rằng Sư phụ của chúng tôi đã dạy chúng tôi hướng nội trong mâu thuẫn, và Sư phụ của chúng tôi không cần bất cứ điều gì từ chúng tôi, Ngài chỉ muốn chúng tôi là người tốt. Tôi nói những gì phát trên ti vi và báo chí đều là những lời vu khống và bịa đặt. Càng nói với anh ấy về Pháp Luân Đại Pháp, tôi càng hào hứng. Anh ấy đã bị sốc. Từ đó trở đi, anh không bao giờ gây rắc rối cho tôi mà bí mật bảo vệ tôi.
3. Phá vỡ rào cản và cứu người bằng tâm từ bi
Làm việc với nhiều người trí thức, tôi luôn cảm thấy rất khó thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ. Một lần, tôi hẹn gặp một người bạn có hiểu biết rộng, lại không màng danh lợi. Tôi đã chuẩn bị kỹ trước khi gặp anh ấy. Không ngờ anh lại bị đầu độc nghiêm trọng bởi những lời dối trá và tuyên truyền của ĐCSTQ. Anh bực bội khi tôi đưa ra đề tài này và giục tôi chuyển sang chuyện khác. Lúc đó, tôi rất buồn và thất vọng. Từ đó trở đi, mặc dù tôi vẫn tiếp tục làm ba việc, tôi luôn cảm thấy bị ức chế và không thể thoải mái giảng chân tướng. Dường như có một sợi dây vô hình đang trói buộc và ngăn tôi tiến lên phía trước.
Sợi dây đó là gì? Tôi nhận ra nó khi vật lộn trong đau đớn và hướng nội với trái tim tan vỡ. Đó là quan niệm cố hữu trong tôi. Chính là tư tâm muốn bảo vệ bản thân khỏi bị tổn thương. Khi trải qua thời kỳ khó khăn trong đời, tôi đã hình thành ý thức bảo vệ bản thân mạnh mẽ ăn sâu vào tâm trí. Chấp trước sợ hãi và sự do dự của tôi đã bị phơi bày hoàn toàn khi tôi khuyên mọi người rời khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Sư phụ giảng:
“Khi càng nhấn mạnh bản thân, mang theo tự ngã của bản thân, thì càng không có uy đức, vì vậy những việc làm không dễ dàng thành công. không dễ dàng làm tốt. Bởi vì những việc của Đại Pháp phải là thần thánh nhất, vì vậy càng không mang quan điểm của bản thân, không mang theo những nhân tố của bản thân, kết quả sẽ tốt hơn, thành công cũng dễ hơn.” (Giảng Pháp trong buổi họp mặt học viên khu vực châu Á -Thái Bình Dương [2004]; Giảng Pháp tại các nơi VI)
Tôi nhận ra mình sẽ không đạt được hiệu quả trong việc thuyết phục mọi người rời khỏi ĐCSTQ khi tôi còn ôm giữ nhân tâm và do dự. Từ đó trở đi, tôi buông bỏ mọi quan niệm của mình và chỉ giữ ý nghĩ cứu người và trao cho họ những điều tốt lành khi giảng chân tướng. Lúc đó, tôi cũng cảm thấy không có áp lực và rào cản nào nữa. Thực ra, không cần phải chuẩn bị trước. Miễn là tôi có chính niệm, tôi có thể nói trôi chảy. Hơn nữa, tôi có thể giải đáp thấu đáo bất kỳ câu hỏi nào. Trong hầu hết các trường hợp, mọi người đồng ý rời khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Một lần, tôi giảng chân tướng cho một người bạn làm nghiên cứu khoa học. Tôi chân thành mong cứu được cô ấy và chúng tôi đã nói chuyện từ 10 giờ sáng đến 6 giờ tối. Không ai muốn kết thúc cuộc trò chuyện. Cô ấy nói về những đau khổ trong cuộc sống và tôi đã nói về những theo đuổi đầy thương đau của tôi trong cuộc sống. Tôi nói về việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khiến tôi hiểu được bản chất của cuộc sống. Tôi nói về những thay đổi lớn về sức khỏe và tinh thần của mình sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói về cuộc bức hại tàn khốc cũng như những lời tiên tri và cảnh báo rằng Trời đang diệt ĐCSTQ. Khi tôi khuyến khích cô ấy thoái ĐCSTQ, cô ấy chăm chú lắng nghe tôi. Thật kỳ diệu, cô ấy tỏ ra đồng tình trong cuộc trò chuyện của chúng tôi. Pháp thân của Sư phụ tịnh hóa thân thể cô. Cô ấy lập tức đồng ý thoái ĐCSTQ và một thời gian sau đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Không lâu sau, hai bệnh viện đã kết luận rằng bệnh thoái hóa điểm vàng trong mắt cô đã biến mất. Cô đã trải nghiệm sâu sắc sức mạnh siêu thường và thần tích của Đại Pháp. Giờ đây, cô kiên trì học Pháp, luyện công.
Chúng ta đang sống trong một thế giới vật chất nơi đạo đức nhân loại đang tụt dốc nhanh chóng. Trong một thế giới như vậy với rất nhiều sinh mệnh, tham vọng về của cải vật chất của con người dường như không bao giờ được thỏa mãn. Nhiều người đang mắc kẹt, đầy nghi vấn trong tâm. Thậm chí trong lòng họ cảm thấy trống rỗng. Tôi có thể tìm ra những chấp trước và vấn đề của họ trong khi nói chuyện. Tôi giúp họ phá vỡ ảo tưởng thông qua nguyên lý của Đại Pháp. Tôi cũng nói về nhận thức của bản thân về cuộc sống thông qua tu luyện. Họ cảm thấy lời nói của tôi có thể chạm vào sâu thẳm trong tâm của họ. Đôi khi họ còn cảm thấy rung động trong tâm. Chẳng hạn, khi cháu gái tôi ở nhà vào kỳ nghỉ, tôi đã giảng chân tướng hai lần và thuyết phục cháu tôi rời khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Cháu tôi là tiến sỹ và làm việc tại một thành phố khác. Sau đó, nó kể với mẹ (em gái tôi): “Con cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với bác. Đôi khi con cảm thấy tâm hồn mình bị chấn động.” Thật ra, tôi biết rằng tất cả những điều này đều do Sư phụ thực hiện chứ không phải là tôi. Đó là sự vĩ đại của Sư phụ đã chạm đến đáy lòng và cho họ thấy sự thật. Nếu tôi rời xa Đại Pháp, tôi sẽ dễ bị tổn thương và chẳng là gì cả. Tôi sẽ làm gì sau đó? Đây là huyền năng của Đại Pháp và sự vĩ đại của Sư phụ.
Một lần, tôi giảng chân tướng cho một người họ hàng hiểu lầm Đại Pháp và đã tập luyện một môn khí công. Lúc đầu, cô ấy bực mình với những gì tôi nói nhưng tôi không nản chí. Tôi đã đến thăm cô ấy nhiều lần bất chấp thời tiết nắng nóng để cố gắng thuyết phục cô ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Cuối cùng, cô ấy đã cảm động và đồng ý rời khỏi ĐCSTQ. Một ngày nọ, cô gọi cho tôi và kể cho tôi tin tốt về bố cô (chú tôi), hiện đã hơn 80 tuổi. Xương đùi và xương ống chân của ông bị gãy và phải nẹp lại, khiến ông đi lại rất khó khăn. Sau hôm tôi nói với cô về Pháp Luân Công ở nhà cô, bố cô đã có thể leo lên cầu thang khi bám vào lan can. Cô nói: “Tôi nghĩ đó là nhờ chị.”
Ví dụ trên không phải là câu chuyện kỳ diệu duy nhất. Xin kể một ví dụ nữa: Một lần, tôi giảng chân tướng cho một người bạn cùng lớp, hiện đã 60 tuổi. Chị vui vẻ đồng ý rời khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Một hôm, chị gặp tai nạn ô tô. Một chiếc xe bán tải đâm vào chị và hất chị ra xa vài mét. Đột nhiên, chị bị bật trở lại vào gầm xe. Một lúc sau, chị bò ra từ gầm xe. Gia đình chị nghĩ chị không thể sống sót sau vụ tai nạn ấy và đưa chị đến bệnh viện. Kỳ lạ thay, kiểm tra không thấy tổn thương nghiêm trọng nào đối với não và các cơ quan nội tạng của chị. Chị đã hồi phục sau khi ở bệnh viện chưa đầy một tháng. Ngay khi tôi gặp chị ấy, chị ấy hào hứng nói: “Chị là người đã cứu tôi!” Tôi nói: “Không, không phải tôi. Chính là Sư phụ và Đại Pháp đã cứu chị!”
Tôi buông bỏ nhân tâm, phá bỏ các rào cản bên trong và bên ngoài, và giảng chân tướng cho bạn bè, người thân và đồng nghiệp với lòng từ bi. Cho đến nay, tôi đã thuyết phục thành công hơn 100 người thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tuy nhiên, tôi không làm tốt việc khuyên tam thoái cho người lạ. Nhưng tôi tin rằng cùng với tiến trình Chính Pháp, tôi có thể vượt qua và cứu nhiều chúng sinh hơn khi tôi học Pháp và cải thiện bản thân.
4. Hướng nội trong mâu thuẫn
Khi Chính Pháp liên tục tiến tới, hoàn cảnh dường như cũng nới lỏng hơn. Các chấp trước của tôi dần dần nổi lên khi có mâu thuẫn với các đồng tu.
Mẹ kế của cháu gái tôi là một học viên. Bà ấy đã trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, rồi bị tổn thương nặng nề trong khi mâu thuẫn với cháu gái của tôi. Trong một khoảng thời gian bà không thể buông bỏ quá khứ. Một lần, bà nhắc lại những chuyện trước đây và cãi nhau với cháu gái tôi. Lúc đó, tôi đang rất vội, vì vậy chúng tôi đã không nói thêm về vấn đề này từ góc độ tu luyện. Hơn nữa, tôi vừa trải qua quan nghiệp bệnh và sợ bị can nhiễu lần nữa bởi các chấp trước của bà ấy. Tôi rất lo lắng. Tôi đã chỉ ra vấn đề của bà ấy bằng giọng điệu mệnh lệnh và nói rằng bà ấy không nên nhớ lại quá khứ hay bất bình trong xã hội người thường. Tôi cũng nói: “Bà nên hướng nội tìm.” Một lần khác, bà ấy lại kể tỉ mỉ với tôi về mâu thuẫn của bà ấy với cháu gái tôi. Tôi không khoan dung mà đổ lỗi cho bà ấy: “Thôi, bỏ qua đi. Chuyện đã qua rồi. Sao bà vẫn vướng bận với những điều nhỏ nhặt trước kia vậy? Bà có đúng là chân tu hay chỉ là giả tu?” Lời nói của tôi làm bà ấy tức giận. Bà ấy không bỏ qua được nó nên đã gọi tôi và hỏi: “Bà bảo tôi hướng nội. Sao bà lại không hướng nội?” Những lời của bà ấy đã thức tỉnh tôi. Đúng thế, tôi cũng nên hướng nội nhìn. Điều gì đã xảy ra với tôi? Tôi còn ôm giữ những nhân tâm nào vậy? Sau đó, tôi tập trung học Pháp và đột nhiên hiểu ra: Việc này là để phơi bày tâm hiển thị và thiếu từ bi của tôi. Tôi đã quá ngoan cố. Tôi không đủ kiên nhẫn và bình tĩnh lắng nghe người khác. Tôi không đặt mình vào vị trí của bà ấy để hiểu những khó khăn và nỗi đau của bà ấy. Làm sao tôi có thể khiến bà ấy rộng lượng hơn khi tôi không từ bi, khoan dung? Tôi luôn đánh giá người khác theo các quy tắc và tiêu chuẩn của mình. Tôi chỉ muốn thay đổi người khác mà không thay đổi bản thân. Tôi đã sinh tâm hiển thị và tranh đấu mạnh mẽ do bị đầu độc bởi văn hóa đảng trong một thời gian dài. Tôi thích đề cao chứ không chịu hạ thấp bản thân. Do đó, bản chất của tư tâm và tự ngã đã bị phơi bày hoàn toàn trong mâu thuẫn với các đồng tu.
Lần này, sau khi hướng nội, tôi nhận ra rõ ràng rằng cuộc sống có thể thăng hoa nhờ lòng vị tha. Nghĩa là, dù ở đâu, chúng ta nên đối xử với mọi người bằng tâm từ bi và nghĩ đến người khác trong từng suy nghĩ. Chúng ta nên từ bi và khoan dung hơn với các đồng tu và hòa hợp với nhau.
Khi Chính Pháp liên tục tiến tới, một lượng lớn tà ác đã bị diệt trừ và môi trường tu luyện của chúng ta ngày càng nới lỏng. Dần dần tôi đã sinh tâm an dật và thoải mái nơi trần thế. Tôi cảm thấy vô cùng đau khổ và mệt mỏi trong thời gian tu luyện vừa qua, và nghĩ đến việc buông xuôi. Một lần, trong khi chia sẻ trải nghiệm trong nhóm học Pháp, tôi đã nói về trạng thái tu luyện gần đây của mình và một vài suy nghĩ về điều này. Thật bất ngờ, một học viên đã ngắt lời tôi và nói: “Làm sao nỗi đau của bà có thể so sánh với những gì Sư phụ đã chịu đựng cho chúng ta? Bà có quá nhiều nghiệp lực. Sư phụ đã tiêu trừ nó cho bà và an bài một môi trường tu luyện thuận lợi như vậy cho bà. Việc này có phải để bà tận hưởng cuộc sống người thường không? Đó là để bà tận dụng thời gian của mình để học Pháp và cứu nhiều chúng sinh hơn.” Nghe những lời này, tôi muốn bảo vệ bản thân, nhưng tôi không làm thế. Về đến nhà, tôi cảm thấy bất an và đau khổ khi phải từ bỏ chấp trước của mình. Tôi nghĩ đến Pháp của Sư phụ:
“Là người tu luyện, ‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009 – Giảng Pháp tại các nơi IX)
Đồng tu có ý nói đến những chấp trước nào của tôi? Tôi suy nghĩ một lúc. Thời gian gần đây, tôi đã không nghiêm khắc với bản thân mình và buông lơi trong tu luyện. Tôi thấy buồn ngủ khi học Pháp. Hiệu quả giảng chân tướng của tôi không tốt. Sư phụ điểm hóa cho tôi nhiều lần, nhưng tôi vẫn không tỉnh ngộ. Hôm ấy, Sư phụ từ bi đã dùng miệng của một đồng tu để cho tôi một gậy “bổng hát” và thức tỉnh tôi:
“Tinh tấn chi ý bất khả chuyển”
Tạm dịch:
“Ý chí tinh tấn không lay chuyển”
(‘Kiên định’ – Hồng Ngâm II)
Kể từ khi bắt đầu chính Pháp, Sư phụ đã chịu đựng nhiều cho chúng ta. Tuy nhiên, cuộc bức hại tà ác vẫn đang diễn ra và rất nhiều chúng sinh vẫn đang chờ được cứu. Chúng ta chưa hoàn thành sứ mệnh và trách nhiệm lịch sử. Lý do nào khiến chúng ta buông tay? Sư phụ đã cảnh báo chúng ta:
“Càng về cuối càng không được buông lơi, càng về cuối càng phải học Pháp thật tốt, càng về cuối chính niệm phải càng đầy đủ.” (Gửi Pháp hội Canada [2007])
Sau khi hướng nội tìm, tôi đã tìm ra những chấp trước căn bản của mình. Hôm sau, tôi đã cảm thấy dễ chịu. Trong giờ nghỉ trưa, tôi thấy nhiều cánh hoa màu hồng hiện ra rồi xuất hiện bốn ký tự tiếng Trung: “Bác đại tinh thâm”. Đúng vậy, Phật Pháp là uyên thâm nhất. Đạo lý nơi nhân loại và nơi thiên quốc là phản đảo lại. Lối suy nghĩ của con người là hướng ngoại và tìm kiếm bên ngoài, trong khi Phật Pháp đòi hỏi chúng ta phải hướng nội tìm và tu luyện bản thân. Gần đây, tôi đã học “Giảng Pháp tại Manhattan [2006]“, tôi nhận rõ một điểm: Không có mâu thuẫn nào xảy ra với chúng ta là ngẫu nhiên, mà đều là cơ hội tốt để chúng ta đề cao. Từ tận đáy lòng, tôi biết ơn các đồng tu đã nhắc nhở tôi. Tôi biết ơn Sư phụ đã từ bi điểm hóa.
Những mỹ từ đẹp nhất cũng không thể diễn tả hết sự kỳ diệu và uy nghiêm của Đại Pháp. Thế gian không có cách nào có thể bày tỏ hết sự tôn kính của chúng ta đối với ân cứu độ của Sư phụ. Phật ân hạo đãng. Trong thời khắc cuối cùng của giai đoạn cuối của tiến trình Chính Pháp, chúng ta nên tinh tấn hơn bao giờ hết và làm tốt ba việc với tâm thuần tịnh. Có như vậy, chúng ta mới không cô phụ ân từ bi cứu độ của Sư phụ và vinh dự là đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp.
Nếu có điều gì không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.
Hợp thập!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/2/211505.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/11/25/112601.html
Đăng ngày 14-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.