Bài viết của Tâm Từ, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đại Lục
[MINH HUỆ 06-03-2019] Trong cuộc sống này mọi người đều đang theo đuổi cái mà họ gọi là hạnh phúc, vậy hạnh phúc là gì? Đối với người bình thường thì tiền bạc, nhà cửa, xe hơi, con cái và danh lợi là những thứ truy cầu và nguyện vọng mà họ dành cả đời để phấn đấu. Con người thấy hạnh phúc khi họ đã đạt được điều họ mong muốn và buồn rầu khi không đạt được.
Tôi luôn bị các loại dục vọng chưa thành chi phối và cảm thấy mình sống một cuộc sống phải chịu nhiều cay đắng. Khi lâm bệnh ở tuổi 30 và tìm cách thoát khổ, tôi đã may mắn được biết đến Pháp Luân Công, một môn tu luyện thân tâm được giới thiệu ra công chúng vào năm 1992.
Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc sống mới, giúp tôi hiểu được ý nghĩa thực sự của đời người, dạy tôi biết hướng nội khi đối mặt với những mâu thuẫn và đối xử thiện với người khác.
Đại Pháp cho tôi thân thể khỏe mạnh
Tôi là một nhân viên y tế. Mùa hè năm 1992, tôi bị sảy thai và bị nhiễm trùng sau sinh sau cuộc phẫu thuật. Tôi đã thử qua các phương pháp điều trị của Trung y và Tây y, nhưng đều không hiệu quả. Sau đó tôi được chẩn đoán mắc bệnh thấp tim giai đoạn hai.
Tôi không thể làm việc được nữa và thậm chí bị hụt hơi ngay cả khi chỉ làm việc nhà nhẹ nhàng. Tôi đã phải mặc quần áo dày vào những ngày nóng nhất trong năm.
Trước khi phẫu thuật, tôi nằm mơ thấy mình bị dây leo quấn lấy. Việc này khiến tôi cho rằng bệnh của mình sẽ khó mà khỏi được. Cả gia đình tôi đều chán nản và đau khổ.
Sau đó, có người đã tặng tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công. Tối hôm đó, tôi đã đọc toàn bộ cuốn sách. Mặc dù không hiểu các nguyên lý cao hơn, nhưng tôi cảm thấy đây là một cuốn sách rất hay. Các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp đã khiến tôi thật sự chấn động.
Nghĩ Đại Pháp là tốt, tôi đã đăng ký tham dự khoá giảng thứ hai của Sư phụ ở Tế Nam. Khi đến ga tàu lửa, lòng bàn tay tôi đã chuyển sang màu sắc tươi tắn hơn. Một học viên nói với tôi rằng trước đó Sư phụ đã thanh lý thân thể cho tôi.
Trong khi nghe bài giảng của Sư phụ, tôi cảm thấy rất chấn động. Chưa một ai từng nói với tôi những nguyên lý mà tôi được nghe vào ngày hôm đó. Tôi không hề biết rằng có một phương pháp sống khác! Sư phụ dạy chúng ta phải biết nghĩ cho người khác và nhiều nguyên lý khác nữa. Đây là điều mà tôi đã tìm kiếm bấy lâu nay.
Một người đàn ông ngồi cạnh tôi nói rằng nữ thuần âm và nam thuần dương. Anh có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh xung quanh cơ thể tôi. Sau đó, tôi cũng nhận thấy luồng lạnh đó tỏa ra từ cơ thể mình khi Sư phụ thanh lý thân thể cho tôi.
Vào ngày thứ tư nghe giảng, khi Sư phụ vẫy tay và lập tức tôi nhận ra mình đã khỏi bệnh. Sau khi tan học, tôi cảm thấy thân thể rất nhẹ, như bay ra khỏi sân vận động.
Khi trở về khách sạn, tôi thầm nghĩ: “Sư phụ, con đã chờ đợi điều này từ rất lâu. Cuối cùng con đã tìm được điều con đang tìm kiếm. Con sẽ kiên định đi theo Sư phụ và tu luyện đến cùng.”
Trước khi đến tham dự khoá học, nước da của tôi màu vàng sáp, nhưng khi trở về nhà, khuôn mặt tôi đã trở lại hồng hào. Chồng tôi rất vui vì điều ấy.
Thay đổi thành một người khác
Trước khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi rất ích kỷ, tham lam và hiếu chiến. Tôi đã ở trong tình trạng xấu cả về sức khỏe lẫn tinh thần.
Tôi từng làm việc trong một phòng tiểu phẫu. Việc mọi người mang đồ ở nơi làm việc về nhà là việc rất phổ biến. Họ không nhận ra rằng mình đang ăn cắp mà còn cho rằng đây là điều tốt vì có thể chiếm tiện nghi của người khác. Tôi là một trong những người luôn đưa ra lý do biện minh để lấy những thứ không thuộc về mình.
Một lần, đơn vị công tác của tôi tổ chức một chuyến đi chơi biển. Tôi gặp mâu thuẫn với một người của đoàn du lịch khác. Tôi đã tạt cả ly nước lên mặt người này, và sau đó ẩu đả một trận.
Sau khi tham dự khoá học của Sư phụ, tôi đã thay đổi chỉ trong khoảng thời gian ngắn tám ngày – Tôi có thể phân biệt giữa đúng và sai. Tôi biết mình muốn trở thành một người như thế nào và trở thành một học viên Đại Pháp.
Pháp của Sư phụ tiếp tục vang vọng trong tâm trí tôi, và tôi đã có những thay đổi lớn. Trong công việc, tôi không còn nề hà, mà thay vào đó là vui vẻ tiếp nhận mà không phàn nàn bất kỳ điều gì.
Tôi đã mua hộp mực máy in để trả lại công ty vì trước đây tôi đã lấy của công ty về nhà sử dụng. Thấy những thay đổi của tôi, hơn 10 đồng nghiệp cũng bắt đầu tu luyện Đại Pháp.
Để ăn mừng con trai tôi đậu đại học, chồng tôi đã ăn tối cùng với trưởng phòng. Ông thanh toán hóa đơn vào tài khoản của công ty. Tôi đã thuyết phục chồng tôi trả lại số tiền đó vào ngày hôm sau. Nhân viên nhà hàng đều không hiểu lý do. Tôi giải thích với họ rằng: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Đại Pháp dạy chúng tôi không lợi dụng người khác. Tất cả những gì bạn đã thấy về Pháp Luân Đại Pháp trên truyền hình đều là dối trá.”
Tôi không thích mẹ chồng và không muốn làm tròn bổn phận của con dâu. Sau khi trở thành một học viên, tôi đã khuyên chồng tôi đưa mẹ về sống ở ngôi nhà đối diện nhà chúng tôi để chúng tôi có thể chăm sóc cho bà tốt hơn.
Đại Pháp đã giúp tôi bỏ được tính ích kỷ và tâm oán hận. Tôi đã chăm sóc mẹ chồng bằng cách tuân theo các nguyên lý của Đại Pháp. Bà đã công khai khen ngợi tôi và nói rằng tôi đối xử với bà còn tốt hơn cả con trai của bà. Em chồng tôi cảm ơn tôi vì đã đối xử tốt với mẹ. Tôi nói: “Em nên cảm ơn Đại Pháp. Nếu không gặp được Đại Pháp, chị sẽ không thể nào làm như vậy được.“
Đại Pháp dạy tôi trở thành một người tốt
Khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công vào năm 1999, tất cả nhân viên ở công ty tôi bị buộc phải tham dự một cuộc họp để tìm hiểu về Pháp Luân Công. Trong cuộc họp, mọi người đều nhìn tôi. Nhân cơ hội này tôi đã lên tiếng bênh vực Pháp Luân Công. Tôi nói với họ về những điều kỳ diệu đã xảy ra với tôi và những thay đổi cả về thể chất lẫn tinh thần của tôi. Các đồng nghiệp của tôi đã vỗ tay tán dương khi tôi kết thúc phần phát biểu của mình.
Tôi từng bị giam giữ bất hợp pháp trong một khách sạn, trại tạm giam và trại lao động. Lúc đầu, tôi cảm thấy bực bội và hận thù. Tôi sợ cảnh sát và những chiếc xe tuần tra. Tôi ghét họ vì họ đã phỉ báng Đại Pháp và bôi nhọ Sư Phụ vĩ đại của chúng ta. Tôi ghét họ vì họ đã nói dối.
Người thân của tôi bị các quan chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đe dọa. Họ yêu cầu tôi từ bỏ tu luyện, nhưng tôi đã từ chối.
Các pháp lý của Đại Pháp liên tục cải chính tôi. Sư phụ dạy chúng ta phải nghĩ cho người khác và hướng nội khi đối mặt với mâu thuẫn. Vì vậy, tôi cảm thấy rất tệ mỗi khi làm tổn thương người khác.
Sư phụ giảng:
“Chư vị luôn từ bi, lấy Thiện đãi người, làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác, mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: ‘Việc này đối với người khác có thể chịu được không, đối với người khác có phương hại gì không’; như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Do đó chư vị luyện công cần theo tiêu chuẩn cao, tiêu chuẩn cao hơn nữa mà yêu cầu bản thân.” (Bài giảng thứ 4, Chuyển Pháp Luân)
Sư phụ dạy chúng ta rằng một người làm việc xấu sẽ mất đức. Một người không có đức sẽ bị hình thần toàn diệt. Mất đức là một điều khủng khiếp, cuộc đàn áp Đại Pháp và các học viên là điều tồi tệ nhất. Các cảnh sát, người nhà của các học viên và những kẻ tham gia bức hại khác không biết chân tướng là nạn nhân của các chính sách của ĐCSTQ. Đó là lý do tại sao Sư phụ muốn chúng ta nói cho họ biết chân tướng về Pháp Luân Công.
Tôi sẽ rất buồn mỗi khi thấy ai đó làm điều xấu. Một lần kia, các cảnh sát bắt giữ và đưa tôi về đồn. Điều tôi nghĩ đến đầu tiên là làm thế nào để cất giữ an toàn các sách Đại Pháp. Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra mình đã quá ích kỷ. Vì thế tôi quyết định cứu họ và không để họ trở thành nạn nhân.
Khi tôi nói rõ chân tướng với các cảnh sát, họ hỏi tôi có ghét họ không. Một cảnh sát nói rằng: “Tôi đã bắt cô, cô có nghĩ rằng tôi xấu xa không?” Một người khác nói “Hãy nhìn xem, các anh đã làm gì để khiến cô ấy trông như thế này?”
Những gì người này nói thực sự làm tôi đau như dao găm vào tim. Do đó tôi quyết tâm tu luyện tinh tấn hơn để cứu họ. Một vài giờ sau, tôi được thả ra.
Một lần, một người đàn ông quát mắng tôi khi tôi nói với anh ta chân tướng về Pháp Luân Công. Tôi tiếp tục nói chuyện với anh một cách bình tĩnh. Tôi đã đề cập đến các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Anh ấy hỏi tôi rằng Nhẫn có phải là tôi sẽ không tức giận ngay cả khi bị mắng.
Tôi nói: “Các học viên chúng tôi đang chịu đựng cuộc bức hại. Nhưng chúng tôi không màng an nguy của bản thân và không sợ mất gì cả. Tôi chỉ muốn nói với anh sự thật và hy vọng anh sẽ không bị liên lụy khi ĐCSTQ bị tiêu hủy. Chúng tôi có niềm tin kiên định vào Đại Pháp và vẫn sẽ tiếp tục nói sự thật cho thế giới biết. Đây không phải là Nhẫn sao?”
Vị cảnh sát này nghe xong vui vẻ đồng ý. Cuối cùng, anh ấy đã hiểu chân tướng và lý do tại sao chúng tôi tu luyện Đại Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/6/375079.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/2/176357.html
Đăng ngày 16-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.