Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-11-2018] Anh họ tôi nổi tiếng là người truy cầu lợi ích cá nhân mạnh mẽ. Lấy ví dụ, anh ấy đã tự ý phá hủy những ngôi nhà lớn đã cũ kế cạnh nhà anh ấy rồi xây nhà mới. Anh ấy không nói gì với chúng tôi, mặc dù mảnh đất và tài sản trên đó là thuộc sở hữu của chúng tôi.

Hồi đó là năm 1994, cả gia đình tôi đã vô cùng khó chịu sau khi biết tài sản của chúng tôi đã thuộc quyền sở hữu của anh ấy. Ai trong gia đình tôi cũng muốn cãi nhau với anh ấy. Thậm chí chúng tôi còn muốn thưa kiện.

Đặc biệt với mẹ tôi, người rất gắn bó với tài sản ấy. Bà rất buồn phiền về chuyện này, nên tôi đã cố hết sức để an ủi bà.

Cho đến năm 1998, tôi và mẹ bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, sau đó là cha và em trai tôi. Vì gia đình chúng tôi đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên chúng tôi đã có thể hoàn toàn buông bỏ tâm oán hận sâu sắc đối với anh họ tôi.

Tuy nhiên, mọi chuyện chưa dừng lại. Anh họ tôi tiếp tục chiếm hữu phần tài sản còn lại của chúng tôi ở quê nhà. Như vậy, về quê, chúng tôi sẽ không còn nơi ở. Tuy nhiên, vì tu luyện Đại Pháp, chúng tôi khá điềm tĩnh, nhưng sâu trong tâm vẫn chưa hoàn toàn bất động.

Vào lúc đó, chồng tôi đã nói những lời khiến tôi cảnh tỉnh: “Cả gia đình em tu luyện Phật Pháp, tại sao em còn tranh cãi với một người thường? Điều đó có ý nghĩa không?”

Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã mượn lời chồng tôi để khiến chúng tôi ngộ ra.

Như Sư phụ đã giảng:

điều người thường muốn được chính là lợi ích cá nhân, [sống] sao được tốt, được thoải mái. Nhưng người luyện công chúng ta không thế, mà hoàn toàn trái lại: chúng ta không mong truy cầu những gì người thường muốn được, nhưng chỗ mà chúng ta được thì người thường có muốn cũng không thể được, trừ phi [họ] tu luyện. (Chuyển Pháp Luân)

Do đó, chúng tôi đã quyết định buông bỏ hoàn toàn.

Sư phụ cũng giảng:

Tất nhiên, người tu luyện không coi người nào là kẻ thù cả; (Chuyển Luân hướng thế gian – Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

Sau đó tôi đã ngộ ra rằng: Chúng tôi không thể tiếp tục ôm giữ tâm oán hận nặng nề với anh ấy. Tôi nên chủ động giải quyết chuyện này. Do đó, tôi đã về quê gặp anh họ và gia đình anh ấy.

Khi hàng xóm thấy tôi, ai cũng nghĩ sẽ xảy ra một vụ xung đột lớn. Và họ quyết định theo tôi đi đến nhà anh họ. Khi tới nhà, tôi cất lời chào. Tôi cảm thấy anh ấy ở nhà, nhưng không thấy tiếng trả lời. Có lẽ sự viếng thăm đột ngột của tôi đã khiến anh ấy cảnh giác. Sau đó, tôi thấy vợ anh, tôi bắt đầu nói chuyện với chị ấy. Lúc đầu, chị ấy hơi khó chịu. Tôi bắt chuyện trước, nói với chị ấy về vẻ đẹp của Đại Pháp, cũng như sự thật rằng Đại Pháp dạy người ta hướng đến điều tốt đẹp và làm người tốt.

Khi nhận ra tôi chẳng có gì đáng ngại, cuối cùng anh họ đã ra gặp tôi. Sau đó, các con của anh cũng về nhà. Chúng tôi đã có một buổi chuyện trò vui vẻ. Qua câu chuyện, tất cả họ đã thừa nhận rằng Đại Pháp là tốt, và vui vẻ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và đoàn đội của nó. Sau khi hàng xóm thấy vậy, họ thở phào nhẹ nhõm và ra về.

Mâu thuẫn của tôi với anh họ đã được giải quyết. Nhiều người làng khi biết lý do chúng tôi không tranh đấu là bởi tôi tu luyện Đại Pháp, điều đó đã minh chứng rõ ràng cho họ rằng Đại Pháp là chính Pháp.

Một lần khác về quê, tôi ngồi ăn trưa với người phụ trách trong làng và bí thư uỷ ban của ĐCSTQ. Tôi bắt đầu nói với họ về việc thoái xuất ĐCSTQ cùng các tổ chức đoàn đội của nó. Họ đã đồng ý ngay lập tức.

Họ cũng nói rằng: “Nhìn cách chị hành xử (với anh họ), chúng tôi biết rằng Đại Pháp thật sự tuyệt vời!” Tôi thật sự biết ơn Sư phụ, đã luôn cho chúng tôi những an bài tốt nhất. Trên bề mặt dường như chúng tôi mất đi những thứ lợi ích cá nhân, nhưng thực ra, chúng tôi đắc được những thứ mà người khác không thể có được.

Bất cứ nơi nào chúng ta đến, chúng ta có nhiệm vụ chứng thực Pháp. Tôi đã thấy một số học viên từ khi tu luyện là không còn giao tiếp với người khác. Tôi cảm thấy họ hơi đi lệch đường. Chúng ta có thể sử dụng các mối quan hệ đó làm cơ hội để chứng minh vẻ đẹp của Đại Pháp và giảng thanh chân tướng cho họ.

Đối với bản thân tôi, tôi không muốn bỏ lỡ một cơ hội nào để cứu chúng sinh, ví như các buổi hiếu, hỉ, tiệc sinh nhật, và các dịp tụ tập bạn bè.

Ban ngày, khi trên đường đến cửa hàng tạp hoá hay đưa đón con đến trường, tôi luôn ôm ước nguyện mang sự từ bi và lòng tốt đến với những người có tiền duyên với tôi. Tôi cũng luôn cầm theo tờ giảng chân tướng, và sẽ đưa cho họ sau khi nở nụ cười chào họ.

Tôi nói với họ về vẻ đẹp của Đại Pháp và về vụ dàn dựng tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn. Tôi cũng nhắc đến thiện hữu thiện báo, và tà ác sẽ bị trừng phạt, việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ có thể đảm bảo cho họ bình an.

Tôi cảm thấy ngày càng có nhiều chúng sinh thức tỉnh minh bạch chân tướng và mong muốn thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Mỗi khi đi đâu, tôi luôn mang theo các tài liệu để giảng chân tướng cho mọi người.

Một lần đi lên vùng núi, tôi đã giảng chân tướng cho những người nông dân ở đó. Tờ tài liệu chân tướng cũng được họ đón nhận. Ngày hôm sau, trước lúc bình minh, có người đến gõ cửa nhà tôi. Đó là mấy người nông dân mà tôi đã nói chuyện ngày hôm trước, họ đưa theo vài người đến để nghe chân tướng Đại Pháp, và xin tôi bùa bình an. Họ cũng nhờ tôi giúp họ và gia đình làm tam thoái. Tôi đã rất cảm động. Họ là những chúng sinh đáng trân quý, bao đời bao kiếp đã chờ đợi đến ngày này.

Xã hội người thường là một lò luyện lớn để chúng ta tôi luyện bản thân, hoàn thành sứ mệnh cứu chúng sinh, và thệ nguyện của mình.

Con xin cảm tạ Sư phụ đã từ bi cứu độ. Con chắc chắn sẽ tu luyện tinh tấn hơn để đạt đến cảnh giới vô tư vô ngã, hoàn thành sứ mệnh của bản thân.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/22/放下得失恩怨-要救的人就在身边-376091.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/21/173336.html

Đăng ngày 05-01-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share