Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-04-2019] Sư phụ Lý Hồng Chí (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) giảng:

“Tôi thấy rằng những người trực tiếp nghe tôi truyền công giảng Pháp, tôi nói thật rằng…… sau này chư vị sẽ hiểu ra; chư vị sẽ thấy rằng khoảng thời gian này thật đáng mừng phi thường. Tất nhiên chúng tôi nói về duyên phận; mọi người ngồi tại đây đều là duyên phận.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Mỗi khi đọc đến đoạn Pháp này, tôi thường nhớ lại mình đã may mắn ra sao khi được tham gia nhiều khóa giảng Pháp chín ngày của Sư phụ ở các địa phương khi Ngài đang truyền Pháp ở Trung Quốc. Chồng tôi cũng có duyên phận lớn với Đại Pháp.

Chồng tôi vốn là một nhiếp ảnh gia cho một hãng tin, năm nay đã 85 tuổi. Năm đó, cơ quan của ông ấy muốn làm một phóng sự chuyên đề về Sư phụ Lý khi Ngài đang truyền Pháp Luân Công ở Bắc Kinh.

Chồng tôi đã đi cùng Sư phụ đến Giới Đài tự và chụp hình Sư phụ đang luyện công, vốn được dùng cho mục đích hướng dẫn động tác của các bài công pháp. Sáng sớm ông ấy đi theo Sư phụ đến điểm luyện công Đại Đàn, chụp được cảnh Sư phụ đang đích thân chỉnh lại động tác luyện cho các học viên, và tại Hội trường Công an, chụp ảnh Sư phụ đang giảng Pháp.

Mỗi lần về nhà, ông ấy đều nói: “Vị Sư phụ khí công này quả thật là phi thường! Ông ấy khá xuất sắc khi chữa bệnh. Ông ấy đối xử với mọi người vô cùng hòa ái và gương mặt lúc nào cũng nở nụ cười.”

Lúc đó sức khỏe của tôi kém, uống cả thuốc Tây y lẫn Trung y đều không hiệu nghiệm. Được chồng tôi khuyên bảo, tôi đã tham gia các bài giảng của Sư phụ. Thật không ngờ là mới lần đầu tiên tham gia xong khóa giảng Pháp chín ngày của Sư phụ, mọi bệnh tật của tôi đều hết, càng thần kỳ hơn là tôi còn có thể leo lên được điểm cao nhất ở Hương Sơn. Suốt 25 năm qua, tôi không còn phải dùng đến thuốc nữa. Mỗi ngày tôi học Pháp luyện công, làm ba việc, đến nay đã 84 tuổi rồi, song thân tâm tôi vẫn vô cùng khỏe mạnh.

Lại nói về người chồng của tôi, mặc dù ông ấy có duyên phận lớn với Sư phụ, nhưng ông ấy không tu luyện, vì bị đầu độc nặng nề bởi văn hóa tà đảng. Khi Sư phụ giảng Pháp cũng chỉ là nghe để đấy, không có lý giải sâu thêm, vẫn một mực cho rằng Sư phụ cũng là đang làm việc giống như ông ấy làm nghề chụp ảnh.

Nhưng chứng kiến những sự cải biến tích cực ở tôi, ông ấy trở nên ủng hộ môn tu luyện và cho phép tôi đi đến nhiều nơi khác nhau để tham gia các khóa giảng Pháp của Sư phụ. Lúc đó, nhà tôi cũng được sử dụng làm điểm học Pháp nhóm vào xế chiều mỗi ngày.

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, chồng tôi trở nên lạnh lùng với Pháp Luân Đại Pháp, thậm chí còn giao nộp các sách Đại Pháp của tôi cho cơ quan của ông ấy. Chồng tôi sợ bị bức hại bởi ông ấy đã từng là đối tượng của nhiều cuộc vận động chính trị trước đây, đặc biệt trong thời Cách mạng Văn hóa, ông ấy từng bị đưa đến vùng nông thôn để “cải tạo.”

Sau này chồng tôi mắc nhiều bệnh tật, chẳng hạn nhồi máu cơ tim và suy tạng. Ông ấy cũng bị thương trong một tai nạn xe hơi và còn nhiều lần bị ngã từ những nơi rất cao xuống. Tuy nhiên, Sư phụ vẫn không từ bỏ chồng tôi và ông ấy luôn hồi phục. Thậm chí ông ấy còn nói: “Tôi có thể cảm nhận Sư phụ đang bảo hộ tôi, nếu không tôi đã sớm mất mạng rồi.”

Chồng tôi phải nhập viện vào tháng 2 năm 2019. Bác sĩ nói rằng toàn bộ nội tạng của ông ấy đều bị suy kiệt và cho xuất viện vì họ không thể điều trị gì cho ông ấy được nữa.

Tôi bảo trì tâm thái bình tĩnh trong suốt thời gian đó và trong tâm chỉ có một niệm: “Ông ấy có duyên lớn với Sư phụ, Sư phụ sẽ quản ông ấy.”

Qua năm mới 2019, có một đồng tu ghé chơi nhà và đưa tôi một tuyển tập các bài phát thanh có tựa đề “Ức Ân Sư.” Sau khi nghe xong, chồng tôi bất ngờ nói rằng ông ấy muốn xem băng hình các bài giảng Pháp của Sư phụ và muốn luyện công.

Lúc đầu ông ấy bị can nhiễu nghiêm trọng. Trong khi xem băng hình giảng Pháp của Sư phụ, ông ấy cũng chụp các tấm hình phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Sau khi chụp xong, ông ấy chia sẻ các bức hình với nhóm của mình trên mạng xã hội.

Tối hôm đó, khi chồng tôi kiểm tra xem các bạn của ông đã nhận được các tấm ảnh chưa, ông ấy nói: “Không tấm nào gửi đi được cả!” Chỉ khi đó, ông ấy mới giật mình tỉnh lại, đột nhiên nhận ra sự thần thánh và nghiêm túc của tu luyện Đại Pháp. Sư phụ đã mượn sự việc này để điểm hóa cho ông ấy.

Ngày hôm sau, ông ấy nói: “Kể từ bây giờ, tôi sẽ ngưng uống thuốc, và dẹp bỏ máy đo huyết áp. Tôi sẽ học Pháp và luyện công chăm chỉ. Sư phụ đang quản tôi.”

Đã hơn ba tháng kể từ khi chồng tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Ông ấy xếp bằng và kết ấn khi xem băng hình giảng Pháp của Sư phụ mỗi ngày. Cho dù bị đau đến độ nào, ông ấy cũng không tháo chân ra.

Ở tuổi 85, chồng tôi đang trải qua những sự biến hóa đặc biệt to lớn cả thân lẫn tâm, và sức khỏe của ông ấy đang cải thiện từng ngày.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/30/385727.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/28/177802.html

Đăng ngày 12-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share