Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Mỹ

[MINH HUỆ 07-04-2019]

1. Đề cao trong quá trình phụ trách điểm luyện công

Vào nửa cuối năm 2014, tôi được sắp xếp phụ trách tạm thời điểm luyện công Thảo Cầm Viên. Như thế, trong hoàn cảnh buông lỏng nhưng tôi không lười biếng, không an dật, mỗi sáng sớm đều có thể đến công viên để luyện công, đồng thời cũng khiến tôi ý thức được trách nhiệm thiêng liêng của mình mỗi ngày.

Lúc mới bắt đầu, tôi có đề xuất mấy lần rằng không muốn tiếp tục phụ trách, lý do vì bản thân đang tham gia một hạng mục rất quan trọng là gọi điện thoại giảng thanh chân tướng cho chúng sinh ở Đại Lục, và ở điểm luyện công này cũng có đồng tu khác phụ trách phù hợp hơn. Kết quả là đồng tu điều phối nói: Gọi điện thoại quan trọng, điểm luyện công cũng quan trọng như vậy, mỗi ngày hồng Pháp cứu người, với lại điểm luyện công Thảo Cầm Viên này do đích thân Sư phụ chỉ định. Hiện nay cũng chưa chọn được người phù hợp, hãy đợi đến khi có người phù hợp rồi lại nói nhé.

Khi ấy tôi nghĩ phụ trách điểm luyện công không phải là việc khó gì cả, chỉ là treo biểu ngữ và mở nhạc luyện công thôi mà, có quan trọng đến vậy không? Về sau trải qua khá nhiều chuyện mới phát hiện ra rằng, việc phụ trách điểm luyện công cũng không dễ dàng như trong tưởng tượng của tôi. Ngoài chuyện trời mưa hay tuyết rơi, khí trời lạnh cóng và đất đóng băng, gió thổi lớn, thời tiết có lạnh đến mấy cũng phải đi, lại còn phải đến sớm, không thể đến trễ. Sáng sớm đến điểm luyện công, trời vẫn còn tối om, hơn nữa vào mùa hè, ở vị trí của điểm luyện công và xung quanh thường có người lang thang đến ngủ ở đó. Mặc dù họ sẽ rời đi khi tôi đến, nhưng rác đầy trên mặt đất và thậm chí có cả phân của họ, tôi đều phải dọn sạch sẽ. Đôi khi do trời quá tối không nhìn rõ, trong quá trình nhặt rác đã nhặt luôn cả phân vào tay, thật may là lúc ấy tôi có đeo găng tay.

Có một vấn đề thường thấy nhất ở điểm luyện công, chính là thường xuyên có người vì làm giấy chứng nhận thân phận mà đến điểm luyện công để chụp ảnh hoặc học động tác luyện công. Xử lý tốt việc này cũng là một khâu khá quan trọng. Tôi không thể để họ tùy ý chụp ảnh, cũng không thể để họ không liễu giải Đại Pháp. Ban đầu tôi không hiểu được tình huống của họ, chỉ cần có người muốn học công thì tôi sẽ hướng dẫn một cách tích cực, trong quá trình này cũng có thể giảng một số chân tướng căn bản. Về sau tôi phát hiện đại đa số họ đến học luyện công là vì làm giấy chứng nhận thân phận, họ chụp ảnh xong thì không đến nữa. Tôi nghĩ như thế là không phù hợp, nên muốn những người có duyên này tiến thêm một bước liễu giải Đại Pháp. Kể từ đó, tôi đã thay đổi phương thức tiếp đãi những người có duyên này.

Khi nhìn thấy có người lạ đến gần trường luyện công của chúng tôi, tôi khẽ mỉm cười chào họ và bước đến hỏi thăm đối phương: Bạn muốn học công phải không? Nếu đối phương nói muốn học, đầu tiên tôi sẽ hỏi thử: Bạn mới trình hồ sơ lên thôi hay sắp được tòa triệu tập để hỏi rồi? Đối phương căn bản đều sẽ trả lời là thuộc loại nào. Nếu không phải hai loại hình thức này, họ sẽ nói rằng không hiểu ý của tôi, và tôi biết đây là những người thật sự muốn học công, nên sẽ sắp xếp thích hợp cho họ. Nếu không phải, trước hết tôi sẽ nói với đối phương rằng: Chúc mừng bạn đã có duyên với Đại Pháp, đây là phúc phận to lớn của bạn. Nhưng bạn muốn bước vào Đại Pháp, đầu tiên phải hiểu Đại Pháp, nếu bạn không hiểu được chân tướng căn bản, khi Sở di trú hỏi các vấn đề mà bạn không trả lời được, thì dù bạn chụp nhiều ảnh cũng không có ích gì. Sau khi người làm giấy chứng nhận thân phận nghe tôi nói như thế đều sẽ rất nghiêm túc lắng nghe. Tôi liền trực tiếp giảng cho họ Pháp Luân Công đang bị bức hại tàn khốc ở Đại Lục, “Vụ tự thiêu ở Thiên An Môn”, các chân tướng căn bản v.v.. Vì sao cần làm tam thoái, ý nghĩa của tam thoái là như thế nào. Sau khi nghe xong họ đều đồng ý thoái, ngay cả bạn bè đi chung với họ cũng lắng nghe chân tướng và cùng làm tam thoái. Cuối cùng, tôi nói với họ nhất định phải đi Hội quán Đài Loan (ở Flushing, New York) để xem video 9 bài giảng Pháp, hơn nữa ở đó cũng dạy các động tác luyện công một cách có hệ thống. Tôi còn nhấn mạnh: Đây là một khâu vô cùng quan trọng, nếu không thì những bức ảnh bạn chụp cũng không giống. Vả lại, chúng tôi cũng có một quy định, phải tham gia luyện công ba tháng trở lên mới có thể chụp ảnh. Sau đó, nếu có người chưa hiểu có thể đến tìm tôi tư vấn, tôi cũng nói cho họ biết nơi tôi mở cửa hàng quần áo là ở đâu, và đưa cho họ một số điện thoại di động. Họ đều rất vui mừng và không ngừng nói cảm ơn!

Đôi khi cũng có du khách Đại Lục đi ngang qua và chụp ảnh. Hồi tháng 10 năm ngoái, tôi gặp một sinh viên giỏi của một trường đại học trọng điểm ở Đại Lục. Khi cậu ấy bắt đầu chụp ảnh từ xa xa, cũng chưa đến gần điểm luyện công, tôi liền bước đến và trong quá trình hỏi thăm mới biết cậu ấy từ Đại Lục đến đây du lịch. Cậu ấy rất tò mò khi nhìn thấy có nhiều người như thế đang luyện Pháp Luân Công. Tôi bèn giảng cho cậu về vẻ đẹp của Đại Pháp cũng như Đại Pháp đã hồng truyền rộng khắp thế giới ra sao, còn giảng chân tướng Pháp Luân Công đang bị bức hại ở Đại Lục thế nào. Cậu ấy nói mình biết cách vượt tường lửa, về cơ bản đều biết rằng bị Đảng Cộng sản lừa dối hơn 30 năm qua, và rất ghét Đảng Cộng sản, còn nói bản thân cũng đã làm tam thoái trên mạng Internet. Nhưng cậu ấy không hiểu sao lại có rất nhiều tin tức báo cáo và bài viết bình luận trên các phương tiện truyền thông do đệ tử Pháp Luân Công thực hiện. Cậu đã đặt ra rất nhiều câu hỏi để tôi trả lời. Lúc ấy, nhờ sự gia trì của Sư phụ, tôi đã có thể trả lời từng câu một và giải khai tất cả thắc mắc của cậu ấy một cách hợp lý. Đồng thời tôi cũng nói với cậu rằng truyền thông không đại biểu cho Đại Pháp, nó chỉ là kênh truyền thông do đệ tử Đại Pháp làm. Đó là một kênh thông tin độc lập, khách quan, công bằng và nói lên sự thật.

Lúc ấy, chúng tôi đã nói với nhau rất nhiều điều, nhưng sau đó tôi cũng không nhớ rõ đã trả lời cậu ấy như thế nào. Dù sao, cậu ấy tỏ ra rất hài lòng với những giải đáp của tôi, còn nói rằng tôi có trình độ văn hóa cao, kiến ​​thức rộng, và không ngừng thao thao bất tuyệt nói chuyện với tôi. Cậu ấy đâu có nghĩ rằng dựa vào trình độ văn hóa của tôi căn bản sẽ không trả lời được các vấn đề ấy, đó đều là trí huệ được Sư phụ ban cho. Trước khi rời đi, cậu ấy còn chủ động nói tôi dạy cậu đả thủ ấn của bài công pháp thứ năm. Khi đó, chúng tôi đã lưu thông tin liên lạc của nhau. Từ lúc cậu ấy trở về Đại Lục đến nay, vẫn luôn giữ liên lạc với tôi. Cậu ấy đều đã xem phim phóng sự về đệ tử Đại Pháp, “Cửu Bình”, “Mục đích cuối cùng của Chủ nghĩa Cộng sản”, “Ma quỷ đang thống trị thế giới chúng ta” v.v.., cậu còn giới thiệu cho bạn bè cùng xem. Đôi khi, cậu ấy còn gửi cho tôi đọc những đánh giá rất cao của bạn bè cậu về Đại Pháp. Cậu ấy từ sau khi trở về, mỗi ngày đều vượt tường lửa để xem Tân Đường Nhân và Đại Kỷ Nguyên, không còn xem truyền hình tai ương kia nữa. Bây giờ, cậu ấy ngày càng đánh giá cao kênh truyền thông của đệ tử Đại Pháp làm, cậu cũng nói người Trung Quốc thật đáng thương vì bị Trung Cộng phong tỏa tất cả thông tin. Cậu nói rằng: Người Trung Quốc chỉ cần có cơ hội xem truyền thông do học viên Pháp Luân Công làm trong hai ngày, sẽ lập tức nhìn rõ được bản chất tà ác của Trung Cộng.

Vào một buổi sáng cuối tuần, khi chúng tôi vừa luyện xong bài tĩnh công, thì trên bãi cỏ cách chỗ lưới thép nơi chúng tôi luyện công chỉ vài chục mét, thấy nhiều ghế xếp ngăn nắp thành từng hàng một, còn đặt một số loa lớn. Tôi không biết nhóm tôn giáo nào đang tổ chức một sự kiện quy mô lớn, nhưng cảnh sát đã ở đó để duy trì trật tự. Các biểu ngữ chân tướng Đại Pháp được chúng tôi treo trên hàng rào thép đã bị cảnh sát gỡ xuống. Học viên biết nói tiếng Anh trong nhóm chúng tôi đã vội vàng chạy đến lấy lại biểu ngữ. Cảnh sát yêu cầu chúng tôi rời khỏi công viên, nói rằng chúng tôi cần phải có giấy phép vì chúng tôi có nhiều người như thế ở đó. Hôm ấy là hai ngày cuối tuần, lại là mùa hè nên số người tham gia luyện công đông hơn bình thường một chút. Ở Mỹ, khi số người vượt quá một ngưỡng nhất định thì phải xin giấy phép. Nhưng thủ tục xin phép là mỗi ngày phải xin phép một lần. Rõ ràng là điểm luyện công của chúng ta không thể xin giấy phép hàng ngày như thế. Nếu không phải vào hai ngày cuối tuần, sau khi chúng tôi luyện công xong đã rời đi sớm một tiếng. Như thế cũng không có xung đột giữa chúng tôi và nhóm tôn giáo ấy làm sự kiện, và bình thường cảnh sát không có đến can thiệp.

Tôi nên làm gì khi đột nhiên gặp phải sự việc như thế này đây? Trong các đồng tu, người này nói một câu, người kia nói một câu, đủ mọi ý kiến đều có cả. Tôi quyết định tắt nhạc luyện công, và nói với mọi người rằng hôm nay chỉ luyện công đến đây thôi, về nhà luyện tiếp phần còn lại. Có đồng tu nói với tôi rằng, ở Đại Lục không sợ cảnh sát, nay ở hải ngoại chị lại sợ cảnh sát là sao? Chính niệm của chị đâu rồi? Dù sao thì cách nói nào cũng có, có vài học viên không đồng ý rời đi, vẫn tiếp tục ở lại luyện mà không có âm nhạc. Tôi đặt biểu ngữ và máy phát nhạc luyện công vào trong túi, vẫy tay chào cảnh sát rồi rời đi. Vị cảnh sát rất vui vẻ khi thấy tôi hợp tác với công việc của anh ấy nên cũng vẫy tay chào lại tôi.

Khi tôi trên đường trở về, có đồng tu không ngừng nhắn tin cho tôi, nói rằng tôi không nên rời đi, nên kiên định chính niệm, không nên nhút nhát lo sợ v.v.. Nhận thức của bản thân tôi là: Chính phủ Mỹ không có phản đối chúng ta tín ngưỡng Pháp Luân Công, còn hỗ trợ tín ngưỡng của chúng ta, cho phép chúng ta ở lại Mỹ tị nạn chính trị để bảo vệ chúng ta. Trung Cộng ở Đại Lục lại đang bức hại tín ngưỡng của chúng ta, cảnh sát Trung Cộng ở Đại Lục tin nghe theo Trung Cộng bắt cóc chúng ta. Nhưng cảnh sát ở Mỹ lại bảo vệ tín ngưỡng của chúng ta, đây một khái niệm hoàn toàn khác. Huống chi là tôn giáo đó chỉ làm sự kiện một lần trong một năm, nếu không phải là hai ngày cuối tuần thì chúng ta cũng không gặp họ. Hôm nay gặp rồi, thì chúng ta nên hợp tác với công việc của cảnh sát, đây cũng là một cơ hội tốt hiếm có để lưu lại ấn tượng đẹp trong lòng họ. Nếu chúng ta không hợp tác cùng cảnh sát, cứ nhất định phải tiếp tục luyện công, không chỉ gây ra sự tức giận cho cảnh sát, mà còn khiến cảnh sát có ấn tượng không tốt về Đại Pháp, hoặc khiến họ từ nay về sau sẽ can nhiễu chúng ta v.v.. Rốt cuộc, chúng tôi vẫn luyện công ở đó mỗi ngày, lui nhường một ngày cũng có sao đâu.

Về sau nhớ lại, kỳ thực Sư phụ đã điểm hóa nhắc nhở khi bắt đầu luyện tĩnh công vào sáng sớm hôm ấy. Vì sáng ấy, khi tôi vừa mở nhạc luyện công bài số năm, còn chưa đả thủ ấn thì máy đã tự động lùi lại bài bốn, tôi ấn lại bài năm, chỉ trong chốc lát lại quay trở về bài bốn. Lúc ấy nghĩ rằng loa có vấn đề, nhưng sau đó bản thân ngộ rằng Sư phụ nhắc nhở chúng tôi:

“lùi một bước biển rộng trời cao.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Trong những năm phụ trách điểm luyện công này, Sư phụ thường dùng nhiều phương thức khác nhau để điểm hóa và khích lệ tôi. Ví dụ như khi mới bắt đầu, trong lòng tôi có chút rụt rè nhút nhát khi chỉ có một mình ở điểm luyện công vào sáng sớm trời còn tối. Lúc ấy, mắt tôi cứ nhìn chằm chằm về phía cổng công viên, mong thấy đồng tu đến. Lần nọ, có một vị đồng tu nói với tôi rằng, có một buổi sáng do anh nhìn sai thời gian, nên đã đến công viên sớm hơn một giờ; trời tối đen, xung quanh tĩnh mịch, ngồi ở đó đả tọa mà trong lòng cảm thấy bất an. Mở mắt mới phát hiện Pháp thân to lớn của Sư phụ đang ngồi bên cạnh, những lo lắng và tâm sợ hãi trong lòng anh ấy ngay lập tức biến mất. Sau khi tôi nghe anh ấy nói như thế thì kể từ đó cũng không có tâm sợ hãi khi ở một mình nữa. Có đồng tu khác nói với tôi rằng anh ấy thường nhìn thấy trên không của trường luyện công được “che phủ bằng ánh sáng đỏ, toàn là màu đỏ.” ( Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân).

Anh ấy cũng nhìn thấy ở điểm luyện công tràn đầy ánh vàng kim chói lóa mắt, và nhiều Pháp Luân đang quay không ngừng. Đôi khi, tôi cũng chụp được Pháp Luân đang quay trong khi dùng điện thoại di động để chụp ảnh. Hàng năm, những cây xung quanh điểm luyện công đều có hoa bạch đàn nở rộ. Các điều kỳ diệu khác nhau này là một sự khích lệ trang nghiêm và thần thánh đối với tôi.

Lần khác, khi tôi giảng chân tướng cho một thanh niên, tôi mới nói vài câu, thì thái độ anh ấy rất thân thiện nói: Tôi biết Pháp Luân Công rất tốt. Tôi lập tức hỏi sao anh biết điều này, hay là anh có người thân tập Pháp Luân Công? Anh ấy trả lời không phải, bởi vì nhà của anh ở đối diện Thảo Cầm Viên. Mỗi sáng sớm đều thấy có người luyện công ở Thảo Cầm Viên, ngay cả khi mùa đông rất lạnh cũng nhìn thấy một hoặc hai người luyện ở đó. Anh nói nếu không tốt thì các chị có luyện chăm chỉ như thế không? Nếu chỉ là giả vờ làm ra vẻ thì sáng sớm như thế diễn cho ai coi đây?! Tôi nghĩ chắc chắn các chị luyện công nhận được lợi ích, nếu không thì trời lạnh như vậy ở nhà ngủ có thoải mái hơn không! Do đó tôi tin rằng Pháp Luân Công chắc chắn là tốt. Khi nghe những lời này từ một người nước ngoài, đối với tôi mà nói, đó cũng là một sự khích lệ lớn.

2. Phù hợp với trạng thái người thường, tinh tấn thực tu

Để duy hộ tốt điểm luyện công này, trước tiên cần phải có một công việc và thời gian ổn định. Tôi nghĩ chỉ có làm việc cho chính bản thân mình, bản thân làm chủ thời gian và công việc mới là ổn định nhất. Do đó, tôi đã mở một cửa hàng quần áo ở Flushing Chinatown. Nhờ sự gia trì và bảo hộ của Sư phụ, cửa hàng quần áo đã hoạt động ổn định đến năm thứ tư. Đây cũng thực sự là sở nguyện của tôi, bản thân làm chủ có thể chủ động giảng chân tướng với khách hàng. Điều hành một cửa hàng quần áo có thể kiếm tiền và cũng cung cấp một nền tảng để giảng chân tướng. Mỗi sáng sớm, tôi có thể có thời gian ổn định để đến điểm luyện công, cũng có thể gọi điện thoại giảng chân tướng. Tôi không cần phải xin nghỉ phép để tham gia các hoạt động chứng thực Đại Pháp v.v.. Nói tóm lại, bản thân làm chủ đã giải quyết được tất cả các vấn đề của tôi.

Nhưng mở một cửa hàng cũng không phải chuyện đơn giản như vậy, cũng có rất nhiều khảo nghiệm tâm tính. Tôi không biết tiếng Anh, tiền vốn của bản thân lại không đủ. Ngoài việc chuẩn bị tiền vốn ra, tôi còn phải suy xét liệu kinh doanh có thể thành công không, còn bị rất nhiều học viên hiểu lầm, ví như họ cho rằng: Lúc nào rồi mà còn mở cửa hàng kiếm tiền?! Nói rằng tôi đến Mỹ đã rơi rớt vào đồng đô la rồi, lời chỉ trích phê bình nào cũng đều có cả. Một số đồng tu hễ gặp tôi liền nói châm biếm: Ái chà, nhìn xem chị mở cửa hàng vất vả đến gầy người thế này, thật tội nghiệp, chị nên bảo trọng nhé! Thậm chí có đồng tu với ý tốt đã đến cửa hàng nhắc nhở tôi: Thời gian nào rồi vẫn mở cửa hàng, chị không nên cho rằng ở Đại Lục làm tốt rồi, có nền tảng tu luyện rồi, mà từ đầu đến cuối đều cần tinh tấn đấy nhé, v.v.. Tôi nhớ lời Sư phụ giảng:

“Các đệ tử Đại Pháp mở công ty hay là lập trường học, tôi nghĩ rằng đều là hoạt động xã hội bình thường. Một mặt là có thể giải quyết vấn đề sinh sống của bản thân mình, đồng thời có thể mang đến cơ hội công tác cho các đồng tu khác. Một mặt khác, thông qua các hoạt động xã hội ấy mà có thể liên hệ một số người thường, như thế đối với họ mà xét cũng là có thể có ích.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2004)

“Ngày mai viên mãn, hôm nay chư vị vẫn không biết, [ví như] chư vị còn nghĩ, rằng ‘tôi cần phải mở công ty’, vậy chư vị cứ làm thế; tuy nhiên hết thảy tôi đều giúp chư vị viên dung hết. Chư vị đừng nghĩ gì cả! Cần làm gì chư vị hãy làm nấy! (vỗ tay nhiệt liệt)”(Giảng Pháp tại Pháp hội Vancouver ở Canada năm 2003)

Tôi hiểu các bạn đồng tu cũng là muốn tốt cho tôi thôi, nhưng tôi dùng Pháp để đối chiếu tất cả những việc làm của bản thân mình, trong tâm tôi sáng tỏ vô cùng.

Tôi mở cửa hàng không chỉ có đồng tu không hiểu, mà đồng thời còn gặp thái độ bài xích của người thường.

Có một số chủ cửa hàng hoặc bạn bè của họ trong cùng một khu trung tâm thương mại, là những người thân Trung Cộng. Họ biết tôi luyện Pháp Luân Công, nên thường cố tình ngồi đối diện hoặc bên cạnh chỗ cửa hàng tôi, dùng những lời độc ác khó nghe để công kích Đại Pháp, cố ý nói lớn tiếng để tôi nghe được. Họ nói một cách khiêu khích rằng: Hãy nhìn bộ dạng cô ta có giống người làm kinh doanh không? Còn khoe khoang là ở Đại Lục đã từng làm kinh doanh nữa chứ, tôi nhìn thấy chẳng làm được bao lâu đâu v.v.. Tôi coi như không nghe thấy gì, cũng không bị lay chuyển, vẫn cư xử lịch sự với họ như không có chuyện gì xảy ra. Tôi thấy họ là những sinh mệnh rất đáng thương vì đã tin vào những lời lừa dối của Trung Cộng, và bị người ta lợi dụng. Tôi nên dùng hành động thực tế của bản thân để chứng thực Đại Pháp, quy chính lại những hiểu lầm của họ về Đại Pháp.

Chưa đầy mấy tháng sau đó, họ đã thay đổi thái độ với tôi, lại còn đến cửa hàng của tôi để mua những quần áo mà họ thích. Họ nói chuyện làm quen với tôi: Trên con đường này chỉ có chị làm kinh doanh tốt nhất, chị có khiếu thẩm mỹ tốt, quần áo nhập về đều rất đặc sắc, chất lượng tốt nhưng giá cả hợp lý, không cao. Vì chị có nhân phẩm tốt và tính cách tốt nên tôi thấy khách hàng đều thích chị. Chúng tôi cũng thích chị, chị không bao giờ gây rắc rối, mà hòa ái với mọi người, người khác cạnh tranh mua bán với chị, chị cũng không hề tức giận. Chúng tôi cũng rất muốn học hỏi tính nết này của chị. Tôi nhân cơ hội này giảng chân tướng Đại Pháp cho họ, nói với họ rằng Đại Pháp đã thay đổi tôi như thế. Tôi cũng nói họ sau này nên tìm hiểu Đại Pháp nhiều hơn, không nên bị lừa dối bởi những lời dối trá của Trung Cộng mà làm hại bản thân mình, nhất định phải làm một người có lương tri biết phân biệt đúng sai và phân rõ tốt xấu.

Tôi cũng nói với cô ấy về ý nghĩa và tính trọng yếu của tam thoái. Đồng thời cũng nói cô chuyển lời đến bạn bè của mình là nhất định không được phỉ báng Pháp Luân Công, vì làm vậy rất không tốt cho họ. Cô ấy hiểu và nói một cách sảng khoái: Tôi là một giáo viên ở Trung Quốc và là đảng viên, chị hãy giúp tôi thoái nhé. Kể từ đó, bạn bè của cô ấy có đến cửa hàng của cô cũng không còn lăng mạ Đại Pháp nữa. Thỉnh thoảng họ cũng đến cửa hàng của tôi mua quần áo. Sau khi tôi nói với bạn cô ấy về chân tướng, mặc dù họ không trả lời sẽ tam thoái, nhưng cô ấy nói sau này sẽ không đi giúp tham gia các hoạt động phản đối Pháp Luân Công ở Flushing Chinatown nữa.

Từ khi tôi mở cửa hàng đến nay, số lượng khách đến cửa hàng mua quần áo đã không thể tính đếm được, và những tình huống khác nhau mà tôi gặp trong khi giảng chân tướng thật là nhiều vô số kể. Trong trường hợp bài viết có giới hạn độ dài nhất định, nên tôi không thể mô tả từng tình huống một. Nhìn chung, cửa hàng quần áo này đã mang đến cho tôi thu nhập ổn định, còn là một nền tảng rất tốt để giảng chân tướng. Trong hoàn cảnh an toàn và thoải mái này, thật thuận tiện giảng chân tướng Đại Pháp dưới hình thức trò chuyện với khách, khách cũng dễ dàng tương tác với tôi. Nhờ vậy, tôi có thể xóa bỏ những hiểu lầm của họ về Đại Pháp, tháo gỡ những chống đối và thù hận trong lòng của họ về Đại Pháp một cách nhẹ nhàng và vui vẻ.

Thông qua cửa hàng quần áo này mà nhiều người có duyên đã hiểu được chân tướng Đại Pháp và lựa chọn tam thoái, có một số lượng lớn những người từ đối lập chuyển sang tiếp nhận, và sau cùng là ủng hộ và trở thành bạn bè. Mặc dù cũng có một bộ phận những người đặc biệt mâu thuẫn, khi họ biết tôi luyện Pháp Luân Công, từ đó trở đi cũng không quay lại cửa hàng mua đồ nữa. Nhưng tôi tin rằng, chỉ cần họ có duyên phận, Sư phụ nhất định sẽ lại cấp cho họ cơ hội được cứu.

Cảm nhận lớn nhất của tôi là, phải trân quý mỗi từng cơ hội đề cao trong tu luyện mà Sư phụ an bài; giai tầng khác nhau, nghề nghiệp khác nhau, hoàn cảnh khác nhau, đều sẽ gặp những người có duyên khác nhau. Chúng ta không nên để những quan niệm và nhân tâm, những cách nghĩ cực đoan ngăn trở khiến chúng ta bỏ lỡ những cơ hội này.

Giữa các đồng tu với nhau thường nghe câu nói như thế này, thời nào rồi mà còn làm kinh doanh, thời nào rồi mà còn mua nhà, thời nào rồi mà còn kết hôn, cho dù là mua một món đồ gia dụng cũng đều nói, thời nào rồi mà còn tiêu tiền, Chính Pháp sẽ rất nhanh kết thúc, liệu có thể mang theo được không? V.v.. Kỳ thực, những suy nghĩ này đều lộ rõ ra chấp trước vào thời gian. Chúng ta tu luyện trong người thường, chúng ta và người thường chỉ khác biệt nhau về tâm tính, tất cả hình thức biểu hiện bên ngoài đều là phù hợp với trạng thái của người thường, nếu không thì người thường sẽ không thể hiểu khi nhìn thấy chúng ta kỳ quái như vậy. Thực ra đối với tu luyện mà nói, mỗi một mắt xích đều có nhân tố tu luyện của chúng ta, chỉ cần chúng ta sắp xếp những điểm chính, bản thân không chấp trước làm các việc, và an bài hợp lý thời gian làm tốt ba việc.

Nếu chúng ta mua một căn nhà, suốt ngày đi làm vì cái nhà đó, rồi tách rời tu luyện. Nếu chúng ta làm kinh doanh hoặc đi làm, mỗi ngày đều nghĩ sẽ kiếm nhiều tiền, làm ba việc cũng không đến nơi đến chốn, rồi dần dần thoát ly khỏi Pháp. Nếu kết hôn, và rất chấp trước vào gia đình, làm ba việc cũng lười biếng. Nếu chúng ta có các trạng thái này thì không được.

Trong biển người mênh mông với hơn bảy tỷ người hiện nay, trong rối ren loạn thế, chúng ta có thể đắc được đạo đức cao trong Đại Pháp của vũ trụ, thật là quá vinh diệu! Chúng ta nhất định phải trân quý cơ duyên vạn cổ này, hãy nhắc nhở lẫn nhau, tỷ học tỷ tu, cộng đồng tinh tấn để trở thành đệ tử Đại Pháp đạt tiêu chuẩn, làm tròn đại nguyện tiền sử.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/7/珍惜师父安排的提高机会-384839.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/10/178020.html

Đăng ngày 23-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share