Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-05-2019] Tôi là một bác sỹ. Tháng 5 năm 2000, bệnh mãn tính của tôi trở nên nghiêm trọng hơn, cơn đau ở bụng xảy ra liên tục khiến tôi không thể ăn uống gì được. Tôi đã tham khảo ý kiến các chuyên gia tại Bệnh viện Hiệp hòa Bắc Kinh. Sau khi nhập viện được một tháng rưỡi, các bác sĩ ở đó nói với tôi: “Niêm mạc dạ dày của chị hầu như đã biến mất, khiến chị không thể tiêu hóa thức ăn. Chị có thể về nhà vì chúng tôi không có biện pháp điều trị.”

Bởi bác sĩ Tây y hầu như đã bó tay, nên tôi đã tìm đến một thầy thuốc Trung y. Tuy nhiên, thầy thuốc đó bảo gia đình tôi: “Điều trị tiếp cũng không ích gì. Nội tạng của cô ấy đã suy kiệt rồi và không có thuốc nào chữa nổi”. Gia đình tôi không cam tâm và đưa tôi đến khám ở chỗ một người được dân địa phương gọi với biệt danh là “Hầu Tiên”. Ban đầu, người này đồng ý điều trị cho tôi. Tuy nhiên, sau khi phải tiêu tốn một số tiền lớn, vị “Hầu Tiên” này cũng bó tay. Mất hết hy vọng, người thân đưa tôi về nhà chờ chết.

Tháng 5 năm 2001, bệnh tình của tôi càng nghiêm trọng hơn. Tôi không thể ăn uống gì, tôi gầy đến nỗi cân nặng chưa đầy 30 kg. Trong hơn 20 ngày, tôi sống dựa vào việc truyền chất dinh dưỡng vào tĩnh mạch. Bụng tôi đau như dao cắt, cứ 10 phút lại quặn đau một lần, khiến tôi toát mồ hôi lạnh. Khi chân tôi liên tục cuộn tròn về phía bụng để cố gắng giảm cơn đau bụng dai dẳng, tôi không thể duỗi thẳng chúng. Trường kỳ bị căn bệnh nan y này hành hạ, tôi chỉ cầu mình mau chết một chút để sớm được giải thoát.

Một đêm nọ, bụng tôi đau đến mức không thể ngủ, bỗng nhiên cảm giác muốn đọc sách Chuyển Pháp Luân cứ thôi thúc tôi. Trước đây tôi đã từng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998, và đây là quãng thời gian hạnh phúc nhất đời tôi. Tuy nhiên do nhận thức Pháp không sâu, nên sau khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Công vào năm 1999, vì chịu áp lực bốn phía nên tôi đã từ bỏ tu luyện. Lúc này, tôi rất muốn đọc sách, và tôi nghĩ rằng chắc chắn sẽ không ai đến bắt tôi khi tôi đang ở trong tình trạng tồi tệ như thế này.

Tôi lấy cuốn Chuyển Pháp Luân của mình để trong ngăn tủ ở đầu giường và mở sách ra. Ngay khi tôi nhìn thấy hình của Sư phụ Lý (Nhà sáng lập pháp môn), tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi. Tóc tôi dựng ngược lên và tôi cảm thấy một luồng khí lạnh phát ra từ chân tóc và thuận theo những sợi tóc mà thoát ra ngoài. Tôi cũng có cảm giác tương tự như vậy ở huyệt Bách Hội, tựa như có một dòng nước mát lạnh chảy ra từ cơ thể tôi. Khoảng chừng nửa giờ đồng hồ thì cảm giác này dần dần biến mất.

Cảm thấy thân thể dễ chịu hơn nhiều, tôi đã đọc hết bài giảng thứ nhất của Chuyển Pháp Luân trước khi cảm thấy kiệt sức và ngủ thiếp đi hơn một tiếng. Điều này quả là thần kỳ. Trước đó dường như tôi chỉ ngủ được rất ít, cơn đau ở bụng của tôi dữ dội đến nỗi cứ mỗi 10 phút tôi lại giật mình tỉnh giấc.

Sáng hôm đó, tôi đã có thể uống chút nước. Thấy tôi không có ói ra nữa, nên gia đình phấn khởi và liền đi nấu một ít cháo cho tôi ăn. Sau đó tôi bảo gia đình dừng truyền tĩnh mạch và đừng cho tôi uống thuốc nữa. Gia đình cố thuyết phục tôi tiếp tục truyền dịch, nhưng tôi bảo mọi người rằng thứ đó rõ ràng là không có tác dụng. Trái lại, tôi có thể ăn uống ngay sau khi đọc xong chỉ một bài giảng trong sách Chuyển Pháp Luân. Tôi quyết tâm sẽ toàn tâm toàn ý học Đại Pháp và tuân theo lời giảng của Lý Sư phụ.

Vì không thể đứng xuống đất nên lúc đầu tôi phải ngồi trên giường luyện tĩnh công. Mỗi khi vừa đả tọa, một luồng nhiệt ấm áp sẽ bao trùm toàn bộ cơ thể tôi và cơn đau ở bụng và dạ dày của tôi sẽ giảm đi. Khi tôi tiếp tục tu luyện, sức khỏe tôi bắt đầu khởi sắc và tôi đã có thể đứng sau 20 ngày. Cân nặng của tôi tăng lên 35 kg và có thể đi ra ngoài học Pháp nhóm với các học viên khác.

Tôi quay trở lại làm việc vào tháng 10 trước sự kinh ngạc của các đồng nghiệp. Tất cả họ đều cảm thấy không thể tin nổi, vì trước đó đã biết đến bệnh tình của tôi và đều cho rằng tôi không còn sống được bao lâu nữa. Tôi bảo họ rằng Đại Pháp đã cứu mạng tôi. Tất cả họ đều cảm thán: “Uy lực của Pháp Luân Đại Pháp thật vô cùng siêu thường!”. Gia đình và họ hàng của tôi cũng đều cảm thấy Đại Pháp thật quá thần kỳ. Cảm tạ Sư tôn đã cứu mạng con.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/2/371906.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/10/176887.html

Đăng ngày 25-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share