Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-01-2019] Trước khi tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cũng được gọi là Pháp Luân Công, tôi điều hành một doanh nghiệp đánh bạc qua mạng và chơi baccarat (một loại game casino trực tuyến được ham mê nhất trên toàn toàn cầu hiện nay). Tôi có một nhóm ổn định các đại lý và thành viên, cùng với một đội chuyên thu nợ và cho vay nặng lãi cho mình. Thu nhập hàng tháng của tôi lên tới hàng trăm ngàn Nhân dân tệ. Tôi giao du rộng rãi để tạo ra nhiều cơ hội kinh doanh hơn cho mình.

Buông bỏ tất cả lợi ích của việc kinh doanh này là không tưởng bởi vì tôi không có bất kỳ bảo hiểm xã hội nào hay bảo hiểm tài chính khác nào. Tuy nhiên, Pháp Luân Đại Pháp đã khiến tôi nhận ra rằng tôi đã mất bản chất và lương tâm thực sự của mình khi tôi lấy tiền của những người khác. Không ai được hưởng lợi từ việc đó trừ ác quỷ. Do đó, tôi đã đóng cửa doanh nghiệp của mình và dừng đòi các khoản người khác nợ tôi.

Bạo lực gia đình

Tôi lớn lên trong một môi trường đồi bại. Bố tôi đối xử tệ với tôi từ khi tôi còn nhỏ. Ông ấy dạy tôi chửi mẹ và sử dụng ngôn ngữ lóng ngay khi tôi mới học nói. Ông ấy thường xuyên đánh mẹ tôi và chửi mắng bà. Họ thường xuyên cãi cọ nhau và xung đột với những người thân khác. Họ kình địch nhau và phàn nàn mọi lúc. Không có chút bình yên nào trong gia đình.

Bố tôi đánh tôi và để lại những vết bầm tím khắp người tôi. Tâm tôi tràn ngập nỗi sợ hãi và sự hận thù. Điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống lúc đó là được gặp bà tôi. Tôi trân trọng thời gian được ở bên bà.

Tôi học hành chăm chỉ ở cấp tiểu học, nhưng bố tôi vẫn trừng phạt tôi về thể xác và ngược đãi tôi chẳng vì lý do gì. Do đó tôi bắt đầu ghét trường học và kết quả là nhận toàn điểm xấu. Các giáo viên của tôi không hài lòng với tôi và gọi bố tôi đến gặp họ. Họ khích lệ các học sinh khác kể xấu tôi trước mặt bố tôi. Khi đó bố tôi đã tát tôi trước mặt cả lớp và lấy ghế đánh tôi. Vì điều này mà các bạn cùng lớp thường cười chê tôi và nhục mạ tôi.

Tôi đau đớn và cảm thấy bất lực. Tôi hận thù gia đình và trường học. Tôi không thấy bất kỳ hy vọng hay lối thoát nào cho cuộc sống của mình.

Băng hoại theo xã hội

Đối mặt với những khó khăn này, tôi thường tự hỏi tôi từ đâu tới, mục đích của cuộc sống này là gì và tôi sẽ đi về đâu. Tôi hỏi mẹ những câu hỏi này khi lên 8 tuổi.

Mẹ nói với tôi rằng bà đã cho tôi cuộc sống, rằng tôi sẽ già, chết đi và biến thành tro bụi. Tôi thất vọng và cảm thấy lạc lối. Thật khó hiểu khi mẹ sinh ra tôi và rồi để tôi đau khổ. Một ngày nọ, giáo viên của chúng tôi đưa chúng tôi tới một rạp chiếu phim để xem một bộ phim khoa học và giáo dục về cách con người tiến hóa từ vượn. Sau đó tôi bắt đầu chấp nhận những điều mẹ nói với tôi.

Từ tất cả những gì tôi đã nghe và những thông tin đầu độc của Đảng Cộng sản Trung Quốc, tôi đi tới kết luận rằng thế giới này là một thế giới trong đó cá lớn nuốt cá bé và kẻ mạnh sẽ tồn tại. Tôi nghĩ rằng tôi phải trở nên mạnh hơn và độc ác hơn những kẻ khác nếu tôi không muốn bị bắt nạt hay áp bức.

Tôi bắt đầu hút thuốc và uống rượu và không về nhà vào buổi tối khi học trung học. Tôi tham gia một băng nhóm và đánh nhau. Tôi trở thành một thanh niên có vấn đề. Nhưng tôi hạnh phúc bởi vì tôi không còn bị bắt nạt nữa. Ngược lại, những người đã bắt nạt và làm tổn thương tôi bắt đầu lo sợ và tôn trọng tôi. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình có được một chỗ đứng trên thế gian này.

Tôi ngừng đi học sau khi tôi tốt nghiệp trung học. Phương châm sống của tôi là: “Sống buông thả cho hôm nay bởi vì cuộc đời ngắn ngủi và cay đắng.” Tôi làm việc trong những lĩnh vực khác nhau và có những loại bạn bè khác nhau. Nhưng tất cả chúng tôi có chung giá trị, đó là kiếm tiền và kiếm nhiều tiền hơn nữa.

Tôi bắt đầu hút hít từ năm 18 tuổi ở Thượng Hải – nơi ma túy được dùng phổ biến ở các hộp đêm. Tôi không nghĩ đó là sai. Thay vào đó, tôi nghĩ rằng nó thời thượng và thấy thích thú. Cuộc sống của tôi ngày càng băng hoại.

Thức tỉnh khi đọc Cửu Bình

Tôi đã biết về Pháp Luân Đại Pháp khi truy cập vào liên kết mà một người bạn gửi cho tôi qua một tin nhắn. Tôi bị thu hút bởi nội dung của cửu bình và chấn động sau khi tôi đọc xong cuốn sách.

Lướt trên internet, tôi nhận ra rằng thông tin trên truyền thông và trên các trang web ở Trung Quốc bị thao túng, kiểm duyệt và bị chặn. Điều này chứng tỏ rằng Chính phủ muốn che giấu sự thật với người dân Trung Quốc. Mọi người bị tước quyền truy cập thông tin để có thể tự mình nhận định. Tuy nhiên, càng đọc, tôi càng hiểu rằng những gì cửu bình nêu là đúng.

Tôi đã bị lừa dối trong một thời gian dài. Đảng Cộng sản Trung Quốc là một chế độ tà ác giết hại người dân của nó và thực hiện những tội ác không thể dung thứ. Từ khi nó lên nắm quyền năm 1949, nó đã phát động nhiều cuộc thanh trừng và tàn sát 80 triệu người dân Trung Quốc. Phong trào cải cách ruộng đất nhằm giết những chủ đất. Phong trào chống cánh hữu nhằm giết những người trí thức. Phong trào đại nhảy vọt đã đưa tới nạn chết đói lớn với hàng ngàn vạn người chết vì đói.

Cuộc Cách mạng Văn hóa đã hủy hại hoàn toàn nền Văn hóa Trung Quốc và phá hủy tín ngưỡng và đạo đức truyền thống. Vụ thảm sát trên Quảng trường Thiên An Môn đã giết chết hàng vạn sinh viên. Từ năm 1999, các học viên Pháp Luân Công đã bị bức hại tàn bạo và bị giết để cướp nội tạng.

Tôi đã dùng phần mềm chống kiểm duyệt để tự do truy cập những thông tin trên mạng và chia sẻ phần mềm này với những người khác với hy vọng rằng họ có thể biết về sự độc ác và xấu xa của ĐCSTQ. Tôi biết rằng Pháp Luân Công đã bị hàm oan, nhưng tôi đã không tìm hiểu thêm.

Tu luyện và đề cao trong Pháp Luân Đại Pháp

Tôi đã xem hai chương trình đặc biệt: “Hoa Ưu Đàm Bà La khai nở” và “Huyền thoại cho con người tương lai” trên Đài truyền hình Tân Đường Nhân (NTDTV). Cả hai bộ phim đều đề cập về Đức Chuyển Luân Thánh Vương sẽ tới truyền Pháp. Tôi tự hỏi đó có phải là thật không. Tôi cảm thấy cảm động và phấn khích không vì một lý do gì. Tôi cảm thấy đây là sự kiện quan trọng đối với tôi. Được giáo dục trong nhà trường về Chủ nghĩa vô thần và thuyết tiến hóa, tôi tin rằng Thần Phật là mê tín.

Vì tò mò, tôi đã tải về cuốn Chuyển Pháp Luân. Ngay khi tôi bắt đầu đọc sách, nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi. Cuốn sách đã chạm tới tâm tôi. Tôi đã muốn tu luyện sau khi đọc được đoạn sau:

“Bởi vì [khi] cá nhân ấy hễ muốn đi theo đường tu luyện, ý niệm ấy vừa mới động, [thì] giống như ánh vàng kim loé sáng, chấn động mười phương thế giới.” (Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ Hai)

Tôi cảm thấy rằng Sư phụ đã cài Pháp Luân cho tôi khi tôi đọc phần “Tôi cấp gì cho học viên” trong Bài giảng thứ Ba bởi vì tôi cảm thấy có gì đó đang xoay trong bụng dưới.

Khi tôi đọc phần “Quán đỉnh” trong Bài giảng thứ tư, Sư phụ đã quán đỉnh cho tôi. Tôi cảm thấy một dòng ấm áp chạy từ đỉnh đầu tới gót chân tôi, giống như trong sách mô tả.

Tôi đọc hết Chuyển Pháp Luân trong ba ngày. Sau đó, thế giới quan của tôi đã thay đổi. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy cuộc sống của mình tươi đẹp và tôi tràn đầy hy vọng. Tôi đã học các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp trực tuyến và bắt đầu luyện công cùng với nhạc luyện công.

Khởi đầu tôi rất phấn khích. Tôi luyện công chăm chỉ và đôi khi học Pháp. Tôi phân phát các tài liệu thông tin về Pháp Luân Đại Pháp trực tuyến và dựng biểu ngữ trên đường. Tuy nhiên, tôi không biết tầm quan trọng của việc hướng nội tìm thiếu sót khi tôi gặp thử thách. Người thân và bạn bè cười tôi khi tôi nói với họ những dữ liệu về Đại Pháp. Tôi cảm thấy cô đơn trong lòng. Tôi vẫn có những chấp trước mạnh mẽ vào lợi ích cá nhân và truy cầu. Tôi vẫn tham vọng và muốn làm tốt hơn những người khác. Những chấp trước của tôi đã kéo tôi xuống, và tôi đã từ bỏ Đại Pháp.

Tuy nhiên, tôi thấy bồn chồn sau đó bởi vì hạt giống Chân – Thiện – Nhẫn đã được gieo trong tâm tôi và trở thành tiêu chuẩn nhận định tốt và xấu của tôi. Đại Pháp giống như một cái gương phản ánh tốt, xấu, đúng, sai, giả tạo, v.v…Tôi nhìn thấy thói đạo đức giả của những doanh nhân nịnh nọt mọi người thể hiện trên gương mặt họ. Tôi thấy sự cô đơn và cay đắng của họ ngay cả khi họ cư xử như thể họ tự tin, mạnh mẽ và có năng lực.

Sau khi suy xét kỹ lưỡng, tôi quyết định quay trở lại tu luyện Đại Pháp lần nữa vào năm 2016. Tôi học Pháp, luyện công và lắng nghe các bài đọc chia sẻ kinh nghiệm của các học viên.Tôi có thể thấy những thiếu sót và chấp trước của mình và cố gắng tu bỏ chúng để đề cao bản thân. Thời gian trôi qua và tôi càng ngày càng nhận ra sự quý giá của Đại Pháp.

Khi tôi đang đọc Bài giảng thứ Ba trong Chuyển Pháp Luân, tôi đã thấy chán về mình đến mức bật khóc. Tôi tự nhủ: “Sư phụ, con đã đắc được Pháp lớn nhường này, nhưng con đã không biết trân quý nó. Con vẫn còn chấp trước vào những thứ người thường. Con rất xin lỗi Sư phụ.” Sau khi thầm nói như vậy, tôi cảm thấy vô số Pháp Luân đang xoay trong đầu, tay và toàn bộ cơ thể tôi.

Đại Pháp đã giúp tôi tránh xa ma túy, rượu và những thói xấu khác. Tôi đã vứt bỏ cuộc sống vô nghĩa của mình. Khi tôi gặp mâu thuẫn với những người khác, tôi nhìn nhận nó từ quan điểm của Pháp và cố gắng hiểu nó từ góc nhìn của người khác. Kết quả là tâm trí tôi đã được khai mở.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/5/380009.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/2/16/175853.html

Đăng ngày 04-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share