Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 05-04-2019] Là một học viên Pháp Luân Công tôi luôn cố gắng đề cao tâm tính của bản thân mình, mặc dù đôi khi điều này khá khó khăn.
Làm bánh bao
Chồng tôi và tôi sống cùng bố mẹ chồng. Chúng tôi sống với nhau khá hoà thuận, nhưng cũng có những lần và cơ hội cho tôi đề cao tâm tính của mình.
Một lần chúng tôi chuẩn bị những chiếc bánh bao và đã sẵn sàng đem hấp chúng. Sau khi tôi đặt củi vào trong bếp lò, tôi chuẩn bị nhóm lửa bằng một chiếc bật lửa.
“Con nên bật quạt hút trước”, mẹ chồng tôi nói. Tôi cảm thấy buồn bực bởi lời nói của mẹ chồng, tôi nghĩ mình sẽ đốt lò trước thay vì nhượng bộ trước những yêu cầu của bà. Vì thế tôi đã bỏ qua lời của bà và tiếp tục nhóm bếp. Nhận thấy tôi không nghe lời mẹ mình, chồng tôi đã bật chiếc quạt lên và hỏi tôi tại sao lại phớt lờ lời của bà. Tôi không nhìn chồng tôi và cố gắng kìm nén cơn giận: “Đừng nói gì nữa, không thì em sẽ nổi giận đấy”. Chồng tôi giận dữ và quát: “Có vấn đề gì với em vậy?! Em biết rằng nên bật quạt trước mà, phải không?” Tôi cắn chặt lưỡi và giữ im lặng. Sau khi hấp bánh bao xong, tôi mời bố mẹ chồng và chồng tôi ăn bánh, còn tôi thì trở về phòng vì không có cảm giác muốn ăn.
Sau đó, tôi chia sẻ câu chuyện này với những học viên khác và hai trong số họ nói rằng tôi quá bướng bỉnh. “Cái tôi của bạn lớn quá”, một trong số họ nhận xét. Tôi nghĩ về những điều đã xảy ra và đồng ý với họ. Tôi nghĩ rằng mình biết hướng nội, nhưng dường như việc này đã chứng minh điều ngược lại.
“Chúng tôi không cần một người giám sát ở đây”
Sau khi các học viên ở vùng quê gần đó bị bắt giữ, chúng tôi thường tới giúp gia đình của họ, đặc biệt là trong suốt vụ thu hoạch bận rộn vào mùa thu. Công việc diễn ra thuận lợi, và một số thành viên trong gia đình vốn không hiểu các học viên trước đó đã thay đổi thái độ của họ và trở nên ủng hộ.
Một lần tôi đã hỏi một học viên khác rằng chúng ta có nên đi và đề nghị giúp đỡ họ lần nữa không. “Bạn không cần phải đi trong năm nay”, anh ấy trả lời, “bởi vì chúng tôi không cần một người giám sát nào ở đây”. Tôi rất buồn và phàn nàn với anh ấy, tôi nói mỗi lần đi tôi đều phải sắp xếp mọi công việc của mình. Ngoài ra, tôi làm việc chăm chỉ hơn và lâu hơn bất cứ người nào.
Sau khi người học viên đó rời đi, tôi nghĩ về vấn đề này và nhận ra rằng mình đã sai. Lẽ ra tôi nên hướng nội vô điều kiện, nhưng tôi đã không làm vậy. Sau tất cả, tôi đã không làm điều gì để cầu danh và tôi nên cảm ơn người học viên đó vì đã chỉ ra vấn đề của bản thân tôi.
Chấp nhận sự chỉ trích
Tôi nhận thấy bản thân mình có thể chấp nhận lời chỉ trích từ những học viên thường làm việc cùng tôi. Nếu ai đó không liên quan tới công việc phối hợp và cố nói chuyện với tôi, tôi sẽ không lắng nghe. Gần đây tôi dành rất nhiều thời gian để chăm sóc một học viên đang phải vượt quan nghiệp bệnh. Tôi làm rất nhiều việc cùng cô ấy bao gồm học Pháp, luyện công, và phát chính niệm. Tôi cũng trao đổi thể ngộ của mình với cô ấy. Cả cô ấy và chồng cô ấy đều vô cùng cảm kích. Nhưng mặt khác, một vài học viên hiếm khi tham gia cùng chúng tôi đã đưa ra một số gợi ý về cách xử lý các sự việc.
Ban đầu tôi cảm thấy rất tồi tệ và nghĩ rằng tôi đã giải quyết tình huống này rất tốt và những gợi ý kia là không cần thiết. Sau đó, tôi nhận thấy mình có tâm tật đố và tâm oán hận. Tôi đã không thực sự hướng nội hoặc chấp nhận được sự chỉ trích.
Tìm kiếm sự công nhận
Một học viên đến từ thành phố khác đã làm việc ở thành phố chúng tôi trong một vài năm. Chỉ vì anh ấy đã treo những tấm áp phích liên quan tới Pháp Luân Công, mà anh ấy đã bị bắt. Một vài học viên và tôi đã cố gắng giải cứu anh ấy, liên hệ với gia đình anh, và thuê luật sư. Cuối cùng, anh ấy đã được thả ra khỏi trại giam sau bốn tháng và quay trở lại thành phố của mình.
Một học viên sau đó nói với tôi rằng người học viên này đã mời vài học viên khác dùng bữa tối trước khi rời đi. “Tại sao anh ấy lại không mời tôi?” Tôi hỏi. “Vì sao anh ta phải mời bạn?” người học viên mỉm cười trả lời. Tôi đã nghĩ về việc này và nhận ra rằng dường như tôi làm mọi thứ là để tìm kiếm sự hồi báo hoặc được thừa nhận. Việc tôi giúp đỡ giải cứu đồng tu là đúng, nhưng đó là điều tôi nên làm, bất kể người đó có biết ơn hay không.
Một học viên đã nói với tôi rằng một ngày nọ cô ấy chợt nhận ra việc một học viên có tinh thần trách nhiệm là rất quan trọng. Tôi đồng ý với cô ấy và biết rằng mình cần phải thực hiện tốt hơn nữa.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/5/384754.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/3/176712.html
Đăng ngày 17-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.