Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Nội Mông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-11-2009] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào tất cả đồng tu!

Tôi là một đệ tử Đại Pháp, tu luyện đã hơn 10 năm. Nhìn lại hành trình tu luyện đã qua, có nhiều lần tôi đã không thể chiểu theo các tiêu chuẩn của Đại Pháp. Do đó, ban đầu khi được yêu cầu nộp bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện, tôi cảm thấy không có gì để viết. Tuy nhiên, với sự khích lệ của các đồng tu, tôi đã nhớ lại những trải nghiệm đã qua và quyết định chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của bản thân trong việc buông bỏ chấp trước vào tình và cải biến các mối quan hệ trong chính gia đình tôi. Tôi hy vọng các đồng tu có những chấp trước tương tự có thể tham khảo kinh nghiệm của tôi để tất cả chúng ta có thể khiến cho gia đình mình trở thành môi trường tu luyện hài hòa.

Như bất kỳ cô gái nào khác, từ khi còn nhỏ, tôi cũng mơ ước có một gia đình hạnh phúc. Điều ước đã trở thành hiện thực khi tôi gặp người bạn tâm giao của mình, kết hôn, và trở thành mẹ.

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, tôi bị bắt giữ bất hợp pháp và bị đưa đến các trại lao động cưỡng bức nhiều lần do đi phát các tài liệu giảng chân tướng và đến Bắc Kinh thỉnh nguyện công lý cho Pháp Luân Công. Nhưng thực ra lý do chính là do tôi không thể buông bỏ được chấp trước vào tình. Chấp trước mạnh mẽ này đã khiến tôi không thể chiểu theo các tiêu chuẩn của Pháp. Sau đó, cựu thế lực đã dùi vào sơ hở này để bức hại tôi và gia đình tôi.

Sau khi được thả khỏi trại lao động, tôi nhận thấy chồng tôi đã hoàn toàn thay đổi. Anh ấy nghiện rượu nặng, thường xuyên đánh đập và chửi rủa mọi người. Ngay cả con trai chúng tôi cũng có cái nhìn chán ghét với anh ấy. Chồng tôi không còn là người biết quan tâm chăm sóc, và tôi cho rằng đó là cách anh ấy trút giận – tôi có thể tưởng tượng những gì anh ấy phải chịu đựng khi tôi bị giam cầm trong trại giam. Tuy nhiên, những thay đổi trong anh vượt xa những gì tôi có thể tưởng tượng được. Anh ấy không chỉ có tình nhân, mà còn hình thành thói quen trăng hoa, cờ bạc và hút thuốc. Ngoài ra, anh còn không cho tôi tu luyện Đại Pháp.

Mặc dù chồng tôi không tu luyện tinh tấn như tôi trước đây, nhưng anh biết Đại Pháp là tốt, và anh đã được hưởng lợi từ việc tu luyện. Đối với tôi, thật khó tin để hiểu anh ấy đã thay đổi nhiều như thế nào. Anh ấy từng là một người trung thực và tốt bụng, người mà tôi luôn tự hào. Làm thế nào mà anh có thể tự hủy hoại mình đến mức khủng khiếp như vậy? Nghĩ về những ngày tháng hạnh phúc trước đây và nhìn người đàn ông hiện tại và mọi thứ xung quanh, tôi không thể chấp nhận được thực tế phũ phàng. Sự tuyệt vọng xâm chiếm lấy tâm can tôi. Tôi chìm trong nước mắt, và hoàn toàn dừng học Pháp, luyện công, và giảng chân tướng. Tôi hối hận vì đã lấy anh và bị lừa dối trong nhiều năm. Tôi muốn ly dị anh và chấm dứt sự sỉ nhục này.

Một ngày nọ, sau khi uống hết một chai rượu, tôi bắt đầu khóc. Trái tim tôi quặn đau và tôi thét lên: “Sư phụ, xin hãy giúp con. Con đau đớn vô cùng. Con không thể chịu đựng được nữa”. Khi tôi tỉnh dậy, tôi cảm thấy tất cả cơ quan nội tạng của mình dường như đang khuấy động. Thế nhưng say rượu không giải quyết được vấn đề. Tôi bình tĩnh lại và tự hỏi: “Mình đang làm gì thế này? Có phải mình là người tu luyện chăng? Mục đích của cuộc đời mình là gì? Truy cầu hạnh phúc nơi người thường có phải là hạnh phúc thật sự? Điều gì sẽ xảy ra sau khi mình có được nó? Có phải là mình cảm thấy buồn đến nỗi mình không thể buông bỏ chấp trước vào tình? Là một người tu luyện, chẳng phải mình nên buông bỏ chấp trước? Mình vẫn còn truy cầu nó trong khi mình cầu xin Sư phụ giúp!” Nước mắt tôi lại bắt đầu rơi. Chỉ lần này tôi tự cảm thấy xấu hổ khi đối diện với Sư phụ. Tôi quyết tâm buông bỏ chấp trước vào tình và vào chồng tôi.

Tư tưởng này đã làm thay đổi hoàn toàn thái độ của tôi đối với chồng. Tôi không còn quan tâm đến những gì anh ấy làm hoặc những nơi nào anh ấy đến. Tôi đã hành xử như thể anh ấy không tồn tại. Nếu anh về nhà, tôi sẽ nấu ăn cho anh. Nhưng nếu anh không về, tôi cũng không hỏi. Thay vào đó, tôi học Pháp và luyện công bất cứ khi nào tôi có thời gian. Mặc dù có chán nản, nhưng mọi thứ dường như yên tĩnh hơn. Không có sự mắng nhiếc, la hét hay than khóc.

Khi tôi tiếp tục học Pháp và đề cao bản thân trong Pháp, tôi bắt đầu hướng nội. Sư phụ muốn chúng ta buông bỏ chấp trước vào tình, và phủ nhận hoàn toàn sự an bài của cựu thế lực, trong khi tôi lại có chấp trước mạnh mẽ như vậy. Khi tôi gặp vấn đề, tôi chỉ xem chúng là những khảo nghiệm tâm tính thay vì đào sâu để xác định nguyên nhân gốc rễ. Học Pháp giúp tôi nhận ra rằng cựu thế lực đã nắm lấy chấp trước vào tình của tôi và phóng đại nó để đánh lừa tôi. Kết quả là tôi đã không thể tu luyện như một học viên chân chính, việc không chiểu theo các nguyên lý của Pháp đã khiến tôi gần như từ bỏ việc tu luyện của mình. Hơn nữa, trong khi cựu thế lực sử dụng chồng tôi để bức hại và hủy hoại tôi, chúng cũng đang sử dụng tôi để bức hại và hủy hoại anh ấy.

Liệu đây có phải là một vấn đề nhỏ? Tôi chợt nhận ra tình hình nghiêm trọng đến mức nào, và tôi đã hành xử tệ như thế nào. Nếu không phải là Sư phụ từ bi đã điểm hóa cho tôi nhiều lần và bảo hộ tôi như một đứa con, thì tôi sẽ không chỉ hủy hoại bản thân mình mà còn hủy hoại vô lượng chúng sinh có tiền duyên với tôi. Đại Pháp đã hồi sinh trái tim tan nát của tôi bằng chính niệm. Với điều đó, tôi biết mình phải làm gì. Tôi phải buông bỏ chấp trước và thoát khỏi sự can nhiễu của cựu thế lực áp đặt lên tôi. Tôi nên từ bi với chồng và khiến môi trường gia đình tôi trở nên hài hòa.

Kể từ đó, thay vì nói những lời làm tổn thương anh hoặc làm những việc khiến anh xấu hổ, tôi đặt tâm chăm sóc chồng. Do anh nghiện rượu, nên con chúng tôi thường vô lễ với anh. Tôi chỉ cho con biết rằng cha cháu đã từng là một người tốt. Khi sinh ra, anh ấy vốn không phải như thế. Chính áp lực từ môi trường xã hội khiến anh thay đổi. Con trai tôi phải hiểu rằng cuộc sống của cha cháu không hề dễ dàng. Đối với chồng, tôi cũng giúp anh nhận ra rằng hành vi say xỉn của anh đã đẩy con ra xa khỏi anh. Ban đầu, anh ấy không nghe. Mặc cho tôi khuyên thế nào, anh ấy vẫn về nhà trong cơn say và nhìn tôi bằng đôi mắt hờ hững. Nếu tôi làm bất cứ điều gì không vừa lòng anh, anh sẽ hành động như thể muốn nổ tung. Tôi tự nhắc nhở mình rằng, Sư phụ yêu cầu chúng ta không đánh trả khi bị đánh hoặc bị xúc phạm. Tôi phải bảo trì tâm tính và đối xử tử tế với anh bằng lòng từ bi. Bất kể những gì anh làm hoặc nói, tôi vẫn không bị ảnh hưởng và chăm sóc cuộc sống hàng ngày của anh. Bởi vậy, anh đã ngừng nói những lời cay độc với tôi.

Chồng tôi là con trai cả trong gia đình. Vì bố anh đã qua đời nhiều năm trước, nên mẹ anh sống cùng chúng tôi. Mối quan hệ không hòa thuận giữa mẹ chồng nàng dâu đã ảnh hưởng tiêu cực đến mối quan hệ giữa chúng tôi. Nghĩ về những gì tôi đã làm cho gia đình và sự sỉ nhục mà tôi phải chịu đựng (chồng tôi thường xuyên đánh đập tôi trước mặt mẹ anh ấy), sự oán hận ngày càng tăng trong lòng tôi. Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, tôi đã đánh trả quyết liệt. Họ đã lợi dụng tôi rất nhiều. Tôi không tin rằng tôi có bất cứ quan hệ tiền duyên nào với họ. Tôi biết mình không nên đối xử với họ như cách mà họ đối xử với tôi, tuy nhiên tôi vẫn không thể buông bỏ sự oán hận.

Khi tôi quyết tâm giữ hòa khí trong gia đình, tôi nhận ra, thông qua việc học Pháp, rằng trong quá khứ tôi đã không chịu đựng được, huống hồ là bảo trì tâm từ bi khi đối mặt với sự đối xử bất công của chồng tôi và mẹ anh ấy. Bất cứ khi nào cơ hội đề cao tâm tính đến, thay vì hướng nội như Sư phụ giảng, tôi lại không ngừng tức giận trong lòng. Tâm trí tôi tràn ngập suy nghĩ người thường. Mặc dù tôi không bùng nổ, nhưng sự oán hận đã gieo sâu trong lòng tôi. Như một ngọn hải đăng, Pháp đã thắp sáng hành trình tu luyện phía trước cho tôi. Tôi đã không còn oán hận họ.

Tôi đã có thể đối diện với mẹ chồng bằng tấm lòng rộng mở. Tôi có thể chăm sóc tốt cuộc sống hàng ngày của bà và không bị ảnh hưởng bởi những lời bình luận hoặc phản ứng của bà. Đôi khi, tâm oán hận nổi lên khi ký ức về những tháng ngày bà đối xử tệ với tôi lại lóe lên, nhưng tôi đều cố gắng tống khứ nó bằng chính niệm. Tôi biết nó thuộc về cựu thế lực, không phải tôi. Dần dần, tôi đã có thể mỉm cười mỗi khi tôi ở bên bà. Tôi đã có thể buông bỏ bản thân và đặt nhu cầu của em gái và em trai chồng lên hàng đầu. Nếu còn điều gì không thể vượt qua, tôi sẽ ngồi học Pháp để bình tĩnh trở lại.

Từng chút một, Đại Pháp đã cải biến con người tôi. Điều này cũng dần dần ảnh hưởng đến chồng tôi. Những lần anh ấy về nhà trong cơn say đã ít đi. Con trai chúng tôi ngừng nhìn anh ấy với vẻ mặt khinh bỉ. Mẹ anh ấy nói với mọi người rằng tôi giống như là con gái của bà. Thú vị hơn nữa là chồng tôi đã bắt đầu học và nhẩm Pháp. Nhìn thấy anh thay đổi như vậy, tôi òa khóc. Tôi cảm thấy sức mạnh từ bi vĩ đại của Sư phụ. Tôi rất vui vì chồng tôi đã trở lại con đường tu luyện của mình.

Một ngày nọ, tôi mơ thấy tôi và chồng tôi tay trong tay cùng đi học đại học. Tôi nói với anh ấy một cách nghiêm túc sau khi tôi thức dậy: “Đại Pháp là mối quan hệ tiền duyên thật sự của chúng ta. Có lẽ, cả hai chúng ta đã cam kết xuống đây để tu luyện Đại Pháp và trở về sau khi viên mãn. Do đó, chúng ta phải trân quý mối quan hệ tiền duyên này với Đại Pháp”. Anh ấy đồng ý và nói rằng: “Sư phụ từ bi vô lượng. Những hành động sai trái trước đây của anh là vô đạo đức, nhưng Sư phụ đã không từ bỏ anh. Từ nay về sau, anh phải chiểu theo Pháp để không cảm thấy hối hận với Sư phụ và với Đại Pháp”. Nghe những lời anh nói, tôi lại bật khóc. Tôi rất biết ơn Sư phụ và Đại Pháp.

Giờ đây, chồng tôi đã bước ra để giảng chân tướng cho chúng sinh và giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Mẹ chồng tôi cũng đọc các sách Đại Pháp và con tôi đã bước vào tu luyện. Không còn ai trong số người thân của tôi phản đối Đại Pháp. Một lần nữa, gia đình tôi trở nên yên bình và hòa thuận. Tất cả những điều này là nhờ vào sự từ bi vô hạn của Sư phụ, và Ngài đã không từ bỏ chúng tôi, không ngừng dìu dắt chúng tôi quay trở lại tu luyện. Chỉ có tu luyện tinh tấn và làm tốt ba việc mới không cô phụ sự từ bi khổ độ của Sư phụ và xứng đáng với những gì Sư phụ đã làm cho chúng tôi, đồng thời hoàn thành sứ mệnh thần thánh mà Sư phụ giao phó. Cuối cùng, tôi xin trích dẫn bài thơ “Pháp Chính Càn Khôn” trong Hồng Ngâm II của Sư phụ để khích lệ chúng ta cùng nhau tinh tấn.

“Từ bi năng dung thiên địa Xuân

Chính niệm khả cứu thế trung nhân”.(Pháp Chính Càn Khôn, Hồng Ngâm II)

Tạm diễn nghĩa:

“Từ bi có thể hoà tan trời đất thành mùa Xuân

Chính niệm có thể cứu con người ở thế gian”.(Pháp Chính Càn Khôn, Hồng Ngâm II)

Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/8/211544.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/12/3/112790.html

Đăng ngày 07-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share