Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 22-03-2019] Cổ nhân có câu thiện ác hữu báo. Khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lên nắm quyền, nó đã cổ súy cho thuyết vô thần và cổ động cho đấu tranh để mọi người không còn tin vào lời nói này. Đặc biệt trong cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp, những người làm trong hệ thống an ninh công cộng đã trở thành vừa là tội đồ vừa là nạn nhân.
Theo trang web Minh Huệ, trên 10.000 cảnh sát, nhân viên tư pháp, các quan chức khác và những người dân thường ở Trung Quốc đã nhận quả báo vì đã tham gia vào cuộc bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Dưới đây là những kinh nghiệm của tôi trong việc giảng chân tướng cho mọi người trong hệ thống an ninh công cộng.
Những thay đổi của anh rể tôi
Anh rể tôi là một công tố viên, do đó rất khó để tôi nói chuyện với anh bất kỳ điều gì về Đại Pháp. Ngay khi tôi bắt đầu nói, anh ấy sẽ hét lên: “ĐCSTQ trả tiền cho tôi, do đó tôi không thể bỏ nó! Tôi cần song hành cùng nó”.
Trong tất cả các Sở, Ngành của thành phố, Văn phòng nơi anh ấy làm việc là nơi bức hại các học viên khủng khiếp nhất. Để cố gắng giúp anh hiểu được chân tướng và thoái Đảng, tôi đã viết thư cho anh và cung cấp số điện thoại của anh cho trang Minh Huệ. Bằng cách này, các học viên hải ngoại có thể gọi và giảng chân tướng cho anh ấy. Các học viên khác cũng đưa cho anh tờ rơi thông tin và DVD về Đại Pháp.
Trong khi nói chuyện với anh ấy một ngày nọ, anh nói với tôi rằng Văn phòng của anh ở cùng một tòa nhà với tòa án và nhiều thẩm phán và công tố viên đã lần lượt qua đời. Nhiều người trong số họ đã chết bởi bệnh bạch cầu hoặc ung thư gan, và có cùng một mô tuýp: một thẩm phán sẽ chết sau khi một công tố viên qua đời, và ngược lại. Sau khi một người chết, mọi người trong tòa nhà sẽ dự đoán xem liệu người tiếp theo sẽ là một thẩm phán hay là một công tố viên. Các dự đoán thường hóa ra là chính xác.
Một người bạn thân của anh trong tòa án cũng bị bệnh ung thư và đã phẫu thuật. Anh ấy chia sẻ rằng một số gia đình tới Viện kiểm soát để đấu tranh đòi được phủ cờ của ĐCSTQ lên quan tài của những người thân quá cố của họ. Tôi cảm thấy thực sự buồn cho họ, vì những người này đã mù quáng mất mạng khi giúp Đảng bức hại Đại Pháp. Họ trung thành với ĐCSTQ tà ác ngay cả sau khi chết.
Tôi nói với anh rể tôi rằng theo một bài báo trên trang Minh Huệ, nhiều người đã tham gia bức hại các học viên đã gặp phải quả báo. Họ gồm cả cảnh sát, công tố viến và thẩm phán.
Anh ấy dường như nghiêm túc xem xét điểm này. Sau đó anh nói với tôi rằng con trai của vị Bí thư trong văn phòng của anh gần đây được chẩn đoán bị ung thư và đã chết. Cậu bé mới chỉ 28 tuổi.
Tôi đăng một bài viết trên Minh Huệ để kể câu chuyện này nhằm đánh thức những thẩm phán và công tố đó và ngăn họ không bức hại các học viên. Anh rể của tôi đã đọc nó và nói: “Em là một người kể chuyện hay.” Các đồng nghiệp của anh cũng đã đọc bài viết này.
Sau đó anh nói với tôi rằng không ai trong Văn phòng của anh còn muốn tiếp nhận các vụ việc liên quan tới Pháp Luân Đại Pháp nữa. Một ngày nọ, hoàn toàn bất ngờ, anh nói: “Pháp Luân Đại Pháp sẽ được giải cứu vào một ngày nào đó. Các em chỉ cần chờ tin tốt lành.”
Các em gái của tôi dừng tham gia vào cuộc bức hại
Tôi có hai người em gái làm việc trong hệ thống an ninh công cộng. Em gái út là một sỹ quan cảnh sát, còn người em kia làm việc trong nhà tù nữ. Cô ấy chịu trách nhiệm bỏ tù những học viên Pháp Luân Công cao niên bị ốm hoặc tàn tật trong khi bị bức hại.
Sau khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp, cô ấy gọi điện và bảo tôi dừng tu luyện. Tôi nói với cô ấy rằng không có gì sai khi làm một người tốt theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi nói rằng luật pháp nên bảo vệ tự do tín ngưỡng của công dân và cuộc bức hại là vi phạm pháp luật.
Cô ấy không chịu nghe và bắt đầu mắng chửi tôi. Cô ấy bảo tôi cắt đứt mọi liên hệ với gia đình chúng tôi. Mẹ tôi đã nghe cuộc trò chuyện và đã hiểu lầm là tôi muốn cắt đứt quan hệ với bà. Bà trở nên giận dữ và không trả lời điện thoại của tôi cũng không cho tôi đến thăm bà.
Mùa Hè năm 2005, mẹ tôi cuối cùng đã đồng ý gặp tôi. Tôi biết rằng em gái tôi đang trong tình trạng sức khỏe yếu. Cô ấy bị đau đầu dữ dội mỗi ngày và thường phải nghỉ ốm. Nhiều người làm việc trong nhà tù liên quan đến việc bức hại các học viên cũng bị ốm vào lúc đó.
Tôi nói với em gái rằng tên của Giám đốc nhà tù, Phó Giám đốc nhà tù của cô ấy và nhiều quan chức đã bị đăng lên trang Minh Huệ, và tên cô ấy cũng nằm trong số đó.
Tôi nói với cô ấy rằng những ai tham gia bức hại Pháp Luân Đại Pháp sẽ bị trời trừng phạt. Tôi cũng kể cho cô ấy những câu chuyện của những người nhận được phúc báo nhờ chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Tôi khuyên cô ấy hãy thử niệm.
Tôi cũng kêu gọi các thành viên trong gia đình mình thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó. Anh rể tôi vui vẻ đồng ý. Mẹ tôi và hai em gái của tôi không thoái cho đến mãi sau này khi họ đăng nghiêm chính thanh minh.
Sức khỏe của em gái tôi đã cải thiện một cách diệu kỳ sau khi cô ấy đăng Nghiêm chính thanh minh. Chồng của cô ấy được thăng chức làm Phó Giám đốc nhà tù, nhưng cậu ấy đã từ chối vị trí này, nói rằng cậu ấy muốn sống một cuộc sống thanh bình hơn.
Cả hai em gái tôi nói rằng họ sẽ ngừng tham gia vào các hoạt động bức hại các học viên.
Thấy sức khỏe của tôi được cải thiện sau khi tu luyện Đại Pháp, mẹ tôi bắt đầu lắng nghe các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập của Pháp Luân Đại Pháp) và kinh nghiệm tu luyện của các học viên.
Tôi đã liên tục giảng chân tướng cho cảnh sát trong những năm qua. Sau khi biết được chân tướng, một số người đã thoái ĐCSTQ, một số dừng bức hại các học viên, và một số thậm chí đã bắt đầu bảo vệ các học viên.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/22/384177.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/28/176655.html
Đăng ngày 20-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.