Bài viết của một học viên ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 07-01-2019] Lần đầu tôi biết đến Pháp Luân Đại Pháp là vào năm 1996, khi đó tôi đang học cấp 2, nhưng tôi vẫn chưa tu luyện ngay. Lúc đó, tình trạng sức khỏe yếu đã khiến cuộc sống của tôi vô cùng khốn khổ. Không thuốc nào có thể chữa khỏi bệnh cho tôi.

Đại Pháp đã tịnh hóa thân thể của tôi

Mẹ tôi bắt đầu tu luỵện Đại Pháp sau khi một người bạn đưa cho bà một cuốn Chuyển Pháp Luân và nói đây là một quyển sách dạy mọi người tu luyện như thế nào.

Rất nhiều người bắt đầu tới nhà chúng tôi để đọc các sách Đại Pháp và luyện công cùng nhau. Một buổi tối nọ, cha và anh trai tôi ép tôi tham gia cùng họ và đẩy tôi vào trong phòng mà mẹ tôi và mọi người đang luyện công. Vì ngại rời đi ngay, nên tôi đành tham gia cùng họ.

Khi ngồi đả toạ, tôi có thể cảm thấy một luồng hơi ấm chảy trong thân thể mình, và cơ thể tôi được bao quanh bởi một trường năng lượng mạnh mẽ. Tôi nghĩ đây là một bài tập tốt. Đột nhiên, tôi cảm thấy có thứ vật chất nào đó di chuyển nháo nhác bên trong thân thể. Tôi nhận ra thân thể mình đã bị phụ thể và Sư phụ Lý đang tịnh hoá thân thể tôi. Tuy vậy, tôi không hề thấy sợ. Nhanh chóng nó dừng lại, và thân thể tôi một lần nữa lại được bao bọc bởi trường năng lượng mạnh mẽ. Kể từ đó, hiện tượng phụ thể đã hoàn toàn biến mất, tôi đã hồi phục hoàn toàn.

Bước vào tu luyện Đại Pháp

Năm 1997, tôi gặp tai nạn giao thông, tôi bị gãy xương đùi trái. Hai năm tiếp theo, cũng phần xương này bị gãy thêm hai lần nữa. Kể từ đó, tôi càng mong muốn thoát khỏi luân hồi và không bao giờ muốn quay về sống trong thế gian này để phải chịu khổ thêm ở đời sau nữa. Tôi biết chỉ có Đại Pháp mới có thể giúp tôi thoát khỏi luân hồi. Năm 17 tuổi, tôi chính thức phát nguyện sẽ chuyên tâm tu luyện Đại Pháp.

Tu luyện Đại Pháp khiến tôi hạnh phúc mỗi ngày. Cuộc sống trở nên vô cùng ý nghĩa, mặc dù trên con đường ấy tôi vẫn đi qua những thăng trầm. Mọi thứ đều không thể lúc nào cũng thuận lợi. Tôi vẫn có những nghi hoặc và không phải lúc nào cũng tu luyện tinh tấn.

Được Sư phụ bảo hộ

Khi lên học cấp ba, gia đình tôi sống trong một ngôi nhà gỗ có tổng cộng ba căn phòng. Trong đó có hai phòng kết nối với nhau, phòng thứ ba được dựng thêm và có cửa riêng. Tôi đã ở trong căn phòng riêng đó.

Một đêm nọ, một người đàn ông đã đột nhập vào phòng tôi. Ông đánh ngã tôi và lấy tay bịt miệng không cho tôi làm ồn. Tôi nhận ra ông ta định tấn công tôi, nhưng lúc đó tôi không hề sợ hãi. Tôi chỉ tay vào ông ta để yêu cầu ông ta bỏ tay ra khỏi miệng tôi. Ông ta bỏ tay ra nhưng lại nói: “Chẳng ai nghe được cô nói đâu!”

Tôi ngồi dậy và bình tĩnh đáp: “Tôi là người tu Pháp Luân Đại Pháp và tôi trân trọng sinh mạng này của tôi.”

Ông ta lôi thuốc lá ra hút và đi quanh phòng. Tôi nhìn ông ta và đột nhiên tự hỏi bản thân tại sao tôi lại không chạy đi. Tôi đi ra khỏi giường, mở cửa và lao vào phòng cha mẹ tôi. Ông ta đuổi theo, đấm trúng ngay mũi tôi, tôi vượt ra khỏi tường và trốn thoát.

Mẹ tôi và tôi cúi đầu cảm tạ Sư phụ và Đại Pháp đã bảo hộ cho tôi.

Những năm đầu tu luyện

Mặc dù bắt đầu tu luyện từ lúc học cấp ba, nhưng tôi vẫn không tinh tấn lắm. Vì bị gãy chân, nên tôi đã phải nghỉ học hết hai năm. Tình trạng sức khoẻ của tôi đến những năm cuối cấp vẫn còn yếu; tối nào tôi cũng đi ngủ lúc chín giờ tối vì quá mệt không thể thức được. Việc học Pháp của tôi cũng buông lơi, tâm trí bị chiếm lĩnh bởi những thứ trần tục.

Một tối nọ, tôi nằm mơ thấy giường đầy ắp các con bọ xanh đáng sợ. Trong lúc gạt chúng ra khỏi giường, tôi liền gọi anh tôi tới giúp. Lúc đó, máy cát-sét đột nhiên mở lên một đoạn thơ của Sư phụ, và sau một thời gian, âm thanh cũng tắt dần. Tôi cảm thấy bản thân mình thật tệ và tự hỏi cơ duyên của mình với Đại Pháp không lẽ lại không đủ mạnh mẽ như vậy. Lúc đó, giọng Sư phụ lại vang lên: “Phật đã độ con đến mức này? Con còn chưa nhận ra? Hãy nhớ lấy…”

Âm thanh này vẫn vang vọng bên tai tôi. Tôi tỉnh dậy và bắt đầu học các bài giảng Pháp của Sư phụ, lúc đó là hai giờ sáng. Tôi hiểu rằng là một người tu luyện, tôi phải làm tốt ở mọi phương diện.

Đại Pháp cho tôi cuộc đời mới

Khi còn học cấp ba, cha mẹ tôi không thể về nhà chuẩn bị bữa trưa, nên tôi đã tự nấu bữa trưa mỗi ngày. Sau bữa trưa, tôi học Pháp nửa giờ đồng hồ rồi sau đó đi học lớp buổi chiều.

Các học sinh cấp ba ở Trung Quốc thường phải thi vào cao đẳng. Vì chúng tôi sống ở một tỉnh nhỏ, nên chỉ có rất ít học sinh trong trường tôi đã thi đậu vào học cao đẳng. Tuy nhiên, khi kết quả thi được công bố, tôi không chỉ đậu vào mà thực chất còn làm tốt hơn mong đợi. Tôi biết Đại Pháp đã đưa tôi ra khỏi bóng tối và ban cho tôi một cuộc đời mới.

Khi học cao đẳng, tôi về nhà vào mỗi cuối tuần, học Pháp và phát tài liệu Đại Pháp với các đồng tu. Sau khi tốt nghiệp, tôi trở thành giáo viên. Tôi học Pháp cùng một đồng nghiệp trong trường. Chúng tôi cũng phát tài liệu Đại Pháp ở các làng lân cận. Đôi khi chúng tôi đến gần khu vực nhà tù để phát chính niệm và giúp các học viên bị nhốt, bị đàn áp trong đó.

Đạt tiêu chuẩn của một đệ tử Đại Pháp

Một ngày nọ, mẹ tôi nói: “Mẹ vừa đả toạ nhìn thấy con. Thân thể của con tỏa sáng, trông rất đẹp. Tuy nhiên, mẹ lại chú ý thấy con không ngồi tư thế song bàn.”

Vì trước đây chân tôi đã bị tổn thương, xương đùi bị cong nên tôi không thể ngồi yên một chỗ. Tôi tập các bài tập đứng nhiều hơn, nhưng lại sợ ngồi song bàn. Trong trường cao đẳng, tôi sống trong một phòng ký túc xá có bảy người, tôi không luyện công và cũng không tạo lập được một môi trường tốt.

Trạng thái tu luyện của tôi chỉ đề cao sau khi tôi kết hôn và thúc đẩy bản thân luyện công mỗi ngày.

Tôi biết so với yêu cầu của Sư phụ đối với đệ tử Đại Pháp, chặng đường tôi cần đi còn rất dài. Tôi sẽ vẫn tiếp tục đề cao và chính lại bản thân trên con đường tu luyện Đại Pháp của mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/7/377494.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/2/18/175874.html

Đăng ngày 07-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share