Bài viết của một học viên Đại Pháp tại Bắc Kinh
[MINH HUỆ 01-11-2009] Con xin kính chào Sư phụ,
Xin chào các đồng tu trên toàn thế giới,
Cháu là một học viên Đại Pháp 15 tuổi đến từ Bắc Kinh. Nhân dịp này con xin báo cáo với Sư phụ những trải nghiệm trong tu luyện. Xin các đồng tu từ bi chỉnh lý những điều còn sai sót.
Đắc Pháp ở trường mẫu giáo
Khi còn học mẫu giáo, cháu đã bắt chước bà ngoại mỗi khi thấy bà luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công. Năm 1999, bà ngoại ngừng tu luyện sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công, và cháu cũng dừng lại. Nhưng cháu vẫn thích vào chùa chơi. Năm năm sau, cháu có một giấc mơ trong đó có một cụ bà đến nói với cháu rằng: “Hãy đến gặp cô của cháu đi (vợ của chú cháu).” Ngày mùng Một tháng Năm năm đó, cháu đến thăm nhà cô của cháu, và cô nói: “Cô sắp luyện công. Cháu cứ xem TV nhé.” Cháu nói: “Cháu cũng muốn tu luyện.” Đó là lúc cháu thực sự đã trở thành một học viên Đại Pháp. Tất cả những học viên lớn tuổi hơn đều gọi cháu là đứa trẻ ngoan. Họ đều yêu quý cháu, nói rằng cháu có căn cơ tốt và ngộ tính tốt. Thỉnh thoảng, cháu dẫn theo một vài người bạn nhỏ tuổi hơn đến nhà cô để tìm hiểu về tu luyện Pháp Luân Công.
Vững vàng thanh lý can nhiễu
Ngay khi trở thành một học viên Đại Pháp, gia đình cháu đã mang đến vô số can nhiễu cho cháu. Vì bố mẹ cháu không thực sự hiểu Đại Pháp là gì nên cháu không được phép trở thành một học viên. Một ngày, khi cháu đang học Pháp, bố cháu đã cố gắng giật quyển sách Chuyển Pháp Luân từ tay cháu, nhưng cháu ôm chặt quyển sách và nói: “Con học Đại Pháp thì có ảnh hưởng gì đến bố?” Bố cháu nói: “Còn dám cãi lời bố ư?” và bố bắt đầu đánh đập cháu cho tới khi mặt mũi cháu bầm tím. Lúc đó, cháu nhớ đến lời Sư phụ giảng về việc đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu. Nhưng cháu vẫn từ chối buông quyển sách rất quan trọng với cháu. Sau đó, bố bắt cháu quỳ trên sàn nhà và siết cổ cháu cho đến khi cháu ngất đi. Tỉnh dậy, cháu thấy bố đã ném quyển sách Chuyển Pháp Luân vào trong bếp. Vì thế cháu vội nhặt lấy quyển sách, nhưng chỉ còn lại bốn bài giảng đầu tiên. Ôm quyển sách chỉ còn bốn bài giảng, cháu chạy đến nhà cô và không muốn quay trở về nhà nữa.
Cô cháu đã dẫn cháu quay về nhà để giải quyết vấn đề với bố cháu. Cô nói: “Đánh người là phạm pháp và anh đã làm một việc xấu khi đốt một quyển sách dạy người ta làm người tốt. Anh đã phạm phải tội ác và nếu anh chết sẽ không ai tha thứ cho anh. Em cũng sẽ không tha thứ nếu anh tái phạm lần nữa.” Sau đó cháu nói thêm vào: “Bố đừng làm điều xấu với sách của con lần nữa. Con sẽ học Pháp cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.” Từ đó về sau bố cháu không can nhiễu cháu và cũng không hủy hoại sách của cháu nữa. Thỉnh thoảng ông thậm chí còn đọc lướt qua vài trang. Sau này, bố còn giúp cháu giảng chân tướng về Đại Pháp.
Sau đó không lâu, một đồng tu đã cho cháu một quyển Chuyển Pháp Luân, quyển sách mà cháu trân quý đến nỗi cháu đọc nó mỗi ngày, và cháu trân trọng nó hơn cả sinh mạng của mình.
Giảng chân tướng cứu chúng sinh
Trở thành học viên Đại Pháp sau khi cuộc bức hại đã bắt đầu, cháu cảm thấy rằng mình khởi đầu quá muộn. Cùng với việc học Pháp, cháu phải đảm bảo rằng mình đã không lãng phí thời gian khi làm ba việc. Cháu tập trung vào việc học ở trường và phát chính niệm sau giờ học. Cháu phát chính niệm nhiều lần trong ngày và nói với mọi người về việc thoái ĐCSTQ. Tất cả bạn cùng lớp với cháu đã thoái và tất cả giáo viên cũng đã thoái.
Có lần Hiệu trưởng trường có giờ giảng ở lớp học của cháu. Thầy ấy nói những điều phỉ báng Pháp Luân Công và thầy cũng không biết chân tướng. Cháu giơ tay xin phép và đứng lên nói những thông tin thật để thầy có thể hiểu mọi thứ. Phần giảng chân tướng của cháu chiếm phân nửa thời gian tiết học. Lần khác, khi cháu đang phát tài liệu Pháp Luân Công cho các bạn học sinh cùng trường, một Hiệu trưởng trường khác thấy vậy khuyên cháu hãy cẩn trọng cho sự an toàn của bản thân và sau đó thầy ấy cũng xin cháu một số tài liệu. Giáo viên Vật Lý thậm chí còn hỏi xin cháu một quyển Chuyển Pháp Luân và phần mềm vượt tường lửa internet. Bên cạnh đó, thầy ấy còn giúp cháu sao chép những đĩa VCD về Pháp Luân Công. Những giáo viên khác thì hỏi xin cháu tài liệu Cửu Bình. Một số bạn học thậm chí còn muốn cháu đọc vài đoạn Chuyển Pháp Luân cho các bạn ấy nghe. Mỗi khi cháu mang Chuyển Pháp Luân tới trường, tất cả các bạn đều muốn là người được đọc trước tiên.
Có lần cháu đi giảng chân tướng về Pháp Luân Công ở một ngôi làng. Khi cháu ở đó, cháu gặp một bạn cùng lớp đang phát tài liệu Pháp Luân Công. Trước đó, cháu không biết bạn ấy cũng là học viên. Vì thế, chúng cháu đã cùng nhau lập thành một nhóm, một người phát chính niệm trong khi người còn lại giảng chân tướng và khuyên thoái Đảng. Buổi chiều hôm đó, chúng cháu đã giúp hơn 80 người thoái ĐCSTQ. Vì có một số con đường làng đang được sửa chữa nên có nhiều công nhân từ nơi khác đến đang đào xới. Cháu đã trò chuyện thân mật với họ một lúc, sau đó chuyển chủ đề sang việc thoái ĐCSTQ và họ đều đồng ý thoái.
Một ngày, mười ba cảnh sát từ thị trấn xuống làng cháu. Cháu nắm lấy cơ hội này trò chuyện với họ, và nói về việc thoái ĐCSTQ. Tất cả họ đều yêu quý cháu, đến giờ ăn họ dẫn cháu đến nhà ăn và mua cho cháu một hộp thức ăn. Họ nói: “Ừ, các chú thoái ĐCSTQ bằng tên thật. Thật là xấu hổ. Chúng ta thậm chí còn không tốt bằng một đứa bé.” Kết quả là tất cả mười ba cảnh sát ấy đều thoái Đảng.
Trước ngày lễ mùng Một tháng Mười của ĐCSTQ, trường cháu tổ chức một chương trình biểu diễn trong đó học sinh đươc yêu cầu hát những bài hát ca ngợi ĐCSTQ. Tuy nhiên, chúng cháu đã thay đổi lời của bài hát. Cháu và một bạn học cùng lớp đứng hàng đầu. Cháu cầm micro và chúng cháu bắt đầu hát: “Không có ĐCSTQ chúng ta sẽ có một Trung Quốc mới. Không có Pháp Luân Công sẽ không có một Trung Quốc mới.” Sau chương trình này, các giáo viên nói rằng điều này rất tuyệt vời.
Trước cái gọi là lễ kỷ niệm lần thứ 60 của ĐCSTQ, cháu đã dùng bút bi có màu sáng để viết lên nhiều cột điện thông điệp: “Pháp Luân Đại Pháp hảo,” “Chân – Thiện – Nhẫn hảo,” và “Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh.” Cháu biết rằng nếu không có Sư phụ bảo hộ, cháu đã không thực hiện được việc này. Những dòng chữ trông sáng sủa và lấp lánh, và chúng vẫn ở đó trong một khoảng thời gian dài mà không bị xóa đi.
Sư phụ bảo hộ khi cháu có chính niệm vững chắc
Cháu không sợ hãi khi giảng chân tướng vì cháu biết rằng Sư phụ và các chính Thần đang bảo hộ mình. Đặc biệt nếu cháu làm tốt, Pháp thân của Sư phụ sẽ mỉm cười với cháu và Pháp Luân sẽ xoay chuyển rất nhanh. Thỉnh thoảng khi tà ác chung quanh tấn công cháu, Sư phụ sẽ xuất hiện trước mặt cháu, Ngài chỉ tay vào đám lạn quỷ và chúng vỡ tan như bong bóng. Con xin tạ ơn Sư phụ đã bảo hộ con.
Cháu thích học Pháp và luyện công khi mọi người trong nhà đã đi ngủ. Thỉnh thoảng cháu có thể đọc mà không cần bật đèn. Đôi khi luyện công trong đêm tuyết rơi mà chỉ mặc một chiếc áo mỏng, cháu vẫn cảm thấy ấm áp. Mọi việc cháu làm đều được Sư phụ bảo hộ. Nếu không, một đứa trẻ như cháu có thể làm được việc gì? Tạ ơn Sư phụ, con sẽ tiếp tục tiến về phía trước và làm tốt hơn nữa.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/1/211531.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/11/18/112455.html
Đăng ngày 02-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.