Bài viết của Cao Khiết, một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 07-04-2019] Tôi năm nay 66 tuổi và đã tu luyện Đại Pháp được 22 năm. Kể từ khi bước vào tu luyện, tôi luôn yêu cầu bản thân chiểu theo Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn để yêu cầu bản thân, tu tâm hướng thiện, và trở thành một người tốt hơn. Tôi đã tu bỏ đi nhiều dục vọng, chấp trước cùng các chủng nhân tâm biến dị. Không chỉ tất cả mọi bệnh tật của tôi đều khỏi mà thế giới quan và nhân sinh quan của tôi cũng thay đổi; trở thành một người đạo đức cao thượng, một cá nhân có ích cho xã hội. Giống như hàng triệu các học viên Đại Pháp khác, tôi vô cùng thành tín và tôn kính Sư phụ và Đại Pháp.

Hồng dương Đại Pháp

Trước khi cuộc bức hại Đại Pháp bắt đầu vào tháng 7 năm 1999, Pháp Luân Đại Pháp đã nhanh chóng được hồng truyền trên toàn quốc. Các nơi công cộng như trong công viên, hội trường, hai bên đường phố… đều thấy các học viên luyện công với các động tác ưu mỹ và tâm thái tường hòa từ bi. Họ hướng tới những người xung quanh thuật về vẻ đẹp của Đại Pháp và người luyện công, cùng những trải nghiệm thần kỳ về cải biến thân tâm của chính họ sau khi tu luyện Đại Pháp. Kết quả là phúc âm Đại Pháp truyền khắp thành thị, hương thôn, người luyện công tấn tốc gia tăng, sách Chuyển Pháp Luân của Đại Pháp cung không đủ cầu.

Còn nhớ một ngày, chúng tôi đến một khu chợ để giới thiệu Đại Pháp cho mọi người. Một cụ ông đã đến chỗ chúng tôi đang hồng Pháp và vô cùng cao hứng khi tìm thấy chúng tôi. Cụ bảo rằng đã nghe nói về Pháp Luân Đại Pháp khi chúng tôi đến khu chợ này vào lần trước. Cụ sống cách xa nơi này và cụ đã muốn mua cuốn sách Chuyển Pháp Luân nhưng quên mang theo tiền. Cụ hứa sẽ trả tiền cho chúng tôi vào lần tới. Xúc động trước sự chân thành của cụ, chúng tôi đề nghị tặng cụ cuốn sách như một món quà. Cụ cầm cuốn sách trước mặt một cách cung kính và rời đi.

Ông cụ thực sự đã quay lại để trả tiền cho chúng tôi. Khi chúng tôi từ chối nhận tiền, ông cụ nói rằng một học viên không nên nhận những thứ từ người khác. Cụ đã học Pháp và minh bạch Đại Pháp hướng dẫn con người trở nên tốt hơn. Tất cả chúng tôi đều vui mừng cho cụ.

Nhiều hoạt động lớn và đáng nhớ đã diễn ra trong địa phương của chúng tôi trong suốt dịp Tết Nguyên đán và Lễ Nguyên tiêu. Dọc các con đường và giao lộ được trang trí bằng những tấm biểu ngữ có nội dung “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Các học viên phát tài liệu giới thiệu Đại Pháp và một số thì trình diễn các bài công pháp. Âm nhạc “Tế Thế” và “Phổ Độ” của Đại Pháp được phát trên các hệ thống loa phát thanh. Đó là một cảnh tượng hòa ái và thần thánh. Đài truyền hình địa phương đã tường thuật các hoạt động Đại Pháp trong chương trình tin tức của họ.

Thế nhân minh chân tướng đắc phúc báo

Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu vào tháng 7 năm 1999, tôi cùng một số học viên đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện đòi sự công bằng cho Đại Pháp vào tháng 11 năm 1999. Chúng tôi bị cảnh sát chặn lại và giam trong một trại tạm giam ở Trùng Khánh một tháng. Trong buồng giam của tôi, có một phụ nữ trẻ mắc bệnh về da hiếm gặp. Làn da của cô ấy không khỏe và cơ thể cô ấy có mùi khó chịu. Không tù nhân nào muốn ở gần cô ấy.

Tôi và các học viên khác không tránh xa cô ấy và quan tâm cô ấy một cách chân thành. Cô ấy cảm động trước sự thiện lương của chúng tôi và thích nghe chúng tôi giảng chân tướng Đại Pháp. Chúng tôi kể cho cô ấy nghe nhiều câu chuyện tu luyện và dạy cô ấy học thuộc các bài thơ Hồng Ngâm của Sư phụ. Mười lăm ngày sau, kỳ tích đã xuất hiện: lớp da trên mặt cô ấy bắt đầu tróc ra và để lộ làn da non mềm mại hồng hào ở bên dưới; sau đó toàn bộ cơ thể của cô ấy bắt đầu xuất hiện sự thay đổi thần kỳ. Cô ấy hào hứng cho người khác nhìn thấy sự biến đổi của mình. Chúng tôi bảo cô ấy rằng cô ấy được thụ ích từ Đại Pháp sau khi minh bạch chân tướng. Cô ấy tin điều đó và chăm chỉ nhẩm các bài thơ Hồng Ngâm. Câu chuyện của cô đã giúp các tù nhân khác liễu giải chân tướng và vẻ đẹp của Đại Pháp.

Tôi bị giam trong trại lao động cưỡng bức trong một năm rưỡi vì không từ bỏ Đại Pháp. Khi mọi người nói sau lưng tôi, một trong số các cháu gái của tôi (con của anh trai tôi) luôn bảo vệ tôi. Cháu nói với mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, và cô của cháu là một người tốt, không làm gì sai cả.

Sư phụ đã cứu mạng cháu ba lần khi cháu gặp nguy hiểm. Một lần, khi cháu đang nấu cơm bằng nồi áp suất, thì cái nồi bị nổ tung và suýt chút nữa thì văng trúng vào cháu.

Một lần khác, cháu đi ngủ và quên tắt bình ga. Cháu bị ngộ độc. Mẹ của cháu, chị dâu của tôi sống cách đó không xa và không hiểu sao lại cảm thấy bồn chồn lo lắng và có linh cảm xấu cho con gái. Chị ấy đến nhà con gái nhưng không ai mở cửa. Cháu tôi lúc đó gần như bất tỉnh. Cuối cùng cháu tỉnh lại và chỉ đủ sức để mở cánh cửa. Cháu đã được đưa đến bệnh viện ngay lập tức và được cứu sống.

Một tình huống nguy hiểm khác xảy ra vào ban đêm khi cháu đang đi bộ ở ngoài đường và có kẻ tấn công cháu từ phía sau bằng một sợi dây mỏng buộc quanh cổ của cháu. Cháu dùng hết sức lực để tháo sợi dây ra. Sợi dây cứa vào thịt ở bàn tay cháu. Cuối cùng kẻ tấn công đã bỏ chạy. Cháu đã thoát nạn trong gang tấc.

Tôi có một cháu gái khác, con của chị tôi. Cháu và chồng cháu đều tin rằng Đại Pháp là tốt. Ngày 15 tháng 9 năm 2003, khi hai vợ chồng cháu cùng đứa con đang trên đường về nhà trên chiếc xe máy, thì một chiếc xe tải lớn bất ngờ lao về phía họ với tốc độ cao. Không còn thời gian để họ kịp tránh. Cháu gái tôi bất ngờ xuất ra một niệm: “Sư phụ của Đại Pháp xin hãy cứu mạng con!” Chiếc xe tải ngay lập tức bẻ lái và sượt qua sát bên cạnh họ. Để cảm tạ Sư phụ vì đã cứu mạng cả gia đình, họ đã kể cho người khác về trải nghiệm thần kỳ của họ và về Đại Pháp.

Được người tốt bảo vệ

Đồng nghiệp đều biết tôi là một người tốt và là một nhân viên tận tụy. Thông qua tôi, họ hiểu rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt. Quản lý của tôi đã bảo vệ tôi trước chính quyền. Ông ấy đã phê duyệt những ngày tôi đi đến Bắc Kinh thỉnh nguyện vào ngày nghỉ phép của tôi. Ông ấy chịu áp lực từ cấp quản lý cao hơn và bị chỉ trích vì sự nhân hậu của mình. Nhưng ông ấy chưa bao giờ than phiền. Ông ấy nói với mọi người: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt. Chịu áp lực vì họ cũng đáng.”

Hàng xóm mới của tôi cũng rất ấn tượng khi thấy tôi lau dọn thang bộ của toà nhà. Họ biết rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và đề nghị giúp tôi. Một chị hàng xóm luôn nhắc tôi chú ý an toàn. Khi nhìn thấy cảnh sát tiến đến căn hộ của tôi, chị ấy bảo họ rằng không có ai ở nhà. Nếu nhìn thấy những người khả nghi đến nhà tôi khi tôi vắng mặt, chị ấy sẽ báo cho chúng tôi biết và nhắc tôi cẩn thận.

Nhân viên làm việc tại ủy ban dân cư ở địa phương tôi, bao gồm nhân viên an ninh, thảy đều biết chân tướng Đại Pháp. Một số đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó. Khi cảnh sát và nhân viên Phòng 610 địa phương yêu cầu một nhân viên an ninh giúp họ theo dõi và sách nhiễu tôi, thì anh ấy đã từ chối và bảo họ: “Đấy không phải nghĩa vụ của tôi, trách nhiệm của tôi là bảo đảm an toàn cho tiểu khu này. Tôi sẽ không làm điều xấu cho các ông. Những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đều là người tốt.” Sự thiện lương của anh ấy đã được đền đáp; không lâu sau anh ấy đã được thăng chức.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/7/384825.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/2/177884.html

Đăng ngày 14-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share