Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 15-04-2019] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp một mình bốn năm trước vì tôi không thể tìm được một nhóm học Pháp nào. Vì thế, tôi không được gặp các học viên khác để cùng chia sẻ thể ngộ. Một ngày nọ, cháu trai tôi bị sốt và ho, vì thế chồng tôi và tôi quyết định đưa cháu tới gặp bác sỹ. Sau đó, trong khi đang đợi đơn thuốc của cháu, tôi đã đi mua một số đồ tạp hoá ở khu chợ gần đó.

Lúc đó là khoảng 10 giờ sáng, khu chợ rất đông đúc. Ngay lập tức, tôi nhìn thấy một cụ bà nằm ở lối vào. Bà ấy không thể đi lại được, và mọi người đều bước qua bà ấy, dường như không có ai muốn giúp đỡ bà ấy cả.

Bà cụ trông khoảng 90 tuổi và là một cán bộ. Không có một suy nghĩ nào khác ngoài việc cứu bà ấy, tôi nhanh chóng chạy đến để đỡ bà ngồi dậy. Nhìn thấy mặt của bà đỏ ửng lên, tôi đoán huyết áp của bà tăng cao, khiến cho bà ngất xỉu.

Tôi đã nghĩ rằng: Nếu không ai đến giúp bà ấy một tay, rất có thể bà ấy sẽ không tỉnh dậy được nữa. Tôi vô cùng lo lắng. Tôi hỏi bà ấy: “Dì ơi, có chuyện gì xảy ra với dì vậy?”

Tôi nhanh chóng lấy ra một cái bút và tờ giấy và viết lên đó dòng chữ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Tôi thì thầm vào tai của bà: “Dì ơi, dì có thể đọc được dòng chữ này không? Hãy tin cháu, những từ này có thể cứu dì! Mẹ cháu đã ngoài 90 tuổi. Bà ấy đã niệm chúng hàng ngày suốt 18 năm qua, và bà vẫn rất khoẻ mạnh!”

Mặc dù bà ấy có chút lúng túng, nhưng bà vẫn dõi theo tôi và lặng lẽ đọc chúng. Chẳng mấy chốc, bà ấy đã trở nên tỉnh táo.

Tôi hỏi bà ấy: “Dì à, dì chắc hẳn là một cán bộ cấp cao. Cháu có thể hỏi dì rằng dì có phải là Đảng viên của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) không?”

Bà ấy thừa nhận đúng như vậy.

Tôi khuyên bà thoái xuất khỏi ĐCSTQ để tránh bị liên đới với tội ác của nó. Bà ấy nhanh chóng đồng ý.

Tôi đề nghị đưa bà về nhà. Bà ấy nói: “Cảm ơn cháu. Ta thực sự cảm kích, nhưng cháu biết không? Chị gái của ta đang mua đồ tạp hoá trong chợ đó. Ta thắc mắc không biết vì sao chị ấy không ra ngoài vì đã được một lúc rồi. Ta có thể trở về nhà với chị ấy sau”.

Khi những người đứng ngoài nhìn thấy chúng tôi trò chuyện và trông bà ấy có vẻ đã ổn, họ đều cảm thấy vui vẻ.

Bà ấy nói: “Ta thực sự cảm kích những gì cháu đã làm cho ta. Ta đã sống lâu như vậy, và chỉ đến bây giờ mới gặp được một người tốt như cháu!”

Tôi nói với bà: “Dì đừng cảm ơn cháu, vì đây là việc cháu cần phải làm. Cháu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và Sư phụ của cháu yêu cầu chúng cháu ước thúc bản thân tuân theo Chân – Thiện – Nhẫn mọi lúc. Nhưng nếu dì vẫn muốn cảm ơn, thì hãy cảm ơn Sư phụ của chúng cháu. Ngài đã cứu dì, chứ không phải cháu”.

Khi tôi trở về nhà, tôi đang mỉm cười. Con trai tôi nhìn tôi và hỏi: “Mẹ à, tâm trạng của mẹ hôm nay thật tốt, phải không? Hãy kể cho con nghe chuyện gì xảy ra nào?” Tôi đã chia sẻ lại sự cố ở khu chợ với con trai.

Sau khi nghe xong câu chuyện, cháu đã kinh ngạc. Cháu nói: “Mẹ thật dũng cảm! Mẹ không sợ bà ấy sẽ tống tiền mẹ sao?”

“Không, mẹ không sợ. Cứu người là trách nhiệm của mẹ, và Thần biết những gì mẹ đang làm. Vì thế, họ sẽ không để mẹ gặp phải chuyện gì xấu đâu. Con trai, con hãy yên tâm!” Tôi mỉm cười với cháu lần nữa.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/15/385135.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/8/177981.html

Đăng ngày 26-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share