[MINH HUỆ 22-1-2019] Mỗi tuần, chúng tôi tổ chức vài buổi thỉnh nguyện trước Nhà thờ lớn Cologne. Nhà thờ này là điểm thu hút khách du lịch nhất ở Đức, với 6 triệu du khách mỗi năm. Chúng tôi coi nhà thờ này là món quà đặc biệt đối với nhóm chúng tôi, bởi vì tại đây chúng tôi có thể gặp gỡ du khách đến từ khắp nơi trên thế giới, cũng như nhiều người Trung Quốc đến thăm Đức trong chuyến du lịch châu Âu của họ. Chúng tôi coi việc giảng chân tướng về Đại Pháp cho du khách là nghĩa vụ của chúng tôi, để cứu họ khỏi sự hủy diệt có thể xảy ra nếu họ vẫn thuộc Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ)

Du khách đến từ Trung Quốc Đại lục là đối tượng đặc biệt của chúng tôi. Bởi vì họ đã bị đầu độc nặng nề bởi những tuyên truyền của ĐCSTQ.

Sư phụ giảng:

“Mục đích mọi người giảng chân tướng chính là để cứu độ nhiều chúng sinh hơn nữa, mà bị đầu độc nghiêm trọng nhất chính là người Trung Quốc. Từ bề mặt mà xét, các đệ tử Đại Pháp đang phản đối bức hại, còn về thực chất thì trách nhiệm lớn nhất của các đệ tử Đại Pháp chính là cứu độ chúng sinh; đó cũng là thể hiện chân thực của chứng thực Pháp. Cuộc bức hại đối với các đệ tử Đại Pháp và đối với dân chúng Trung Quốc là do ác đảng phát khởi tại Trung Quốc, do vậy [nơi] mọi người cần nhắm thẳng vào là Trung Quốc, cũng chính là nhắm thẳng vào người Trung Quốc.” (Giảng Pháp tại Pháp hội San-Francisco năm 2005)

Tôi luôn xúc động sâu sắc mỗi khi có người Trung Quốc làm tam thoái. Đó là khi tôi càng nhận ra tầm quan trọng trong công việc của chúng tôi. Đặc biệt vào mùa đông, đứng ở bên ngoài nhà thờ rất khắc nghiệt. Cái lạnh ở đó cùng với gió thổi mạnh khiến cho nhiệt độ thậm chí thấp hơn. Nhưng đôi mắt sáng ngời của những người thoái Đảng đã làm chúng tôi quên hết khó khăn.

Khảo nghiệm tâm tính

Đáng tiếc là tôi đã không luôn luôn trân quý những cơ hội quý giá này. Đầu năm 2005, khi cuốn Cửu Bình về Đảng Cộng sản vừa được xuất bản, chúng tôi đột nhiên không nhận được giấy phép của cảnh sát cho quầy thông tin của chúng tôi nữa. Mỗi người chúng tôi đều hướng nội, và tìm ra rất nhiều chấp trước. Ngoài ra, chúng tôi còn có một buổi đối thoại giảng chân tướng cho cảnh sát nhưng vẫn không ai cấp phép cho công việc của chúng tôi.

Năm tháng sau, vào mùa hè năm 2005, một triệu thanh niên từ khắp nơi trên thế giới đã đến nhà thờ này vì một sự kiện của Thiên chúa giáo. Tâm chúng tôi xao động vì có quá nhiều chúng sinh đến vậy mà chúng tôi không thể nói với họ về Đại Pháp và cuộc bức hại. Chúng tôi cho rằng tình huống này không thể chấp nhận được. Vì vậy, tôi đã đặt tâm xuống và gọi điện cho viên cảnh sát chịu trách nhiệm cấp phép. Và ngay lập tức chúng tôi nhận được chấp thuận rằng hai chị em chúng tôi được phép đứng bên ngoài nhà thờ và giương biểu ngữ với thông tin về Đại Pháp và cuộc bức hại.

Tôi và các đồng tu thường có những cuộc thảo luận sôi nổi ở quầy thông tin vào thời gian đó. Tôi tranh thủ trình diễn các bài công pháp và thỉnh thoảng phân phát tờ rơi. Song, tâm thái của tôi không đặt vào những người qua đường.

Nó giống như tôi chỉ làm cho xong việc. Nhiều lần, những người qua đường tiến đến nhưng tôi lại nói chuyện với học viên khác. Chỉ khi họ dừng lại và nhìn vào các biểu ngữ, tôi mới tiếp cận họ. Nhưng rồi họ từ chối nhận tờ rơi của tôi.

Tôi tự hỏi tại sao họ lại hành xử và khó chịu đến vậy. Rồi tôi cũng hiểu ra. Tôi nên giảng thanh chân tướng thay vì trò chuyện với các đồng tu. Tâm tôi nặng trĩu khi nhận ra rằng biết bao nhiêu người đã không được cứu chỉ vì hành vi đó của tôi.

Sư phụ giảng:

“Chúng ta giảng tu khẩu, ấy là những danh lợi chưa vứt bỏ được nơi người thường và những gì không liên quan gì đến công tác thực tế ngoài xã hội của người tu luyện; hoặc chuyện phiếm vô dụng giữa các đệ tử đồng môn; hoặc muốn hiển thị xuất phát từ tâm chấp trước; hoặc những điều nghe ngoài đường hay tin đồn lưu truyền; hoặc một số việc ngoài xã hội hễ đàm luận đến liền thấy hưng phấn, thích nói [về chúng]; tôi nghĩ rằng chúng đều là tâm chấp trước của người thường. Tại những phương diện này tôi cho rằng chúng ta cần tu cái miệng ấy lại, đây là ‘tu khẩu’ mà chúng tôi giảng.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Rồi tôi nhận ra một chấp trước khác là tâm cầu danh. Tôi muốn nói với các học viên về những gì tôi đã thực thi được tốt, tôi đã phát tờ rơi ở những đâu, hoặc cuộc trò chuyện gần đây của tôi với một người qua đường ra sao. Nhân dịp này, tôi muốn xin lỗi các đồng tu vì đã tạo ra một trường không gian bất tịnh khiến họ không thể cứu được nhiều chúng sinh hơn.

Tôi còn nhận ra rằng ngay khi chúng tôi làm sai điều gì, cảnh sát hoặc cán bộ ở cơ quan quản lý sẽ đến và chỉ ra những điều chúng tôi không nên làm. Có lần, một nhân viên của cơ quan quản lý đến và nói chúng tôi không được phép phát các cuốn tài liệu. Chúng tôi bèn cho anh ta xem giấy phép. Anh ta bỏ đi, nhưng tôi và chị tôi ngay lập tức hướng nội tìm nguyên nhân của sự việc này. Chúng tôi nhận ra rằng chúng tôi đã quá chú trọng vào phát tờ rơi thay vì nói chuyện trực tiếp với mọi người và giảng rõ sự thật cho họ.

Một cảnh sát tiếp cận một học viên với vẻ phẫn nộ và thô lỗ cho rằng chúng tôi đang quấy rối mọi người. Sau khi kết thúc buổi thỉnh nguyện, chúng tôi trao đổi và nhận ra rằng những gì viên cảnh sát đó nói là đúng. Ngay khi chúng tôi nhìn thấy du khách đi bộ người Trung Quốc, chúng tôi lao tới như thể mũi tên nhắm đến họ. Chúng tôi xông tới và mỗi người chúng tôi đều cố đưa cho họ một tờ báo hoặc một cuốn tài liệu. Đó không phải là hành xử của một học viên.

Sự phiền nhiễu đó không chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Mặc dù chúng tôi thực lòng muốn phát tài liệu thông tin cho họ. Song, với hành vi thiếu cân nhắc đó chúng tôi đã tạo ra tác dụng ngược với nguyện vọng của chúng tôi. Điều đó khiến chúng tôi hiểu ra và thay đổi hành vi của mình. Chúng tôi giữ một khoảng cách nhất định với họ, mỉm cười, và chỉ một học viên trong số chúng tôi bước đến trò chuyện với họ.

Sư phụ giảng:

“Chúng ta nói rằng khi gặp mâu thuẫn trước mặt, lùi một bước biển rộng trời cao, đảm bảo sẽ là một cảnh tượng khác.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Nhận được thông tin không phải ngẫu nhiên

Hai năm trước, có một cuộc diễu hành lớn tại một thành phố lân cận và Đoàn nhạc Tian Guo được mời tham gia. Vì tôi đã tham gia vào quá trình chuẩn bị, nên chắc chắn là tôi sẽ đi diễu hành thay vì ở ngoài nhà thờ.

Hôm trước cuộc diễu hành, chị tôi và tôi tham gia buổi thỉnh nguyện hàng tuần. Ở đó, một nhân viên an ninh trẻ nói với chúng tôi rằng nhà thờ sẽ đóng cửa vì phong chức linh mục. Ngoài ra, ngày hôm sau nữa cũng sẽ đóng cửa vì tổng thống liên bang đến thăm.

Cả đêm đó tôi nghĩ về việc sẽ đi diễu hành hay ở lại Cologne. Thật không dễ để đưa ra quyết định. Tôi nên làm gì đây, điều gì là đúng. Tôi suy đi tính lại và quyết định rằng không phải ngẫu nhiên mà tôi biết đến chuyến thăm của Tổng thống. Suy nghĩ cuối cùng này khiến tôi đưa ra quyết định. Tôi báo với các đồng tu rằng tôi sẽ không có mặt trong cuộc diễu hành.

Ngày hôm sau, tôi cùng chị gái đến nhà thờ từ rất sớm. Vào buổi chiều, Tổng thống đến với đám đông vây quanh ông. Chúng tôi giương cao biểu ngữ trên đầu để có thể nhìn thấy chúng từ xa.

Khi ông ấy bước vào nhà thờ cũng là lúc chúng tôi chuẩn bị thu dọn. Một phụ nữ nói với tôi rằng cô ấy vừa ở tòa thị chính và thấy xe của Tổng thống đỗ ở bên ngoài tòa nhà. Nhưng có rất nhiều người có mặt tại đó.

Tôi chợt nghĩ, tôi có thể phát cho tài xế của Tổng thống một số tài liệu thông tin và nhờ anh ta chuyển cho tổng thống. Chúng tôi bèn đi đến tòa thị chính. Xe của ông không còn ở đó, nhưng ai đó nói với tôi rằng sẽ có một buổi hòa nhạc ở Phòng Hòa nhạc Philharmonie, và Tổng thống sẽ phát biểu khai mạc.

Chúng tôi thu dọn đồ đạc và tìm đường đến nơi mà ông ấy sẽ đi qua khi đến Phòng Hòa nhạc Philharmonic. Rất nhiều cảnh sát và cảnh sát chống bạo động có mặt khắp nơi. Chúng tôi giảng chân tướng cho họ và giải thích rằng chúng tôi muốn cung cấp cho Tổng thống các tài liệu thông tin. Họ cho phép chúng tôi làm điều đó. Và một lúc sau, Tổng thống đi theo lối mà chúng tôi đã đoán. Ông ấy nhìn thấy chúng tôi trong những chiếc áo Đại Pháp màu vàng. Một học viên đưa cuốn tài liệu cho ông, còn tôi đưa cho trợ lý của ông thêm một số tài liệu mà tôi đã chuẩn bị từ trước.

Một buổi sáng, khi chúng tôi vừa tới, đang đặt biểu ngữ thì có hai du khách người Trung Quốc tiến đến. Chúng tôi đưa cho họ nhiều tài liệu thông tin khác nhau và họ rất vui khi nhận chúng. Trái tim tôi vô cùng cảm động và tôi vui mừng vì đã quyết định ở lại Cologne. Ngoài ra, còn có bốn học viên đến hỗ trợ chúng tôi. Chúng tôi đã tạo ra một bầu không khí hòa ái.

Phương tiện tháo gỡ nút thắt trong tâm

Tôi có một đề nghị đối với các học viên người Trung Quốc. Mặc dù không dễ dàng gì, nhưng xin hãy coi những nơi tập trung đông du khách Trung Quốc là một đặc ân, bởi vì ở đó chúng ta có thể trực diện giảng chân tướng cho họ, bằng cách này có thể tháo gỡ những nút thắt trong tâm họ, để họ thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó.

Như Sư phụ đã giảng:

“Tại Pháp hội lần trước tôi đã nói rồi, rằng không được buông lỏng việc giảng chân tướng ở các điểm du lịch. Nhất là những du khách đến từ Trung Quốc, nhất định phải tới giảng chân tướng nhắm đến họ. Các nơi đều đang hành động, thực thi được rất tốt.” (Giảng Pháp ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới năm 2014)

(Bài chia sẻ được đọc tại Pháp hội Đức năm 2019)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/22/380686.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/2/1/174837.html

Đăng ngày 13-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share